• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu năm sau.

Trong đại sảnh nhà họ Phong, một cặp song sinh đang bận rộn. Cô bé Phong Lôi Lôi trước mặt là một đống các loại đồng hồ, điện thoại di động và đồ chơi. Cậu bé giống như bức tượng thì đang mặc tạp dề, huy động tất cả thìa đũa trong nồi thức ăn bằng nhựa.

“Ừm, pizza thơm ngào ngạt rồi, mau tới nếm thử đi.” Phong Triệt Triệt la lớn.

Phong Lôi Lôi hơi nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy, không thấy ta đang suy tư sao?”

“Suy tư cái gì, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm sao?”

“PhongTriệt Triệt, ta đây là đang thí nghiệm ngươi có hiểu không? Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, cả ngày chỉ muốn ăn sao? Ngươi đừng có nói cho ai ngươi là em trai chị.”

“Ai nói ta là em ngươi? Ta là anh. Ba có thể làm chứng.” Phong Triệt Triệt phồng má bất mãn kêu.

“Nhìn ngươi thông minh thế nào mà đòi làm anh ta?”

“Ta là anh.”

“Ta mới là chị.” Hai đứa bé lớn tiếng

tranh chấp.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Hai người tranh giành nghe điện thoại, cuối cùng Triệt Triệt lấy ưu thế đoạt được.

“Xin chào, tôi là thiên tài đầu bếp Tiểu Suất Ca Phong Triệt Triệt, xin hỏi ngài tìm ai?” Phong Triệt Triệt cầm điện thoại nghiêm trang tự giới thiệu.

“Triệt Triệt à, dì Lâm đây, mẹ con đâu?”

“A, dì Lâm, mẹ con còn đang ngủ.”

“Mấy giờ rồi mà còn ngủ?” Lâm Không Đồng tùy ý oán trách một câu.

“Con cũng cảm thấy như vậy, con nói cho dì biết nha, mẹ con còn không bằng con, con độc lập từ lâu rồi, từ bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng. Mẹ con lớn như vậy còn không dám ngủ một mình, ngày nào cũng quấn lấy ba.” Phong Triệt Triệt nói đến đây, theo bản năng ưỡn cái ngực nhỏ bé ra.

“Nói như vậy thì đúng là mẹ không độc lập bằng Triệt Triệt rồi.”

Lâm Không Đồng nén cười nói. Bên cạnh Phong Lôi Lôi nghe không nổi nữa, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên nói tiếp: “Thôi đi, không biết là người nào nửa đêm bò lên giường ba mẹ đây? Không biết là người nào sợ tới mức kêu thất thanh đây?”

Phong Triệt Triệt nội tình bị phơi bày, nhất thời trợn tròn đôi mắt: “Phong Lôi Lôi, ngươi vì sao cứ phải đối lập với ta? Đừng cho là ta không biết ngươi làm chuyện xấu. Ngươi làm hư máy tính của ba, đem đồng hồ của ông nội phá hỏng….”

“Phong Triệt Triệt, ta nhẫn nhịn ngươi lâu rồi, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi ta liền không ọ Phong.”

“……..”

Hai người bên này đấu khẩu, Lâm Không Đồng bên kia cười đến đau cả ruột.

“Ta không thèm động thủ với ngươi, mẹ nói ta là quân tử, đi tìm mẹ phân xử.”

“Ta không tìm mẹ, mẹ cũng ngây ngốc giống ngươi.”

“Mẹ không ngây ngốc, ngươi mới ngốc.” Phong Triệt Triệt lập tức bảo vệ mẹ.

“Thế nào mà không ngốc, mẹ ngay cả một đề toán của ta cũng sẽ không làm được.” Phong Lôi Lôi xem thường nói.

“Đề toán kia ngay cả tôi cũng không làm được, mẹ không làm được là bình thường.”

“Hai nhóc các con không phải đang nói đến bà già này? Các con không sợ ai nữa phải không?” Sử Trì Trì mặc đồ ngủ, tóc rối bù ra ngoài quát.

“Mẹ, Lôi Lôi nói mẹ ngốc.” Phong Triệt Triệt vội vàng tố cáo.

“Phong Lôi Lôi, về việc này con có muốn giải thích gì không?”

“Mẹ vốn là ngốc.” Phong Lôi Lôi một bộ dám làm dám chịu.

“Xem ra là con cần ăn đòn.” Trì Trì thuận tay nhặt một cái dép lên, sẽ phải đánh.

“Ba, ba xem con nói có đúng không. Mẹ chẳng lẽ không ngốc sao?”

Phong Lôi Lôi tiến lên lôi kéo Phong Lôi vừa từ phòng ngủ ra, muốn biến ba thành đồng minh. Phong Lôi đã không còn nhuệ khí nói lời ác độc như Phong Lôi trước kia, anh liếc mắt nhìn bà xã hung bạo, vội vàng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi ai gọi điện đến vậy?”

“Ba, ba nói đi, mẹ có phải là ngốc không?”

“Cái này, hiện tại cũng không hẳn vậy. Hai con có muốn đi đâu chơi không?”

Liên tục như thế, Phong Lôi Lôi hiểu mình không lôi kéo được, ph nộ nói: “Bây giờ đàn ông ai cũng thế này sao? Một chút chân lý tự đại cũng không biết. Tương lai thế giới đành phải dựa vào những cô gái như chúng tôi.”

“Hừ, nếu dựa vào ngươi, có cơm ăn sao?” Phong Triệt Triệt bắt đầu phản công.

“Tránh ra, đừng để tôi thấy các người.” Phong Lôi Lôi lửa giận bốc lên đầu, hướng về phía Phong Triệt Triệt hét lớn một tiếng. Phong Triệt Triệt oa một tiếng khóc: “Lôi Lôi dám quát con, còn nói con ngốc giống mẹ, huhu.” Trì Trì vừa nghe đến con trai khóc, nhất thời cũng nổi giận, nhặt dép lên nhằm mông Lôi Lôi đánh một cái: “Gọi con là bá đạo cậy mạnh không sai, hôm nay không thể không đánh con một trận.”

“Được rồi được rồi, đừng đánh.” Phong Lôi vội vàng ngăn Trì Trì, đưa tay kéo Lôi Lôi. Lôi Lôi không nhận tình của anh, cố nén nước mắt lạnh lùng nói: “Tôi, Phong Lôi Lôi, không chấp nhận an ủi vuốt đuôi.”

“Ai trêu trọc bảo bối của ta?” Cha Phong Lôi uy nghiêm nói.

“Lôi Lôi mau đến xem ông nội mang cho con thứ gì.” Phong Lôi Lôi lườm cha mẹ một cái, sau đó băng băng chạy.

“Triệt Triệt mau tới đây, bà nội cũng có đồ tốt.” Phong Triệt Triệt lau nước mắt xong cũng hấp ta hấp tấp chạy, để lại hai người Phong Lôi cùng Trì Trì mắt to trừng mắt nhỏ.

“Anh nói này Trì Trì, phương pháp giáo dục của em có thể phải sửa lại.” Phong Lôi cố gắng uyển chuyển nhắc nhở.

“Em thấy phải thay đổi chính là anh, anh xem Lôi Lôi tại anh chiều quá mà trở nên bá đạo đấy. Còn nhỏ tuổi vậy mà động một chút là lườm nguýt người khác. Cả ngày dùng cái nhìn xem thường đó. Một chút khiêm tốn kín kẽ của em cũng không học được. Ngược lại lại học được cái liều lĩnh của anh.”

“Con gái mình liều lĩnh là bản chất rồi. Hôm trước thầy giáo nói tài nghệ của Lôi Lôi có thể lên cấp rồi. Em nói xem con gái chúng ta so với anh ai thông minh hơn?”

“Anh lại khoe khoang rồi. Em phát hiện em và anh ngày càng không có tiếng nói chung.” Trì Trì lườm anh.

“Đúng rồi, em vừa nghe Triệt Triệt nói chuyện điện thoại mà.” Trì Trì vỗ vào đùi một cái chạy vội tới máy điện thoại gọi lại.

“Lâm Không Đồng, thật ngại quá, vừa rồi trong nhà xảy ra chút chuyện, haha.”

“Không sao. Ta và Triệt Triệt vừa hàn huyên một chút rất vui vẻ.”

“Triệt Triệt thằng nhóc này còn được, con nhóc Phong Lôi chính là chọc ta tức chết, tính tình giống hệt bố…..” Sử Trì Trì hiện tại giống hệt một bà mẹ, vừa nhắc tới con là miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt. Nói đến nửa ngày đột nhiên nhớ ra, áy náy nói: “Ta quên mất ngươi ghét nghe mấy chuyện này.”

Lâm Không Đồng cười nói: “Không sao, nghe một chút không tồi.”

Sissi: Cuối cùng thì cũng hoàn rồi. Cảm ơn Quảng Hằng tỷ tỷ đã cho ta cơ hội thể hiện chút tài mọn, thể hiện niềm đam mê của mình. Cảm ơn tỷ đã kiên nhẫn chờ đợi ta lê lết với chứng lười kinh niên cùng những cơn lười bất chợt của mình. Đa tạ các tình yêu đã ủng hộ ta. Một lần nữa xin đa tạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang