• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Miêu là một cô gái trẻ rất thích chủ đề ma quỷ. Từ nhỏ cô đã tìm tòi đủ loại chuyện ma nhân gian, các truyền thuyết đô thị và tiểu thuyết kinh dị. Một năm trước, cô phát hiện ra một tác giả mới là Đường Mộc Nhi, thật ra cô có biết về ông nội của Đường Mộc Nhi là Đường Thân, Miêu Miêu đã từng đọc thử sách của ông. So với ông nội thì sách của Đường Mộc Nhi phổ biến rộng rãi hơn, và Miêu Miêu cũng nhanh chóng thành người hâm mộ của cô.

Biết được Đường Mộc Nhi sống ở thành phố Vạn Long, khá gần Hồng Lâm nên Miêu Miêu đã tìm cách hẹn một ngày gặp mặt. Và hôm nay, cô đã được đi gặp thần tượng của mình.

Do Miêu Miêu vẫn chưa có việc làm nên khá rảnh rỗi, vừa nhận được tin nhắn thì cô đề nghị gặp ngay.

Đến điểm hẹn, không khó để cô nhận ra Đường Mộc Nhi trong quán. Qua quan sát của Miêu Miêu thì cô không khác gì mấy so với trên mạng xã hội, không giống tình trạng của nhiều cô gái trẻ khác. Bản thân Miêu Miêu cũng chỉnh sửa ảnh và video rất nhiều, dù cô cũng không xấu nhưng luôn muốn mình đẹp hơn trong mắt mọi người.

Đi theo Đường Mộc Nhi còn có hai người, một nam một nữ. Miêu Miêu có tìm hiểu từng nghe Đường Mộc Nhi nói về các bạn đồng hành nên đoán là hai người họ đi theo để cùng lấy tư liệu. Cô chú ý đến cô gái xinh đẹp, có vẻ cô ấy đang rất bồn chồn lo lắng, kinh nghiệm đọc tiểu thuyết kinh dị của Miêu Miêu mách bảo người này đang gặp vấn đề khó giải quyết.

Không rõ có phải do Miêu Miêu nhìn họ chăm chú quá hay Đường Mộc Nhi đã tìm ảnh cô từ trước mà từ xa, Đường Mộc Nhi đã vẫy tay với cô.

Họ chào hỏi nhau rồi vào thẳng vấn đề, Đường Mộc Nhi mở lời trước “Tớ nghe cậu nói là cậu rất am hiểu những câu chuyện nhân gian về ma quỷ tại thành phố Hồng Lâm này?”

“Tất nhiên, không chỉ thành phố Hồng Lâm mà chuyện trên cả đất nước tớ đều tìm hiểu. Nhưng đặc biệt thành phố này thì tớ tự tin là không bỏ sót câu chuyện nào.” Miêu Miêu hãnh diện đáp. Nhìn thái độ tự tin này nhóm Đường Mộc Nhi cảm thấy rất yên tâm.

“Thế cậu có từng nghe về một tà sư tên là Lạc Thiếu Hoa chưa?” Đường Mộc Nhi hỏi.

“Lạc Thiếu Hoa à? Có thông tin khác không, có lẽ các dị bản không kể đúng tên nhân vật.” Miêu Miêu vắt óc suy nghĩ rồi trả lời.

“Người đó ở làng Hoa Lệ.” Đường Mộc Nhi cung cấp thêm thông tin.

“À, làng Hoa Lệ.” Miêu Miêu nhanh chóng nhận ra cái tên này “Có một câu chuyện về tà sư ở làng Hoa Lệ, nhưng không rõ tên, chỉ biết là con rể của nhà họ Mai.”

“Cậu có thể kể cho tớ nghe không? Đây là một ý tưởng tốt cho tiểu thuyết kế tiếp của tớ.” Đường Mộc Nhi đề nghị.

“Dĩ nhiên là được.” Miêu Miêu nhiệt tình kể. Cô có lối kể khá dài dòng và thường chêm thêm nhận xét cá nhân của mình vào. Đường Mộc Nhi tự tóm tắt lại câu chuyện, Lạc Thiếu Hoa vốn ban đầu là môt thầy trừ ma lương thiện, cưới được con gái của nhà họ Mai giàu có nhưng sau đó vì luyện tà thuật mà bị đuổi khỏi làng. Phần sau câu chuyện có rất nhiều dị bản, có người bảo rằng Lạc Thiếu Hoa đã bị một đại sư tiêu diệt khi bị phát hiện dùng tà thuật, một câu chuyện khác là Lạc Thiếu Hoa hóa thành ác thần, trở thành nỗi ám ảnh của người dân trên khắp đất nước, lại có dị bản bảo rằng sau đó Lạc Thiếu Hoa hối hận và âm thầm trở lại với vợ con. Tuy nhiên không ai nghĩ là Lạc Thiếu Hoa tới làng Bồng Lâm với ý tưởng điên rồ là sẽ tạo ra một đế chế tà sư.

“Cậu có biết nhà của họ Mai đó ở đâu không?” Đường Mộc Nhi hỏi, nghĩ rằng có thể phát hiện ra thứ gì đó.

“Tớ chỉ nghe đồn thôi, đó là ngôi nhà hiện tại bỏ hoang trong thành phố, nghe nói sau khi phát hiện ra con rể luyện tà thuật, ông Mai đã quyết định chuyển nhà để tránh xa những thứ tà khí xấu xa.” Miêu Miêu đáp.

Sau đó, cô còn nhiệt tình dẫn đường đến tận nơi. Đường Mộc Nhi bảo bây giờ mình cần làm việc, hẹn Miêu Miêu khi khác sẽ nói chuyện nhiều hơn. Miêu Miêu có vẻ thất vọng vì thời gian gặp mặt ngắn nhưng cũng đồng ý. Họ chụp với nhau vài kiểu ảnh rồi sau đó tiễn Miêu Miêu về.

Nhìn vào ngôi nhà, nó vẫn giữ nguyên hình dáng cho đến bây giờ. Do vị trí nằm ngoài các vùng quy hoạch nên cho đến giờ vẫn chưa bị dỡ bỏ. Cô không rõ nhà họ Mai có còn con cháu tiếp quản ngôi nhà này không, nhưng nhìn qua thì thấy nó đã bỏ hoang từ rất lâu.

“Em từng thích một ngôi nhà lớn thế này.” Đường Mộc Nhi nói, lúc nhỏ cô luôn muốn có một căn nhà thật lớn, nhưng giờ thì cô cảm thấy nhà lớn cũng không dùng làm gì.

“Tên Lạc Thiếu Hoa này xem ra chui cái chạn cũng lớn đấy.” Triệu Giai Nhân nhận xét.

Đường Mộc Nhi cảm nhận không khí xung quanh, theo lời Miêu Miêu thì cha vợ của Lạc Thiếu Hoa chuyển đi để tránh xa tà khí xấu xa, có thể là nói tới ngôi nhà này, nhưng có khả năng Lạc Thiếu Hoa sẽ không thực hiện tà thuật tại nhà, dù sao ban đầu anh ta cũng che giấu việc mình luyện tà thuật.Tuy nhiên, có lẽ nơi đó cũng không cách xa nơi này.

Cuối cùng cô cũng cảm nhận được, một nơi khá gần, vẫn còn tồn tại tà khí sau hàng trăm năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK