Lúc này từ sau nhà, lão quản gia dẫn theo một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc áo kim sắc, trước ngực áo trọng hình một con dấu rồng bay phượng múa, là Tứ Minh điện chứng minh.
Lão giả họ Lý, tên đầy đủ Lý Công Minh, là Việt quốc Tứ Minh phân điện điện chủ. Tứ Minh Điện phân bổ toàn bộ tứ hoang, ngoài trừ những kia siêu nhiên thế lực, thì còn lại quốc gia tông môn hay là thuộc Tứ Minh điện quản hạt.
Tứ Minh điện tại từng quốc gia, đều có một tòa phân điện, xưa nay không tham dự nội bộ công việc, chỉ bình định Kiếp tộc, giữ gìn mình pháp lệnh.
“Xin chào Phụ Quốc Công, lần này đường đột bái phỏng mong Quốc Công thứ lỗi”
“Đâu có, điên chủ tự mình giá lâm, lão già ta cười ba ngày mới tỉnh, nói gì thứ lỗi không thứ lỗi, mời ngồi”
Phụ Quốc công âm trầm vẻ mặt thu sạch, như không có chuyện gì, nở nụ cười nhàn nhat nói.
Mà hạ nhân cũng từ lâu tại trong đình pha thêm bàn trà, Trần Thừa Thủy thì yên vị đứng sau lưng hắn, không hề nói nói một câu.
Lý Công Minh lão giả vừa đến đình viện, nhìn xung quanh vỡ nát hoa cỏ, lại liếc qua yên vị sau lưng lão giả trung niên nam tử, nở nụ cười thâm ý, chắp tay một cái hướng Trần Thừa Dụ đối diện ngồi xuống.
Trần Thừa Dụ nhấp một ngụm trà, khẽ hỏi:
“Lý Điện chủ rồng đến nhà tôm, là có chuyện gì quan trọng chăng”
Lý Công Minh vẫn vẻ mặt tươi cười, nói:
“Không biết Quốc Công nghe qua Khương Ly người này”
“Ừm” Trần Thừa Dụ tay cầm trà dừng giữa không trung, khuôn mặt bất động thanh sắc, đặt chén trà xuống, lạnh giọng hỏi:
“Lý điện chủ đây là đến vì họ Khương cầu tình?”
“Cái này cũng không phải, lão hủ chỉ là đến cùng Quốc công báo vài tin tức” Lý điện chủ lắc đầu khoát tay.
“Không biết ngài là muốn báo tin gì”
“Khương Ly người này, tại Tứ Minh điện có Hạ phẩm hộ pháp quân vị”
“A, haha Lý Điện chủ đây là đang cùng lão già ta bốc trò đùa hay sao” Hắn chợt cười to lắc đầu, từ Trần Thừa Thủy truyền tin giản lược, Khương Ly hơn trăm năm trước đột phá Chân Nhân, lại nghe nói gần đây trọng thương về Việt Quốc ẩn cư. Nếu Khương Ly thật là Tứ Minh hộ pháp, điều đó chẳng phải nói hắn là Chân Vương cảnh đại năng rồi sao.
Chân Vương cảnh, toàn Kiêu Dương vực có được mấy cái, Việt quốc ra đời Chân Vương cảnh, sợ rằng đã chấn động thiên hạ. Mà hắn cái kia chất nhi cũng không ngu ngốc đến nổi cùng Chân vương đắc tội, để rồi bị giết.
Nhưng Lý Công Minh cũng không để ý hắn cười nói châm chọc, mà nghiêm túc nói:
“Tại hạ thật không có đùa Quốc công ý tứ, Khương Ly người này đúng là chúng ta Tứ Minh Hộ Pháp, chỉ có điều tình huống của hắn hơi đặc thù. Bởi vì hắn lúc đỉnh phong cũng chỉ là Chân Nhân nhất phẩm đỉnh cao cao thủ mà thôi”
“Ồ như thế thì chuyện gì xảy ra??” Trần quốc công nhíu mày.
“Khương Ly người này tại hạ cũng không biết nhiều, chỉ nghe đâu tại Kiêu Dương thành trấn thủ trăm năm, là người hung hãn, chiến lực không tầm thường. Thêm nữa mười mấy năm trước, hắn càng là không biết dùng thủ đoạn gì giết chết một tên Kiếp Vương, thăng cấp hộ pháp”
“Lại có chuyện như thế” Trần Thừa Dụ càng nhíu mày sâu hơn, cảm thấy khó giải quyết. Chân Nhân cửu phẩm một phẩm một trùng thiên, nhất phẩm nhị phẩm gọi là Chân Nhân, chỉ có Chân Ý viên mãn, lại nắm giữ điều khiển thiên địa đại thế, cùng Vương Khí dung hợp mới có thể đột phá tam phẩm Chân Vương.
Chân Vương là thế gian vương giả, khoảng cách cùng nhất nhị phẩm Chân Nhân lại giống như chân nhân và phàm nhân khác biệt vậy. Kẻ này dù không phải Chân Vương nhưng có thể giết Kiếp Vương, quả thật không thể khinh thường. Trần quốc công khuôn mặt trở nên ngưng trọng.
Lý điện chủ bình tĩnh nhấp ngum trà nói tiếp:
“Vị Khương hộ pháp này không biết dùng thủ đoạn gì giết chết Kiếp Vương, nhưng Kiếp Vương cường giả, nào dễ dàng như thế giết chết. Hắn vì vậy mà trúng phải không thể chữa trị tổn thương, vốn cáo lão về quê, những tưởng đã chết. Lại không nghĩ thời gian gần đây bỗng dưng tuyệt địa phùng sinh, vừa tái xuất lập tức chém giết một vị nhất phẩm hậu kỳ, hai vị trung kỳ, vô cùng đặc sắc”
“Càng thêm kinh người một địa phương khác nữa chính là, theo ta biết được, hắn trận chiến kia, bộc lộ tu vi chỉ mới Ngọc Mệnh cảnh”
“Ngọc Mệnh cảnh???” Trần quốc công hai mắt trừng lớn, kinh ngạc vô cùng, mà đứng sau lưng Trần Thừa Thủy cũng thân thể run lên đầy bất khả tư nghị.
Bản thân hắn tu vị cũng bồi hồi ở Ngọc Mệnh cảnh hậu kỳ, nhưng đối mặt với Chân Nhân, sợ rằng một chiêu cũng không đỡ nội. Trong khi, Khương Ly vậy mà lấy Ngọc Mênh chém Chân Nhân, kẻ này là chạy ở đâu ra quái thai?
“Rất bất khả tư nghị phải không?” Lý Công Minh vuốt râu, cười híp mắt.
“Thế gian có câu, Chân Nhân phía dưới đều là con kiến hôi, nhưng Khương Ly dùng Ngọc Mệnh cảnh, có thể một lần diệt sát ba vị Chân Nhân cảnh, này thực lực đã sánh ngang với Đại Đế cổ đại đi. Tại hạ vừa nghe báo cáo cũng vô cùng bất khả tư nghị, càng nghĩ càng thấy hứng thú”
“Đúng rồi, một lần lấy tự tổn sinh mạng giết chết Kiếp Vương sẽ khiến người than thở, nhưng lại thêm một lần dùng Ngọc Mệnh cảnh giết Chân Nhân, kẻ này chỉ sợ đạt được to lớn cơ duyên”
Trần Quốc công lúc này hai mắt cũng khẽ híp, trong lòng hận ý thao thiên cũng theo đó trầm lắng xuống, thay thế bằng những khác suy nghĩ. Trần Thừa Phong bị giết khiến Trần thừa nhất mạch thương gân động cốt, nhưng người chết dù sao cũng đã chết, hắn nghe được Lý Công Minh thâm ý, suy nghĩ cũng nhanh biến chuyển, càng thêm để ý đến Khương Ly bí mật.
Chỉ thấy lúc này Lý Công Minh thay đổi bộ dáng cười híp mắt trở nên nghiêm túc, lại nói:
“Tại hạ lần này đến gặp Quốc Công ngoài báo tin còn muốn cho Quốc công một ít nhắc nhở”
“Mời điện chủ nói”
“Khương Ly người này tại Kiêu Dương thành có không ít hảo hữu, đều là Chân Nhân cảnh hung ác nhân vật, thậm chí cùng vài vị Chân Vương có giao tình. Các vị Trần Thừa nhất mạch muốn động hắn cũng nên can nhắc chu toàn nhiều hơn. Lại thêm một điều, ta biết quốc công bây giờ lòng mang thù hận, nhưng ân oán về mặt ân oán, lại không nên liên lụy người vô tôi, nếu không chúng ta Tứ Minh điện sẽ không bỏ mặc không quản”
Trần quốc công híp mắt liếc tóc trắng Lý Công Minh một chút, mà người sau vẫn bình thản vô cùng.
Đều là lâu năm lão quái vật, hắn biết Lý Công Minh đây là cảnh cáo mình, đối phó Khương Ly thì được, nhưng lại không được tàn sát Khương Ly liên quan người vô tội. Tứ Minh Điện pháp lệnh đối với bọn hắn thì có rắm dùng, hắn vẫn lấy pháp lệnh ra nhắc nhở thực chất là đang lo lắng, Kiêu Dương thành bên kia đám cường giả biết tin tức, hướng mình hỏi tội mà thôi. Đúng là lão âm bức, không phải vật gì tốt.
Hồi lâu, hắn mới gật đầu chậm rãi bảo: “Haha, lão già ta cũng không phải cái gì ác nhân, oan có đầu nợ có chủ, Lý điện chủ cứ yên tâm”
“Vậy lão hủ cũng yên tâm rồi”
Lý Công Minh nghe vậy gật đầu liền xin phép cáo từ. Hắn cùng Khương Ly không quen, cũng không phải thực lòng muốn giúp đỡ Khương Ly, mà là ý tứ của Chiêu Diêu Vương.
Thời gian trước tại Việt quốc có người tiến hành thiên nhân hợp nhất, thông qua Chiêu Diêu Vương thôi diễn người kia ở khu vực Vị Hà quận đột phá.
Ban đầu vốn dĩ tưởng là vị nào Kiêu Dương thành Chân Vương, nhưng gửi vấn tin về mớ biết được thời gian này Việt quốc chỉ cử Chiêu Diêu Vương một người. Còn lại Chân Vương đại năng đều riêng phần mình trấn thủ tứ phương.
Vì vậy, hắn thâm chí cử hai vị chấp sự, đến điều tra tình hình, lại không nghĩ gặp được Khương Ly một chuyện, nhớ đến mười mấy năm trước chém giết Kiếp Vương chuyện kia. Trong lòng hắn có sáu phần chắc chắn, Khương LY có liên quan, thậm chí tiến hành Thiên nhân hợp nhất vị đại năng kia có thể là Khương Ly bản thân.
Nhưng điều này hắn chưa từng nói ra cùng người khác, ngay cả Chiêu Diêu Vương cũng không từng bẩm báo.
Lý Công Minh vừa đi, trong phủ đình ngoài trời không khí trở lại túc sát nghiêm nghị.
Mười mấy tên áo đen tử sĩ từ ẩn núp xuất hiện, quỳ trước mặt Trần quốc công.
Mà lúc này đứng sau lưng, Trần Thừa Thủy nhỏ giọng hỏi:
“Không biết tổ bá phụ định xử lý thế nào?”
“Ngươi cũng nghe lão âm bức kia nói rồi đấy, tạm thời không đi đụng đến Khương Ly người bên cạnh”
Lại quay mặt hướng về phía đám tử sĩ, ngữ khí lạnh như băng:
“Các người cho ta điều tra Khương Ly hành tung, nếu được thì dùng mọi thủ đoạn đem hắn bắt về đây, sống chết đều không quản, nếu cảm thấy bắt không được thì chỉ theo dõi, bổn quốc công tự mình xuất thủ tróc nã”
“Tuân lệnh”