(*)Trương Lương là một danh thần khai quốc thời nhà Hán, ông nổi tiếng với nhiều kế sách hay, được xưng tụng là một trong “Hán triều tam kiệt”, kế sách của ông đóng vai trò quan trọng giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ. Ở đây đang nhắc đến là kế khích tướng của Trương Lương.
Huống chi hôm nay với hành động này của Tôn Tâm Từ theo nàng cũng không gọi là cao minh, khuê tú biết đánh đàn trong kinh thành nhiều như ếch bốn chân, vì sao tiểu thư nhà khác đều không hề lay động, chỉ có Tôn Tâm Từ là ầm ĩ như vậy?
Tuy bây giờ Đại Huy rộng lượng với nữ tử, nhưng cũng không phải là không chú ý đến phẩm hạnh của họ. Làm nữ tử điều đầu tiên là hiền thục đoan trang, đây cũng là nguyên nhân mẫu thân bị nhóm tiểu thư khuê các khinh thường.
Nữ tử là phải học kì cầm thư họa cho thỏa đáng, bởi vì như vậy sau khi nàng xuất giá mới càng có cơ hội nắm bắt tâm nam nhân, nhưng không có nghĩa là khi nàng còn trong khuê các sẽ lấy nó ra để khoe khoang. Hôm nay Tôn Tâm Từ đúng là được nhóm thiếu niên bên ngoài này khen ngợi, nhưng ngược lại khiến hành vi của nàng ta rước lấy tiếng lỗ mãng, đồng nghĩa với việc sẽ bị các phu nhân, tiểu thư trong kinh coi thường.
Thôi Tri Phỉ Uy Viễn Hầu phủ người ta được khen là có tài đánh đàn hơn người, đó là bởi vì hàng năm Quốc Tử Giám kiểm tra đánh giá đều đạt Thượng đẳng Giáp, lại là một trong những người sáng lập ra nhóm cầm Vân Nhai, cho nên mới được mọi người biết đến, không phải là tại nơi công cộng mù quáng khoe khoang để nổi danh.
Một khi cử chỉ của nữ tử bị cho là lỗ mãng, vậy còn chủ mẫu nhà nào dám chọn nàng ta làm con dâu nữa? Nếu cho nàng ta vào cửa khác gì làm bại hoại gia phong nhà mình!
Nhìn xem, ngày hôm nay Đỗ Mĩ Kha rơi vào kết cục làm thiếp cho người ta, nhưng mà vẫn không biết mình sai ở đâu, ngay cả đạo lý như vậy cũng chưa dạy cho Tôn Tâm Từ. Đúng vậy, Đỗ Mĩ Kha đến giờ phút này vẫn luôn cho rằng cảnh ngộ của nàng ta là do mẫu thân ban tặng, sao có thể tự kiểm điểm lại mình.
Cho nên Tuệ An nghe xong lời của Văn Cảnh Tâm chỉ cười, nói: “Trèo càng cao, ngã càng thảm, tâm tư lớn lao chưa chắc là chuyện tốt. Đối với một số người một số việc tỷ nên tạm thời tha cho nàng ta, nhịn nàng ta, thuận theo nàng ta, đợi đến hai năm nữa xem nàng ta thế nào! Còn nữa, hôm nay nàng ta khoe khoang như vậy, tự nhiên sẽ có người không vừa mắt tìm nàng ta kiếm chuyện, ngược lại giảm bớt phiền phức cho muội.”
Tuệ An đón nhận ánh mắt Văn Cảnh Tâm nhíu mày cười, suốt quá trình nói đầy tự tin chói mắt.
Chính xác thì Tuệ An không phải kẻ ngốc, ngược lại nàng từ nhỏ đã được Thẩm Thanh dạy đọc binh pháp, đã từng được biến đến sự gian trá. Chẳng qua nàng không giỏi mấy cái tranh đấu sau lưng thôi. Hơn nữa kiếp trước nàng được lớn lên trong sự cưng chiều của Thẩm Thanh, tính cách thuần khiết, cũng tin tưởng chân thiện mĩ có thật trên đời, cư xử chân thành với người ngoài, rất ít nghi ngờ người khác. Thế này mới khiến nàng bị mẫu tử Đỗ Mĩ Kha lừa gạt, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Mà nay khi nàng biết rõ bộ mặt thật của mẫu tử Đỗ Mĩ Kha, ngược lại cảm thấy không có gì đáng sợ. Sự kiêu ngạo đã thấm vào tận xương khiến Tuệ An luôn tin tưởng bản thân kiếp này sẽ không bị bại bởi bất cứ kẻ nào nữa!
