• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới Hư Trúc. Hắn đột ngột bị một lão tiền bối ném vào mật đạo, lòng vô cùng kích động, nhất thời không có phản ứng gì ngoài việc xuôi theo tự nhiên. Thân thể hắn lăn mãi một cách vô kiểm soát trên con đường hầm vào động. Cuối cùng, hắn cũng đụng được vách tường, chầm chậm mò mẫm đứng lên.
"Ai nha, sao nơi này lại có thạch động, rốt cuộc đây là đâu?"
Hắn vừa sốt ruột, vừa lo lắng rằng sư thúc tổ ở bên ngoài đợi quá lâu sẽ bỏ hắn lại mà đi nơi khác, vì thế hắn nòng lòng tìm lối thoát ra, lại chẳng hề biết chính nơi đây, vào lúc này, cuộc đời hắn sẽ bước sang trang khác.



Bên ngoài thạch động. Cao nhân Thiếu Lâm Tự cùng các đại môn phái vẫn còn kinh hãi nhìn ba phiến lá nguyên vẹn cắm trên thạch bàn. Tất cả đều thầm thắc mắc về lai lịch vị chân nhân bất lộ tướng kia. Đinh Xuân Thu sau một phen hoảng sợ, lập tức lên tiếng hỏi
"Rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao cố ý ám toán ta? Mau mau bước ra! Nấp nấp ló ló thì đâu phải anh hùng hảo hán!"
Đinh Xuân Thu dùng phép khích tướng bức người nọ đi ra.
Lý Thu Thủy vừa nghe liền biết âm mưu của tên phản tặc, vốn không muốn để tâm những lời nói ấy, song, lại nghĩ tới Vô Nhai Tử sẽ vì truyền công cho Hư Trúc mà tử mạng, trong lòng lập tức ngứa ngáy chẳng yên như đang ngồi trên đống lửa.
"Hành Vân, chúng ta phải ra tay ngay thôi, nếu sư huynh đem toàn bộ công lực truyền cho tiểu hòa thượng kia, hắn sẽ mất mạng!"
"Người nói đúng, dù sao ở trên đời này, chỉ có sư huynh muội chúng ta mới là người thân nhất, tuyệt đối ta sẽ không trơ mắt nhìn sư đệ mất đi tánh mạng!"
Vu Hành Vân vươn tay kéo Lý Thu Thủy, thi triển Lăng Ba Vi Bộ từ trên cây bay xuống dưới.
Mọi người chỉ thấy được hai bóng trắng từ ngọn cây đáp xuống, vốn tưởng rằng người tới ít nhất cũng phải xấp xỉ trăm tuổi, nhưng không ngờ lại là hai thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên tiên, chốn hồng trần hiếm có mấy ai sánh được với các nàng. Kì lạ hơn, khinh công hai nàng sử dụng rất mới lạ, chỉ thấy thân ảnh các nàng như phi điểu lượn bay.

Đinh Xuân Thu vốn xuất thân từ phái Tiêu Dao, liếc mắt một cái liền nhận ra được Thiên Sơn tuyệt học, nhưng hắn không thể tưởng được hai người trước mắt chính là sư thúc cùng sư bá của hắn.
"Lăng Ba Vi Bộ? Xin hỏi hai vị từ đâu học trộm được thần công kia?"
Lời nói không biết cao thấp của phản đồ khiến cho Lý Thu Thủy bật cười thành tiếng vang vọng cả đất trời. Đinh Xuân Thu thấy mình bị một nữ tử độ khoảng hai mươi tuổi cười nhạo, không khỏi phát hỏa. Nhưng hắn kịp thời nhớ tới đại cuộc, nhanh chóng đè nén cơn thịnh nộ, miễn cưỡng nói
"Ngươi cười cái gì?"
Lăng Ba Vi Bộ này hắn từng thấy sư phụ Vô Nhai Tử dùng qua, song bởi vì không chiếm được lòng tin của sư phụ nên hắn cũng chẳng có cơ hội được học. Đây chính là tiếc nuối lớn nhất của hắn khi rời khỏi Tiêu Dao phái.

"Ta đương nhiên cười ngươi có mắt không tròng, ngay cả chúng ta mà cũng nhận không ra, chẳng lẽ sư huynh chưa từng kể về bọn ta cho ngươi nghe sao?"

Ánh mắt Lý Thu Thủy trở nên thập phần sắc bén, mang theo một cỗ dày đặc sát khí hướng đến Đinh Xuân Thu như muốn chém hắn thành vạn mảnh. Nếu không vì công lực còn chưa khôi phục, hơn nữa phải sớm giải nguy cho Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy nhất định sẽ giết phản đồ Đinh Xuân Thu.
Đinh Xuân Thu bị cái nhìn của Lý Thu Thủy bức đến thất hồn lạc phách, hơn nữa, luồng sát khí kia, chẳng khác gì hơi thở của chốn âm ti địa ngục đến đòi mạng khiến hắn khẽ run lên. Cố gắng lắm gương mặt hắn mới giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Ngược lại với Đinh Xuân Thu, Tô Tinh Hà vừa nghe Lý Thu Thủy gọi sư phụ một tiếng "Sư huynh", liền đoán được hai cao nhân mới đến chính là người mà sư phụ Vô Nhai Tử thường nhắc tới: sư tỉ Vu Hành Vân cùng sư muội Lý Thu Thủy của người, vì thế cung kính thi lễ bái chào
"Sư điệt Tô Tinh Hà bái kiến sư bá, sư thúc, đồ tôn không nghênh tiếp từ xa, mong sư thúc sư bá chớ trách!"
Tô Tinh Hà trong lòng hết sức kinh hỉ, thầm nghĩ sư bá và sư thúc vừa xuất thủ cứu mình một mạng, ắt hẳn sẽ thay sư phụ đòi mạng Đinh Xuân Thu để trả thù.
Lúc Đinh Xuân Thu nghe Tô Tinh Hà xưng hô "Sư thúc sư bá", mồ hôi trên trán như nước mưa thi nhau trút xuống, vô phương khống chế. Thế nhưng, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, liền phát hiện một chút mâu thuẫn: "nếu hai người họ thật sự là sư thúc sư bá của hắn thì sư bá Vu Hành Vân đã chín mươi sáu tuổi còn sư thúc Lý Thu Thủy ít nhất cũng gần chín mươi, thế nhưng...nhị vị nữ tử này, nhìn thế nào cũng chưa đến đôi mươi. Chẳng lẽ, họ đã tu luyện được võ công thượng thừa của phái Tiêu Dao nên mới trường sinh bất lão?
Đinh Xuân Thu âm thầm đánh giá bắt đầu đánh giá, rồi hắn ngộ ra rằng, những gì hắn học được chẳng khác hòn sỏi nhỏ giữa đỉnh núi to, căn bản không thể đấu lại truyền nhân chính tông của bản phái. Vì thế, hắn tự nhủ bản thân
"Hảo hán phải biết chịu thiệt trước mắt, lúc này cần tránh kiếp nạn sinh tử, việc còn lại thì để sau mới tính".
"Sư thúc sư bá, xin tha cho đệ tử... Đệ tử lần sau không dám ... nhất định sẽ không tái càn rỡ nữa!"
Hành động của Đinh Xuân Thu khiến mọi người xung quanh bất ngờ đến mức miệng khô lưỡi cứng, có thể nào một người đường đường là Tinh Tú lão quái ban chủ lại quỳ rạp người cầu xin tha thứ, còn gọi các nàng là "Sư thúc sư bá".

Những vị cao nhân Thiếu Lâm lặng lẽ đứng một bên quan sát sự tình, nhịn không được liền lên tiếng hỏi
"A Di Đà Phật, thật đúng với câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Giang hồ tứ phương chỉ biết phái Tiêu Dao, lại không biết môn phái này xuất nguồn từ Thiên Sơn phái thần bí xưa kia. Vô Nhai Tử là nhị đệ tử phái Thiên Sơn, vậy hai vị cô nương là đệ tử thứ mấy của Tiêu Dao tiền bối?"

"Lão hòa thượng coi như có đôi mắt tinh tường, bất quá... Tuổi tác là bí mật lớn nhất của nữ nhân, không thể nói cho ngươi biết!"
Lý Thu Thủy đột nhiên nhớ tới Vương Ngữ Yên còn ngồi trên cây, vội vàng phi thân vào lùm cây cao rậm rạp. Trông thấy ánh mắt trách cứ của Vương Ngữ Yên, Lý Thu Thủy vô thức ngượng ngùng, sủng nịnh nói
"Ngữ Yên bảo bối, thật ngượng quá, ta quên mất ngươi còn ở nơi này! Đến đây, cùng tỷ tỷ đi tìm ngoại công của ngươi!"
Vương Ngữ Yên vốn ôn hòa từ nhỏ, chẳng hề có tính hay hờn giận, thế nên, vừa nhìn Lý Thu Thủy tỏ vẻ thành thật xin lỗi, lập tức tha thứ ngay, rồi để nàng ôm lấy mình nhẹ nhàng bay xuống. ( Ngữ Yên thật sự rất đơn thuần!)

