“Cho nên, vết thương của ngươi vào mỗi buổi tối cũng sẽ nứt ra? Kéo dài nhiều năm như vậy?” Thẩm Miểu khẽ thở ra một hơi: “Sao trên đời này lại có binh khí lợi hại như thế chứ?”
“Vậy thì ta không biết, nghe nói là trời xanh ban cho hoàng thượng dùng để chấn nhiếp kẻ ác, chỉ là cũng hại không ít người tốt, ví dụ ta.” Hoắc Dần đưa tay chỉ mình.
Thẩm Miểu sờ sợi tóc trên trán mình: “Vậy thì tại sao ngươi trở lại?”
“Chính ta ở trong triều giúp Đại hoàng tử không ít, nhưng quả thật ta không thích loại cuộc sống kia, còn không bằng trở lại Ngô Châu vui vẻ tự tại, đầu tiên là từ giả với Đại hoàng tử, rồi sau đó chính thức nói với hoàng thượng.” Hoắc Dần thở dài: “Chỉ là mặc dù trở lại Ngô Châu, vẫn không có tránh được số mệnh làm việc cho ngài ấy, nàng xem, ta trở lại đã giúp ngài ấy bắt lấy việc ác của tam hoàng tử.”
“Ngô Châu có người của tam hoàng tử?” Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt, nàng lại không ngờ đã ở phía xa ngoài ngàn dặm này, người trong triều đình cũng có thể duỗi tay tới đây.
“Còn chưa xác định, không phải đang điều tra sao.” Hoắc Dần cười cười.
Thẩm Miểu lập tức nói: “Ngươi sẽ không nói là sơn phỉ chứ?”
“Aizz, không hổ là người ta nhìn trúng, cực kỳ thông minh như thế.” Hoắc Dần đưa tay xoa đầu Thẩm Miểu: “Những thứ này nàng không cần quan tâm đến, nếu trong này dính dáng đến chuyện lúc nàng còn sống thì ta sẽ nói rõ với nàng thôi.”
Thẩm Miểu ồ một tiếng, gật đầu một cái, sau đó mới phát giác lúc nói chuyện hai người không tự chủ được mà nhích tới gần nhau, lần này nàng đã hoàn toàn dính vào trên cánh tay Hoắc Dần rồi.
Thẩm Miểu không nhịn được lui về phía sau chút, vén chăn trên người xuống, thậm chí cảm thấy có chút nóng, nàng hắng giọng một cái: “Nếu không còn chuyện gì, vậy thì ta về phòng của mình đây.”
Hoắc Dần hé miệng cười, mắt thấy Thẩm Miểu phải đi, đưa tay kéo làn váy của nàng trực tiếp kéo nàng trở lại, hai tay dùng sức ngăn chặn, một trái một phải chặn lại, hắn như lưu manh, cười nói: “Aizz, đi vội làm gì chứ, khó khăn lắm hai ta mới ở riêng, hãy nói chuyện chút nữa nhé?”
“Nói gì? Ta. . . . . . Ta cũng không có gì để nói cả, những thứ liên quan đến trong triều mà ngươi nói ta không hiểu.” Thẩm Miểu nghiêng đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Ngươi buông ta ra trước.”
Hoắc Dần liếc mắt nhìn gương mặt Thẩm Miểu dán ở trên tay mình, cười nói: “Ta cũng không đụng vào nàng, chuyện của ta nói xong rồi, nàng nói với ta chuyện của nàng đi.”
“Ta thì có chuyện gì để nói chứ? Chuyện lúc trước đều không nhớ, sau đó gặp ngươi, cũng biết hai mươi năm rồi, không có gì là ngươi không biết.” Thẩm Miểu nói xong câu này, không nhịn được đưa tay đẩy Hoắc Dần một cái: “Nè nè nè, ngươi cách ta xa một chút, hơi thở cũng phả vào trên mặt ta rồi, chuyện này quá không hợp quy củ!”
Thẩm Miểu mới vừa đẩy Hoắc Dần, liền nghe Hoắc Dần á một tiếng, bả vai co lại: “Nàng đụng phải vết thương của ta.”
“Hả?” Thẩm Miểu lập tức lại gần: “Cho ta xem!”