Quan hệ giữa Văn Cảnh Tâm và Tuệ An vốn thân thiết, vì vậy càng hiểu Tuệ An hơn những người khác, nàng chưa từng cho rằng Tuệ An là kẻ ngốc. Bây giờ nghe muội ấy nói như vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc nãy nàng cũng có thấy, khi tiếng đàn cất lên một tiếng vang “ầm” thật lớn phát ra từ xe ngựa Uy Viễn Hầu phủ phía trước cách đó không xa, màn che bị đóng lại. Sao Văn Cảnh Tâm không hiểu tính tình Thôi Tri Phỉ chứ, hôm nay đắc tội nàng ta, sau này Tôn Tâm Từ sợ là khó sống.
Tuệ An nói đúng, Tôn Tâm Từ còn trẻ như vậy, lại dám nghênh ngang phô diễn tài năng, còn không chịu nhìn lại thân phận của mình, cũng không phải nhân vật lợi hại gì. Văn Cảnh nghĩ thầm, bèn nở nụ cười, nói.
“Không ngờ muội nghĩ thông suốt như vậy, uổng công tỷ lo lắng rồi!”
“Ai nói uổng công chứ, bây giờ trong lòng muội rất ấm áp.” Cùng Văn Cảnh Tâm nhìn nhau bật cười, một chút khó chịu trong lòng vừa rồi cũng đã tan thành mây khói.
Một đường huyên náo, trong chốc lát xe ngựa đã tiến vào cửa thành. Tuệ An hẹn Văn Cảnh Tâm ngày mai gặp nhau ở Thường Âm lâu rồi tạm biệt nàng ấy trở về xe ngựa của mình.
Xe ngựa hai phủ tách ra dưới Tuyên Hòa lâu, mỗi người di một đường, nhưng mà xe ngựa Tuệ An ngồi vừa vòng qua đường phố lại đột nhiên lắc lư. Tuệ An không đề phòng bị ngã sang một bên, xe đụng vào vách đá thật mạnh, đồng thời bên ngoài xe vang lên âm thanh Đông nhi hét to và tiếng kêu hoảng sợ của xa phu.
“Ngươi đi đường kiểu gì vậy, không có mắt à, sao đâm vào xe như thế!”
Tuệ An nhíu mày, chống đỡ cơ thể ngồi dậy đẩy cửa xe ra liền gặp một ông lão quần áo rách nát nằm bên cạnh xe ngựa, ôm hai chân rên rỉ đau đớn. Còn Đông nhi thì tức giận nhìn chằm chằm ông ta, xa phu đứng bên cạnh bối rối hỏi thăm thương thế.
Dễ nhận thấy, vừa rồi xe ngựa đột nhiên bị dừng lại là do ông lão này. Xuân nhi ngồi trên lưng ngựa thấy Tuệ An đi ra, vội xoay người xuống ngựa đến gần nàng, nói rõ nguyên do.
“Xe vừa rẽ qua khúc cua, ông lão này từ bên kia bèn xông tới, là do chính ông ta không thấy đường, không thể trách chúng ta. Hơn nữa ta và Đông nhi thấy rõ ràng, Trương Bá ghìm cương đúng lúc, xe ngựa chúng ta không hề đụng vào ông ta!”
“Cô nương, rõ ràng người này muốn ăn vạ! Ngay cả xe của Phượng Dương Hầu phủ cũng dám ngăn cản, cô nương đi vào trước, nô tỳ rất muốn nhìn ông ta có năng lực gì!” Đông nhi nói xong lặp tức xoay người xuống ngựa, đi đến vị trí ông lão đang nằm.
Tuệ An ngược lại không vào xe, chỉ nhìn Đông Nhi đi đến trước mặt ông lão ngồi xổm xuống, cười nói: “Lão bá bị thương rồi hả? Là như thế này, trước đây ta đã từng học qua cách xoa bóp xương cốt, hay là để cho ta xem thử một chút?”
Nàng nói xong đã chìa tay muốn sờ đùi phải vẫn bị ông lão ôm lấy, nhưng không đợi nàng đến gần, lão ta liền kêu đau một tiếng tránh ra, từ gốc độ Tuệ An nhìn thấy rất rõ ràng. Tuệ An đồng cảm với những người yếu, nhưng cũng cực kì ghét những kẻ chuyên môn lừa gạt người khác, thấy vậy không khỏi chán ghét trong lòng, xoay người bèn muốn quay vào trong xe.
Nhưng vào lúc này ông lão đó đột nhiên hét toán lên.
“Các ngươi là kẻ xấu, đã đụng vào người rồi mà vẫn còn muốn làm ta bị thương, chao ôi, đau chết lão già này rồi ......” Ông ta càng gào, Đông nhi càng hoảng sợ, tiếp theo nhìn thấy người qua đường đều chỉ trỏ nàng, ngay lặp tức cả khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
“Ông làm sao vậy?! Ta có lòng tốt muốn xem vết thương của ông, ông ngược lại nói ta có ý làm hại ông! Bây giờ còn ở nơi đông người mở to mắt nói dối, ông rốt cuộc có bị thương hay không, trong lòng ông biết. Người đang làm, trời đang nhìn, ông thất đức như vậy, không sợ bị trời phạt à?!” Tuy Đông nhi là một nha hoàn, nhưng vì đi theo Tuệ An nên vẫn chưa từng bao giờ bị ai bắt nạt cả, nay bị người qua đường dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, nàng xấu hổ đến cả người đều run rẩy, nổi giận đùng đùng giậm chân, nhìn về phía ông lão buột miệng mắng.