"Lần này, nể mặt ngươi từng làm đệ tử Tiêu Dao phái, ta tạm tha ngươi một mạng, nếu lần sau còn dám làm càn, nhất định ngươi sẽ được nếm thử chút tư vị của sinh tử phù!"
Vu Hành Vân đã quen bao che khuyết điểm cho người của Thiên Sơn, đối với kẻ đồng môn vẫn không khỏi thủ hạ lưu tình, trừ khi bị chạm đến điểm yếu mấu chốt của nàng (là nói đến Lý Thu Thủy ma mãnh đó). Mà ở trên thế gian rộng lớn này, có mấy ai chạm được đến yếu điểm đó.

"Đa tạ... Sư... Sư thúc!"
Đinh Xuân Thu thật chẳng thể phân rõ được hai người trước mắt ai là sư bá, ai là sư thúc. Chỉ thấy Vu Hành Vân có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút liền tưởng sư thúc. Hắn lủi thủi cùng bọn đệ tử vô dụng hạ sơn, nhưng tâm hắn vẫn hằn hộc, tự thề không dễ dàng bỏ qua nỗi nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó, hắn sẽ thu phục cả võ lâm, bao gồm Tiêu Dao phái.

"Hành Vân, sao nàng thả hắn dễ dàng vậy, vạn nhất..."
Lý Thu Thủy mang theo Vương Ngữ Yên đến, hai gương mặt giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại tương phản một trời một vực khiến người nhìn có phần không hợp nhãn. Vương Ngữ Yên vừa đáp đến thì ngó quanh tìm kiếm bóng dáng Mộ Dung Phục, lại thủy chung chẳng thấy chút manh mối nào, trong lòng dậy lên một mảnh mất mác vô hình. Lý Thu Thủy nhìn thấu tâm tư Vương Ngữ Yên, vì thế tiến gần khuyên nhủ
"Nha đầu ngốc, đừng tìm nữa. Nhân duyên của ngươi thì tự nhiên sẽ tìm đến ngươi, còn nếu không phải, bất tất cưỡng cầu. Hắn nếu có để ý ngươi, đã sớm cùng ngươi kết duyên cầm sắc rồi, cớ gì lại đề ngươi cùng hắn phiêu bạc giang hồ?"
Vương Ngữ Yên ngẩn người nhìn Lý Thu Thủy, rồi đột nhiên rúc mình vào lòng ngực nàng, bắt đầu khóc lơn như thể muốn đem tất thẩy mọi ủy khuất hóa thành nước mắt trôi đi
"Ta biết... Kỳ thật... Ta vẫn biết...trong lòng biểu ca chỉ có nghiệp lớn của hắn, làm sao...Nhưng... Ta lại không thể quên được hắn..."
Lý Thu Thủy không nghĩ tới Vương Ngữ Yên sẽ rơi lệ nhiều vậy, vội vàng an ủi
"Hiểu rồi thì tốt, đừng khóc. Về sau... Ngoại tổ mẫu ta sẽ tìm cho ngươi một người bảo hộ xứng đáng, nhất định hơn hẳn tên Mộ Dung kia gấp vạn lần!"
Vương Ngữ Yên bất ngờ trước lời của Lý Thu Thủy, lòng có chút an ủi, nước mắt cũng ngừng tuôn, rồi tỏ vẻ thẹn thùng nấp sâu vào nơi lòng ngực ấm áp an toàn của Thu Thủy. Điều này khiến cho Vu Hành Vân đứng một bên vừa ghen vừa đố kỵ. Nàng còn nhớ, từ lúc Thu Thủy tỉnh lại, mình còn chưa được hảo hảo ôm nàng, tất cả đều bởi cái vóc dáng nhỏ bé bây giờ của nàng làm cho Thu Thủy chiếm nhiều tiện nghi hơn.

Vì thế, Hành Vân quyết tâm nhanh chóng giải quyết sự vụ để có thể quay về, an tĩnh điều thần dưỡng khí để khôi phục nguyên trạng. Đến khi ấy thì...nàng muốn ôm người kia bao lâu đều được. Một nụ cười khẽ hiện trên khóe môi Thiên Sơn Đồng Mỗ bị giang hồ xem là lạnh lùng tàn ác.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK