• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay Lương Đồng kéo tới chỗ ba chữ “Khâu Mộng Trường” thì dừng lại.

Thật ra ba anh nói không phải không phải không có lý. Tuy Khâu Mộng Trường chưa từng tỏ vẻ khó chịu với sự theo đuổi của anh nhưng chuyện này không có nghĩa là anh không gây rắc rối cho người ta.

Sau hôm sinh nhật, có vẻ anh hơi bất cần, ngay cả việc phải giữ chừng mực cũng không thèm để ý.

Lương Đồng lướt qua tên Khâu Mộng Trường, kéo tới số của Chu Nguyên, gọi điện cho y.

“Mười phút nữa tới đón tôi.” Lương Đồng bảo.

“Ok, chủ tịch Lương.”

Khâu Mộng Trường ăn bữa cơm này một cách rất mất tự nhiên. Bên đằng gái khá hướng nội, không nhiều lời nên người gợi chuyện đều là bà Giang, còn viện trường Giang và Giang Mộ Bình phần lớn thời gian là im lặng, vậy nên người đáp lời bà Giang chỉ có đúng một Khâu Mộng Trường.

Cơm nước xong, bà Giang gọi mấy người Khâu Mộng Trường: “Mấy đứa ra sân ngồi chơi đi, cô đi gọt ít hoa quả cho mấy đứa.”

“Không cần phiền vậy đâu cô.” Khâu Mộng Trường bảo.

“Cái này thì có gì mà phiền.” Bà Giang liếc Giang Mộ Bình, “Mộ Bình, vào bếp phụ mẹ.”

Bà Giang gọi Giang Mộ Bình đi, Giang Dư Cần cần cũng về phòng sách nên trong sân chỉ còn Khâu Mộng Trường và Lâm Phỉ.

Khâu Mộng Trường ngồi xuống ghế, Lâm Phỉ cũng ngồi xuống theo. Khâu Mộng Trường không muốn phát triển quan hệ với cô gái nên cũng không chủ động bắt chuyện với cô, vẫn luôn im lặng.

Theo như tính cách của Khâu Mộng Trường thường ngày, chắc chắn anh sẽ không phớt lờ con gái nhà người ta như thế. Anh hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế nhưng loại chuyện xem mắt này, bất kì một hành động nào cũng có thể khiến đối phương hiểu lầm, cách giải quyết hiệu quả nhất là lạnh nhạt, đừng khiến đối phương cảm thấy mình có ý định tiến thêm một bước.

Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí có chút lúng tính. Cô gái kia trông có vẻ mất tự nhiên, mở lời trước: “Nghe cô bảo anh là bác sĩ?”

“Ừm.”

“Anh là bác sĩ khoa nào vậy?”

“Khoa ngoại thần kinh.”

“Vậy chắc là bận lắm nhỉ?”

“Một chút, lúc cấp cứu thì khá là bận.”

Chuyện vừa được khơi ra, đối phương rõ ràng thả lỏng hơn một chút, biểu cảm trên mặt cũng không còn căng thẳng, đôi mắt hơi cười: “Anh không biết hôm nay tới làm gì đúng không?”

Khâu Mộng Trường cười: “Cũng ngờ ngợ một chút.”

“Em thấy biểu cảm của anh lúc đó rất khó xử.” Lâm Phỉ ngước mắt lên nhìn anh, “Thật ra em cũng bị mẹ ép tới.”

Khâu Mộng Trường nhìn cô: “Em vừa tốt nghiệp thôi mà mẹ em đã mai mối sớm vậy à?”

“Hầy, em cũng mệt lắm chứ, nhưng mà anh biết đấy, người lớn lúc nào cũng thế, lúc nào cũng thấy con gái không lấy chồng sớm một chút thì sau này sẽ không tìm được người tốt.”

Mẹ Lâm Phỉ và bà Giang là bạn học. Năm nay, cô vừa mới tốt nghiệp mẹ cô đã vội vàng mai mối cho cô. Cách đây không lâu, mẹ cô bảo là cô Ngô biết một anh chàng rất được, lúc nào có cơ hội sẽ làm mối cho. Cô không nói lại được mẹ mình nên mới đồng ý đi, chỉ là không ngờ đối phương lại đẹp trai thế này, đẹp trai đến nỗi hơi xấu hổ khi đối diện với người ta.

Khâu Mộng Trường bảo: “Không cần bận tâm quá nhiều tới thái độ của người lớn đâu, cứ theo lòng mình là được rồi, bản thân thấy thoải mái mới là quan trọng nhất.”

Lâm Phỉ gật đầu: “Đúng vậy.”

Trước khi tới đây, mẹ cô đã bảo, mọi mặt của đối phương đều rất tốt, chỉ là lớn tuổi hơn cô một chút.

Lâm Phỉ thấy bình thường, 31 tuổi có nhiều đâu, vẫn còn trẻ chán nhưng tầm tuổi này mà chưa có gia đình thì đúng là hơi ít.

“Năm nay anh 31 tuổi à?”

Khâu Mộng Trường gật đầu: “Ừ.”

“Chưa gặp được người hợp ư?” Lâm Phỉ gãi mũi, ngượng ngùng cười, “Chứ không sao trai đẹp thế này còn phải đi xem mắt.”

Khâu Mộng Trường cảm thấy tính cách cô gái này có vẻ chậm nhiệt, vào mạch chuyện rồi sẽ không còn khách sáo nữa, còn nói rất thoải mái.

“Bị lừa tới.” Khâu Mộng Trường cười cười bảo.

Lâm Phỉ cũng cười: “Vậy là bao năm qua anh không tìm được người hợp với mình à, cảm giác mấy người tuổi anh đều kết hôn hết rồi ấy.”