Hoắc Dần ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, ánh mắt luôn là tình thế bắt buộc, hắn bắt lấy chuyện Thẩm Miểu không bỏ được mình, vì vậy tiến lên hôn miệng của nàng. Thẩm Miểu bị dọa đến lập tức đưa tay che mình, mở trừng hai mắt, sau đó ẩn thân ở dưới mắt Hoắc Dần.
Hoắc Dần chậc một tiếng: “Ai yêu, thế này thì còn chơi đùa thế nào nữa đây!”
Thẩm Miểu thừa dịp hắn nhìn không thấy mình, vội vàng muốn từ trong hắn cánh tay chui ra, Hoắc Dần cảm giác được có người đang cố chui ra khỏi ngực mình, cố tình lại không nhìn thấy, đưa tay muốn bắt lấy đối phương, cũng không biết mình bắt chỗ nào rồi, tóm lại cứ túm lấy trúng chỗ nào là Thẩm Miểu đều kêu loạn cả lên.
Hoắc Dần vội buông tay: “Được rồi được rồi, không làm khó nàng nữa, nàng biến trở lại đi.”
Trong không khí truyền đến một tiếng: “Lưu manh!”
Hoắc Dần nhíu mày hớn hở tiếp nhận, sau đó đã nhìn thấy một ghế ngồi trong phòng mình bị đụng ngã, Thẩm Miểu ai za một tiếng, sau đó cửa phòng bị mở ra, sau đó đóng cạch lại.
Đứng ở ngoài cửa hộ vệ Giáp chỉ cảm thấy một trận gió thoáng qua, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không biết cửa phòng Hoắc Dần mở như thế nào mở rồi đóng như thế nào nữa, đưa tay gãi gãi đầu.
Sau khi Thẩm Miểu đi, lúc này Hoắc Dần mới thở ra một hơi, lấy tư thế cứng ngắc từ từ nằm lên nơi mà Thẩm Miểu mới vừa nằm trên đó, nằm ngửa ra thì sau đó chỗ áo ở ngực từ từ bị nhiễm đỏ.
Bầu trời ngoài cửa sổ, mặt trời hạ núi sắp vào đêm, Hoắc Dần đưa tay phủ lên trên mặt mình, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, khóe miệng không nhịn được mà nâng lên.
Chỉ tiếc Thẩm Miểu ẩn thân, nếu không hắn có thể lại nhìn thấy nàng đỏ mặt, ánh mắt kia mang theo thẹn thùng ngay cả chính nàng cũng không biết giống như hai lần trước, khiến Hoắc Dần không nhịn được muốn trêu chọc một phen.
Bữa tiệc của ông chủ Quý, lúc trên đường đi tới Thẩm Miểu vô cùng khẩn trương.
Muốn đi trấn Phù Dung phải ra khỏi thành, đoạn đường này cũng mất một canh giờ, lần trước nàng đi tới trấn Phù Dung, đúng lúc tiết hoa nở, còn tham gia hội đèn lồng, cho nên cả trấn Phù Dung cũng náo nhiệt rất nhiều.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trấn Phù Dung không còn ồn áo náo nhiệt như trước đó, xe ngựa dừng ở dưới chân núi trấn Phù Dung thì liền có thể nhìn thấy ông chủ Quý.
Người nọ liếc mắt một cái đã nhận ra Hoắc Dần và Thẩm Miểu, vội vàng mang theo hai người đi quán rượu nổi danh trong trấn, chính là một trong sản nghiệp của ông chủ Quý.
Khi đứng ở trước cửa quán rượu, Thẩm Miểu kéo tay Hoắc Dần có chút chặt, Hoắc Dần nhỏ giọng nói: “Phu nhân còn bấm nữa, cánh tay vi phu sẽ bị sưng lên đấy.”
“Ta có chút khẩn trương.” Thẩm Miểu đưa tay lau mồ hôi trên trán, hai người đang đi lên lầu.
Hoắc Dần nói: “Đã nhìn ra, sớm biết sẽ không cho nàng đến, nàng sẽ không cần theo tới.”
“Lần trước ta gặp được ông ta, nghĩ tới một chút chuyện trước kia, lúc này nếu ngồi đối mặt nhau, nhất định có thể nhớ tới nhiều hơn.” Thẩm Miểu mím môi: “Hơn nữa không phải trước đó đã nói ông ta có quan hệ với sơn phỉ phía Nam Chu Sơn sao? Ta đang giúp ngươi đấy.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Hoắc Dần nhíu mày: “Nói dễ nghe như vậy?”
Hai người nói mấy câu tổn hại đối phương, vừa đúng lúc đến trước cửa nhã gian, ông chủ Quý ở bên trong nói chuyện với ai đó, Hoắc Dần và Thẩm Miểu đến, cuộc nói bên trong mới ngừng lại.
Ông chủ Quý dẫn đầu thấy được Hoắc Dần, lập tức nở nụ cười: “Chắc hẳn vị này chính là ông chủ Thẩm rồi.”
Hoắc Dần dẫn Thẩm Miểu đi vào, Thẩm Miểu mới vừa vào nhã gian, liền nghe một nam tử trẻ tuổi nói: “A. . . . . . Thì ra là cô nương.”
Thẩm Miểu và Hoắc Dần đồng thời nhìn người nọ, quả nhiên, là con trai của ông chủ Quý, chính là thư sinh cùng đoán đố đèn với Thẩm Miểu vào hôm Hoa Đăng.
“Hả? Con biết phu thê ông chủ Thẩm?” Ông chủ Quý cũng cảm thấy mới lạ.
“Từng gặp mặt một lần.” Hoắc Dần dẫn Thẩm Miểu ngồi ở bên cạnh bàn, từ đầu đến cuối Thẩm Miểu cũng không dám nhìn ông chủ Quý.
Hoắc Dần đang cùng nói chuyện với ông chủ Quý, không nói chuyện cho Trần Huyện lệnh mướn nhà theo tháng, ông chủ Quý và ông chủ Cổ khác nhau, biết làm người hơn ông chủ Cổ, ở trước mặt Hoắc Dần không nói Hoắc Dần làm như thế là không đúng, ngược lại khen Hoắc Dần có đầu óc buôn bán.
Trên thực tế, ông ta cũng rất tò mò với ông chủ Thẩm người vừa mới vào Ngô Châu đã lộ tin tức còn không để Trần huyện lệnh vào trong mắt nên mới có bữa tiệc này.
Thẩm Miểu bưng ly trà, hít sâu một hơi, nhịn không được nhìn ông chủ Quý.
Trên miệng của người nọ có chút râu, lúc cười lên khóe mắt có ít nếp nhăn, lúc này Thẩm Miểu thấy rõ một chút, trên lông mày đuôi người này có một nốt ruồi, nốt ruồi này làm Thẩm Miểu hết sức quen thuộc, bên tai lập tức vang lên âm thanh.
Đầu tiên là tiếng nước chảy, sau đó là tiếng con ve.
Ở trong trí nhớ của Thẩm Miểu, khi đó ông chủ Quý trẻ hơn hiện tại rất nhiều, ít nhất trẻ hơn hai mươi tuổi, trong ngực của ông ta là một đống tròn gì đó bị vải bao lại, không biết đến rốt cuộc là cái gì, tóm lại vẻ mặt ông chủ Quý có gì đó rất không đúng, dường như đang hốt hoảng sợ hãi.
Ông ta há mồm nói: “Bạc đâu? Không có bạc, ta không thể giao cho ngươi.”
Thứ gì phải giao cho ai?
Thẩm Miểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khi nàng nhìn thấy hết tất cả, cũng không rời đi, trước mắt còn có lá cây thoảng qua, thật giống như xảy ra ở trong một mảnh rừng.
Có chút quen thuộc, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Ông chủ Quý đã nhận ra tầm mắt của Thẩm Miểu, trên mặt có chút lúng túng, cười nói: “Chẳng lẽ trên mặt ta dính đồ gì hay sao, sao Thẩm phu nhân nhìn ta như thế?”
Tay để ở dưới bàn của Hoắc Dần hơi dùng sức kéo Thẩm Miểu, lúc này Thẩm Miểu mới tỉnh táo lại, mặt của nàng gần như nghẹn đến đỏ bừng, lập tức cúi đầu xuống, há mồm hít thở, để đảm bảo nhìn qua mình không hít thở quá mạnh.
Trái tim của nàng có chút đau, trong đầu muốn cố gắng nhớ lại một ít, nhưng chỉ cần không nhìn thấy người này, trí nhớ rất nhanh sẽ biến mất ở trong đầu.
Nàng nhắm mắt lại, để cho mình thở bình thường lại.
“Hai ngày trước phu nhân ta bị nhiễm phong hàn, vốn không thích hợp ra cửa, chẳng qua ta thấy hôm nay nàng tốt hơn nhiều, nên muốn dẫn nàng tới đây hóng mát một chút, nhưng mà bây giờ xem ra, thân thể vẫn không tốt lắm.” Hoắc Dần nói xong, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa lau mặt cho Thẩm Miểu.
“Hoá ra là như vậy, khó trách ta thấy tinh thần của Thẩm phu nhân hơi hoảng hốt.” Ông chủ Quý hạ mí mắt xuống, cảm giác nữ nhân này có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.
“Ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân là nhân sĩ kinh thành?” Ông chủ Quý hỏi.
Hoắc Dần nói: “Ta là nhân sĩ kinh thành, phu nhân ta là người Biện Châu, ở bên cạnh Ngô Châu.”
“A, thì ra là như vậy.” Ông chủ Quý cười cười.
Cả bữa cơm Thẩm Miểu không yên lòng, Hoắc Dần thấy Thẩm Miểu như vậy, cũng lười đọ sức với ông chủ Quý, sau khi bữa cơm chấm dứt, hắn liền chắp tay cáo từ.
Ra khỏi quán rượu, Hoắc Dần nói: “Lúc nãy nàng xảy ra chuyện gì? Vẫn nhìn chằm chằm vào ông chủ Quý, người không biết còn tưởng rằng nàng xem trọng người ta đấy.”
Cuối cùng Thẩm Miểu suy nghĩ một lúc lâu mới bất chợt nhớ lại rốt cuộc mình đã để sót cái gì.
Nàng lập tức ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn về phía Hoắc Dần, há miệng nói: “Ta nhớ được ông chủ Quý rồi!”
“Lên xe ngựa rồi nói.” Hoắc Dần lôi kéo nàng.
Hai người ra khỏi trấn Phù Dung, sau khi vào xe ngựa, Thẩm Miểu lập tức nói: “Ta phải nói đã, nói xong rồi ngươi hãy hỏi, nếu không ta sẽ quên mất.”
“Nàng nói đi.”
“Ta nhớ được là ở một cánh rừng ta nhìn thấy ông chủ Quý, ít nhất vào hai mươi năm trước, ông ta cùng với một nam nhân đang làm giao dịch, tiền trao cháo múc.” Thẩm Miểu cau mày, cẩn thận suy nghĩ từ từ nhớ lại cảnh tượng mơ hồ kia: “Trong ngực ông chủ Quý cầm một bao gì đó, có tiếng nước, còn có tiếng ve kêu, còn có một âm thanh. . . . . . Là tiếng đứa bé khóc.”
“Tiếng đứa bé khóc?” Hoắc Dần kinh ngạc, chuyện như vậy sợ rằng thật sự không đơn giản như tưởng tượng.
“Ừm! Nhất định có tiếng đứa bé khóc! Năm đó ông chủ Quý bán đứa bé!” Thẩm Miểu nói xong, tròng mắt cũng ửng đỏ.
Đầu nàng đau dữ dội, thở dốc càng ngày càng nghiêm trọng, giống như một giây kế tiếp sẽ phải ngất đi.
Hoắc Dần đưa tay xoa cái trán của nàng: “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.”
Thẩm Miểu ôm đầu, hít sâu mấy hơi, để trí nhớ kia từng chút từng chút một biến mất, chỉ có quên đi hết, nàng mới cảm giác được mình dễ chịu hơn.
Hoắc Dần nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng, một tay ở sau lưng của nàng vuốt ve mơn trớn, nhẹ giọng nói: “Được rồi, được rồi.”