❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
1 năm sau. Tại công ty đá quý...
- Hôm nay cô đã có thể phân biệt được thêm nhiều loại đá quý hơn rồi đó tiểu thư! _ Vừa nói vừa xoa đầu.
- Cũng nhờ sư phụ nhiệt tình chỉ bảo cả! _ Cô mỉm cười sắc sảo.
- Hai đứa vui vẻ chưa kìa! _ Hàn phu nhân đến.
- Mẹ đến rồi!
- Con cùng Đình Luận nghiên cứu đá quý đến đâu rồi.
- Chú Luận nhiệt tình chỉ bảo nên con đã hiểu biết hơn rất nhiều!
- Vậy thì con tiếp tục cố gắng lên, sau khi con học xong đại học thì công ty này là con của con đấy!
- Không được, con còn phải học hỏi nhiều lắm, vẫn cần mẹ hỗ trợ. _ Cô nắm tay bà nũng nịu.
- Ta biết rồi, con gái cưng à!
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Tại khách sạn Lâm gia...
Tổng giám đốc Vĩnh Ân đang trao đổi cùng quản lý.
- Tôi muốn khách sạn chúng ta có một phần quà thật giá trị để tri ân những vị khách và cả những vị cổ đông đã luôn ủng hộ, họp tác cùng khách sạn suốt nhiều năm qua trong dịp lễ sắp tới._ Giọng lạnh lùng vốn dĩ.
- Nếu vậy thì Tổng giám đốc xem xét về việc tặng họ trang sức đá quý thử xem. Công ty đá quý Kaia đặc biệt là về trang sức rất nổi tiếng, anh có thể tham khảo thử. _ Quản lý đưa ngay một cuốn sách có rất nhiều mẫu trang sức đẹp mê hồn cho anh xem.
- Được! Anh cứ liên hệ với người bên công ty đó rồi sắp xếp để tôi gặp họ!
- Vâng thưa Tổng giám đốc!
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Anh ngồi trong phòng làm việc chờ người của công ty đá quý đến.
- Thưa Tổng giám đốc! Tiểu thư Song Lam của công ty Kaia đến! _ Quản lý bước vào cho hay.
- Sao lại là tiểu thư, nghe nói cô ta là con gái của Hàn chủ tịch. Tuổi tác còn rất trẻ thì làm sao có kinh nghiệm để trao đổi! _ Anh tỏ ý không hề hài lòng.
- Không phải thế đâu. Tôi nghe nói tuy nhỏ tuổi nhưng cô ấy vô cùng xinh đẹp, rất giỏi mà lại khéo ăn nói, cô ấy đã ký kết được rất nhiều hợp đồng lớn. Anh cứ thử gặp cô ấy xem..._ Quản lý phân trần.
- Được thôi! Mời cô ta vào! _ Mặt lạnh lùng không biến sắc.
Bước chân nhẹ nhàng quý phái của một cô gái mang vẻ đẹp động lòng người trong bộ đầm đỏ ôm sát cơ thể để lộ đường cong quyết rũ khó cưỡng. Cô bước đến ngồi lên ghế sofa đối diện bàn làm việc của anh, lúc này anh đang nhắm mắt tựa đầu vào chiếc ghế xoay. Cô khẽ mỉm cười ma mị nhìn anh cất vọng:
- Chào anh! Tổng giám đốc Lâm!
Giọng nói ấm áp đầy quen thuộc. Anh giật mình mở mắt nhìn về phía đối diện như không tin vào mắt mình rồi thốt lên đầy kinh ngạc:
- Là em! Có phải em không? Thục Tâm!...