Khâu Mộng Trường nghĩ ngợi giây lát, quyết định thẳng thắn: “Anh không kết hôn được.”

Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, biểu cảm đầy nghi hoặc, ngay sau đó dường như phản ứng kịp, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Anh là gay.”

Lâm Phỉ đần người.

Thật ra cô cũng đã nghĩ tới khả năng này, dù sao đàn ông vừa đẹp vừa xuất sắc thế này mà không cưới sớm quả thật rất hiếm. Nếu không phải chưa tìm được người phù hợp thì tám chín phần mười là gay.

Chỉ là cô không ngờ người ta sẽ bình tĩnh thẳng thắn về xu hướng tính dục của mình như thế.

Lâm Phỉ giật mình nhưng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật.

Tuy cô có ấn tượng rất tốt về anh chàng bác sĩ điển trai này nhưng xu hướng tính dục không hợp thì mối duyên này không có khả năng.

“Rất thẳng thắn.” Lâm Phỉ cười khẽ, lúm đồng điếu bên má như ẩn như hiện, “Anh không muốn nói chuyện với em một chút nào luôn ấy à.”

“Chỉ là không muốn phí thời gian của cả hai thôi.”

Lâm Phỉ ừa một tiếng, nhỏ giọng bảo: “Anh yên tâm, em không nói với họ đâu.”

“Nói cũng không sao.”

“Tự anh thấy nên nói khi nào thì nói” Lâm Phỉ thở ra, hoàn toàn thả lòng, nhìn Khâu Mộng Trường cười cười, “Giờ em thấy vi diệu lắm, lần đầu đi xem mắt đã có trải nghiệm thế này,”

Khâu Mộng Trường không nhịn được cười một tiếng.

Lương Đồng vì kiềm chế không gọi điện cho Khâu Mộng Trường nên lòng luôn thấy bí bách.

Chu Nguyên ngồi ở ghế cạnh tài xế, cảm thấy áp suất không khí sau lưng rất thấp. Lúc Lương Đồng lên xe, mặt mũi anh sầm sì, rất thúi.

“Chủ tịch Lương, lúc nãy ông chủ Hoàng gọi điện cho cậu.”

Lương Đồng nhìn ngoài cửa sổ xe, hỏi: “Anh ta làm sao? Có việc gì?”

“Anh ấy bảo đang tìm người thiết kế lắp đặt chi nhánh, cậu là đối tác nên hỏi chừng nào rảnh có muốn tới xem thiết kế không?”

“Anh ta gọi khi nào?”

“Vừa xong.”

Lúc đầu Lương Đồng không cho Hoàng Dương số điện thoại cá nhân, lâu vậy rồi, anh và Hoàng Dương cũng tương đối thân quen, cứ coi đối phương là đối tác làm ăn cũng không ổn lắm.

Lương Đồng cầm điện thoại lên, hỏi Chu Nguyên số điện thoại Hoàng Dương, gọi điện cho hắn.

Không được tìm Khâu Mộng Trường thì tìm Hoàng Dương. Tâm trạng anh đang rất không vui, muốn uống rượu.

Ông chủ Hoàng bên kia đồng ý ngay: “Uống rượu á? Tôi đảm bảo uống với cậu đến sáng luôn!”

Lương Đồng bảo tài xế lái xe tới đón Hoàng Dương rồi đi thẳng tới quán bar.

Tuy Lương Đồng ít nói nhưng Hoàng Dương nói nhiều, không sợ không có chuyện để nói, huống chi bọn họ còn có một chủ đề muôn thuở – Khâu Mộng Trường.

Lương Đồng đã nghe rất nhiều chuyện thú vị về bác sĩ Khâu thời sinh viên từ Hoàng Dương, cũng được nghe hắn kể về người bạn quá cố kia.

Hoàng Dương vừa nói vừa uống. Lương Đồng vừa nghe vừa uống. Vừa bắt đầu uống là uống không đếm xuể. Lương Đồng vừa uống ở bữa tiệc ban nãy, giờ lại uống thêm kha khá nên đầu óc đã bắt đầu có vẻ không tỉnh táo rồi.

Hoàng Dương mò túi quần cả nửa ngày, mặt mũi đỏ phừng phừng bảo muốn gọi cho Khâu Mộng Trường, hỏi xem “hoạ thuỷ”* đang làm gì mà để sếp Lương nhà chúng ta ở đây một mình thế này.

*Trong “hồng nhan hoạ thuỷ”

“Lô!” Giọng Hoàng Dương hơi lớn, “Hoạ thuỷ à, đang làm gì đấy?”

Khâu Mộng Trường vừa nghe đã biết hắn quá chén. Sau khi anh nói chuyện rõ ràng với cô gái kia thì hai người thoải mái trò chuyện với nhau một lúc, tâm trạng rất tốt.

“Xem mắt.” Khâu Mộng Trường giỡn bảo.

“Cái gì cơ?” Hoàng Dương trợn tròn mắt, tỉnh rượu một nửa, “Wtf, ông đi xem mắt á!”

Ánh mắt khép hờ của Lương Đồng phút chốc mở to. Anh quay đầu sang, thấy Hoàng Dương vội vàng che miệng.

Lương Đồng phản ứng mất hai giây mới nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

Hoàng Dương vội bảo “Không có gì, không có gì”, Lương Đồng không muốn nghe, cướp điện thoại trên tay hắn áp lên tai.

“Khâu Mộng Trường?”

Khâu Mộng Trường bên kia sửng sốt.

Giọng Lương Đồng kéo dài: “Xem ~ mắt?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK