Nếu không có sữa Địa Linh muốn chữa trị cho Ly Yên có lẽ rất phiền phức, nhưng đã có tinh thạch chứa đựng sữa Địa Linh thì mọi thứ đều trở nên đơn giản. Tinh thạch này có năng lực rất đặc biệt có thể chứa được tất cả năng lượng trên đời. Ly Yên tu luyện đến Hoá Mạch Cảnh, tiêu hao hết linh khí của bản thân, kinh mạch và đan điền không thể đạt đến cường độ có thể hấp thu linh khí. Mà cách trị liệu là khiến cơ thể bà có lại linh khí để bồi dưỡng, tôi luyện khinh mạch.
Theo lẽ thường, bản thân không thể nào sử dụng linh khí do võ mạch của người khác biến ra, nhưng nó lại không phải vấn đề với Vân Mạc. Hắn có thể dựa vào đặc trưng cơ thể của người bị thương, lợi dụng linh dược điều hoà linh khí trong cơ thể của vật thể khác thành linh khí tương tự với linh khí của người bị thương. Đương nhiên Vân Mạc cũng sẽ không làm hại đến người khác, hắn quyết định hấp thu linh khí từ trong cơ thể yêu thú.
Cách tu luyện của yêu thú chưa hoá hình tuy hơi khác loài người, nhưng linh khí do võ mạch của yêu thú cấp một chuyển hoá ra lại rất giống của loài người.
Yêu thú cấp một tương đương với võ giả Hoá Mạch Cảnh, nhưng thực lực thường mạnh hơn. Với thực lực của Vân Mạc lúc này, muốn thu thập linh khí trong cơ thể yêu thú Hoá Mạch e là rất khó. Cho nên việc hắn phải làm bây giờ là nâng cao tu vi lên Luyện Thể tầng tám, đồng thời sử dụng sữa Địa Linh để nền tảng của bản thân vững chắc hơn. Tin rằng hắn sử dụng sữa Địa Linh luyện thể, sau khi đạt đến Luyện Thể tầng tám thì yêu thú cấp một cũng không phải đối thủ của hắn nữa.
Rời khỏi chỗ ở của Tộc trưởng, sau khi về đến nhà, Vân Mạc lập tức lấy sữa Địa Linh ra. Hắn dùng dao nhọn khoét một lỗ nhỏ hình nón lên tinh thạch, sinh khí nồng đậm lập tức tản ra, một vũng sữa Địa Linh nhỏ bằng quả trứng gà nằm ở bên trong.
Vân Mạc đã chuẩn bị một thùng nước tắm ở bên cạnh từ lâu, hắn cẩn thận rót một giọt sữa Địa Linh bằng khoảng đầu ngón tay vào. Cả thùng nước thoáng chốc biến thành màu trắng sữa. Vân Mạc cất tinh thạch vào, nhảy vào trong thùng nước.
Một cảm giác đau đớn dữ dội lập tức lan ra khắp người, dù trước đây Vân Mạc từng chịu đựng rất nhiều đau đớn, nhưng cơn đau khi sữa Địa Linh luyện thể vẫn khiến hắn run rẩy. Song, trong mắt Vân Mạc lại tràn đầy sự hưng phấn, vì hắn có thể cảm nhận được thân thể của hắn đang liên tục mạnh dần.
Sau một đêm rèn luyện, giọt sữa Địa Linh cuối cùng cũng được Vân Mạc hấp thu hoàn toàn, hắn cảm thấy cơ thể của mình mạnh đến mức đáng sợ. Tuy luyện thể một đêm không đột phá đến Luyện Thể tầng tám, nhưng tu vi Luyện Thể tầng bảy lại được củng cố rất nhiều. Kiếp trước khi ở Luyện Thể Cảnh cũng rất ít người có thể so với hắn, nhưng Vân Mạc chắc chắn sức mạnh Luyện Thể tầng tám của hắn kiếp trước cũng không bằng Luyện Thể tầng bảy kiếp này.
Vì Vân Mạc đánh bại Vân Liệt nên tháng này hắn lấy được tổng cộng sáu viên đan Luyện Thể, có sữa Địa Linh, đan Luyện Thể này cũng vô dụng với hắn. Cho nên Vân Mạc quyết định đưa nó đi đấu giá kiếm chút tiền, chuẩn bị để vào dãy núi Vân Thượng săn yêu thú.
Muốn đi vào dãy núi Vân Thượng săn yêu thú, hắn phải mua một binh khí tốt, nếu không có gì trong tay sẽ rất khó giế t chết yêu thú da thô thịt dày.
Vân Mạc khá may mắn, vừa khéo có một buổi đấu giá sắp khai mạc, hắn thuận lợi giao sáu viên đan Luyện Thể cho bên đấu giá.
Dù đan Luyện Thể này chỉ là một tài nguyên luyện thể bình thường với thế lực như nhà họ Vân, nhưng với võ giả của thế lực nhỏ và tán tu, nó lại là thứ rất hiếm có. Cho nên Vân Mạc bán sáu viên đan Luyện Thể này kiếm được hai kim tệ và tám mươi ngân tệ.
Chuyện khiến Vân Mạc vui vẻ nhất không phải là bán được đan Luyện Thế với giá cao, mà là một tháng sau trấn Quan Sơn sẽ bán đấu giá một cái túi càn khôn!
Túi càn khôn, trong một cái túi nho nhỏ lại chứa đựng không gian khổng lồ, là một thứ để đồ rất tiện lợi. Theo Vân Mạc biết, ngay cả Tộc trưởng Vân Vị Thăng cũng không có túi càn khôn. Hắn muốn đi vào dãy núi Vân Thượng, nếu có một túi càn khôn thì việc thu thập linh dược sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Nhất định phải giành được túi càn khôn này!
Vân Mạc hiểu rõ một khi thứ này xuất hiện chắc chắn sẽ khiến các thế lực ở trấn Quan Sơn điên cuồng giành giật, giá cả sẽ cao đến mức đáng sợ. Với số tiền hắn có hiện tại, ngay cả tư cách tranh giành cũng không có.
Vân Mạc nhanh chóng ra quyết định, cố gắng đột phá đến Luyện Thể tầng tám, tiến vào dãy núi Vân Thượng tìm tài nguyên, kiếm đủ tiền để mua túi càn khôn.
Sau khi về đến nhà, Vân Mạc bắt đầu tu luyện một cách điên cuồng, ban ngày hắn diễn luyện quyền pháp Hám Sơn củng cố thực lực, ban đêm thì dùng sữa Địa Linh luyện thể, tranh thủ nhanh chóng đột phá.
Khi sử dụng hết bốn giọt sữa Địa Linh, cuối cùng Vân Mạc cũng đột phá đến Luyện Thể tầng tám, bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có năng lực tự vệ tại dãy núi Vân Thượng rồi.
Kinh nghiệm kiếp trước cho Vân Mạc biết, tốt nhất hắn không nên để lộ y thuật và thực lực mạnh mẽ của mình, nếu không rất có thể sẽ khiến một vài cường giả chú ý, như thế hắn sẽ rơi vào nguy hiểm. Cho nên hắn quyết định che giấu thân phận tiến vào dãy núi Vân Thượng.
Sau khi đặt một bộ trường bào màu xám vào trong túi, Vân Mạc mở cửa đi ra ngoài.
“Ca ca, huynh lại muốn ra ngoài ạ?”, Minh Nhi chạy đến như một con chim nhỏ vui vẻ.
“Huynh phải ra ngoài mấy ngày, muội ở nhà chăm chỉ tu luyện nhé”, Vân Mạc cưng chiều xoa đầu Minh Nhi.
Cảnh giới của Minh Nhi bây giờ là Luyện Thể tầng năm đỉnh phong, sắp bước vào Luyện Thể tầng sáu, tốc độ tu luyện như thế đã vượt xa đệ tử bình thường của nhà họ Vân. Vân Mạc không tiếp tục luyện chế nước thuốc luyện thể cho Minh Nhi nữa. Thuốc nào cũng có ba phần độc, dùng nhiều không phải chuyện tốt. Vì thế, Vân Mạc bảo Minh Nhi luyện tập kiếm pháp Tiên Nữ nhiều hơn để loại bỏ ảnh hưởng của thuốc, đến khi độc tính trong thuốc không còn nữa hắn sẽ tiếp tục luyện chế nước thuốc luyện thể cho cô bé.
Vân Mạc dám sử dụng nhiều thuốc để tu luyện như thế là vì sau này hắn phải dùng một cách cực kỳ đau đớn để loại bỏ độc tính trong cơ thể vì sử dụng quá nhiều thuốc, Vân Mạc cũng không muốn Minh Nhi trải qua đau đớn như thế.
“Vâng ạ, ca ca!”, dù rất muốn ra ngoài cùng ca ca, nhưng Minh Nhi ngoan ngoãn không muốn khiến Vân Mạc khó xử.
Vân Mạc rời khỏi nhà họ Vân, đi tới một nơi hẻo lánh, hắn thay trường bào màu xám ra, đồng thời đeo mặt nạ đã chuẩn bị từ trước lên, sau đó quay lại trấn Quan Sơn. Trước khi lên dãy núi Vân Thượng, hắn phải mua một binh khí tiện sử dụng.