Nàng gào xong, bên kia ông lão hét to thêm, khóc như mưa, thân thể run cầm cập nói: “Ông trời ơi, lão sống sáu mươi hai năm chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, hôm nay lại bị một tiểu nha đầu chỉ mặt mắng thất đức, các ngươi đụng vào ta, làm ta bị thương ngược lại còn nói mình đúng! Xin các vị quý nhân phân xử, làm chúng giúp lão, lão già ta đáng thương toàn bộ dựa vào đôi chân này để làm ruộng. Bây giờ hai chân đều bị thương kêu ta làm sao mà sống đây!”
Mới vừa rồi ông lão dó ngã vào mép bên kia xe ngựa, một bên bị xe ngựa che khuất. Đông nhi đến gần vừa vặn chặn lại bên kia, những người xung quanh cũng chỉ lưu ý đến Đông nhi lớn tiếng doạ người, hơn nữa vẻ mặt nàng còn hung ác nói ông lão không có mắt. Sau đó lại nhìn thấy Đông nhi đi sờ chân ông lão đó, kết quả làm lão ta la ầm lên.
Là người thì sẽ có lòng thương cảm, nhưng cũng có tâm lý cừu oán với nhà giàu, bất giác người qua đường xung quanh đã có sự phán xét một chiều. Lúc này bởi vì lời nói của Đông nhi, mà một số dân chúng vây xem bắt đầu mở miệng chỉ trích.
“Hazzi, thói đời bạc bẽo.”
“Đụng người ta thì phải bồi thường, sao lại có thái độ như vậy, đây là người của phủ nào? Thật là không có giáo dục.”
“Vị cô nương này, làm người không thể như vậy, ai mà không có trưởng bối, ngươi sẽ làm gì nếu song thân ngươi ra ngoài bị đối xử như vậy?”
...... Đông nhi nghe âm thanh chỉ trích từ bốn phương tám hướng thật sự vừa thẹn vừa giận, rất muốn xông tới đá lão già đó một cước, coi ông ta còn ngụy trang được nữa không. Nàng không tin ông ta còn có thể trốn được cú đá của nàng! Chỉ cần ông ta né, mọi người sẽ có thể nhìn ra chân tướng rồi.
Đông nhi vừa nghĩ đã đi tới trước mắt ông lão đó, Tuệ An nhìn thấy nét mặt của nàng đã biết suy nghĩ trong lòng nàng.
Nơi này đúng ngã tư đường, xung quanh cửa hàng san sát, người đi đường rộn ràng, chỉ một lát sau đã thu hút rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Tuệ An liếc nhìn mọi người đang xoi mói Đông nhi, hơi nhíu mày.
Nàng không muốn làm lớn chuyện, suy cho cùng mình cũng đang ở vào thế người mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Cho dù ông lão đó thật sự lừa tiền, đám người xung quanh cũng là những kẻ yếu thế, dễ dàng giành được sự đồng tình nhât. Huống chi việc này vốn có chút mơ hồ không rõ. Nếu ông ta tránh một cước kia của Đông nhi thì còn đỡ, nhưng nếu thật sự trúng một cước này, vậy thì phiền toái rồi.
Nghĩ như thế, Tuệ An vội cao giọng nói: “Đông nhi không được vô lễ, Xuân nhi đưa cho lão bá một túi bạc, chúng ta đi.”
Tuệ An nói xong chuẩn bị trở về xe, nào biết ông lão đó còn không chờ Xuân nhi cởi túi tiền to ở bên hông, trái lại đã ngã trên mặt đất lăn đến dưới xe, đưa tay kéo Tuệ An, mắt thấy tay ông ta đã gần tóm được ống tay áo Tuệ An.
Tuệ An theo bản năng của người tập võ lập tức có phản ứng, ánh mắt sắc bén bắn về phía hai tròng mắt hung ác của lão già đó, trong lòng rùng mình. Tay Tuệ An đã vươn đến bên hông, chạm vào chuôi Cửu Tiết Tiên, đang muốn rút ra. Nhưng khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng xanh đen, tiếp đó chạm đến một đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng, thâm trầm như biển.
Là hắn! Hôm qua gặp phải ở trên đường mòn Tây Sơn! Hôm nay hắn mặc một quần áo màu đen, giờ phút này đang ngạo nghễ đứng ở bên ngoài đám người lẳng lặng nhìn về bên này.