Ngọc điệp của hắn được đưa vào Tông miếu.
Hắn đi tế bái cha mẹ ta.
Bọn ta mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan.
Đến khi trời tối, bọn ta mới trở về Tiêu phòng.
Bên ngoài vẫn đang b.ắ.n pháo hoa, cả Biện Kinh đèn hoa rực rỡ, thiên hạ sẽ bày tiệc, ca múa vui chơi nửa tháng để chúc mừng bọn ta nên duyên.
Nhưng thực ra hôn lễ quá phức tạp.
Hóa ra địa vị Đế hậu mà ta hằng mong ước bao nhiêu năm cũng chỉ đến thế.
Điều ta mong muốn, không gì hơn lúc này đây, được tĩnh lặng ở bên hắn.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Vệ Phong bên cạnh khẽ chạm vào cánh tay ta.
Trong lòng ta có chút xúc động: ". . . Thực ra ta là người tái giá."
"Ta vốn là kẻ bình dân vùng Hoài Tả."
"Ta đã lớn tuổi rồi~"
"Ta một thân đầy bệnh tật."
Ta bị hắn chọc cười.
So ra chẳng ai hơn ai cả.
Hắn cười cầm nửa quả hồ lô lên: "Phu nhân."
Ta cầm nửa quả còn lại: "Phu quân~"
"Phu nhân, đói không?"
"Đói, đương nhiên là đói rồi! Quần thần tiệc tùng, chỉ có chúng ta làm lễ, một ngụm rượu cũng chưa được uống."
"Đi, ăn lẩu thôi."
"Có lẩu để ăn à? Vậy sao không lấy đàn của ta ra, chúng ta vừa ăn lẩu vừa hát, bên ngoài còn đang b.ắ.n pháo hoa nữa."
"Được."
Đêm ấy, trong cung vang vọng tiếng hát của bọn ta:
(*) Thơ có nghĩa là ban ngày hát ca nên uống rượu thỏa thích, tuổi xuân làm bạn đồng hành thật tốt để trở về quê.
(Hết chính văn)
Ngoại truyện
1
Một ngày nọ, Lưu Ninh Hoan say rượu, bỗng nhiên lặng lẽ rơi nước mắt.
Tề Tướng hỏi nàng vì sao.
Nàng nói: "Tại sao Bá Ước không còn gì để phong nữa?"
Tề Tướng đang định bịt mũi bỏ đi, nàng đột nhiên vỗ đùi: "Ta muốn phong hắn làm Hoàng đế!"
Tề Tướng gọi Vương Phu đưa người đi: "Dù chỉ có hai hạt lạc, cũng không đến nỗi uống say thành ra thế này chứ."
Tuy nói vậy, nhưng ý định lập nhị Đế của Lưu Ninh Hoan vẫn không chết.
Ngày hôm sau, nàng đặt thêm một long ỷ bên cạnh long ỷ của mình cho Vương Phu.
Quần thần khóc lóc can gián đến chết.
Vương Phu lúc đó đang đứng ở vị trí đầu tiên của phía quan võ.
Hắn liếc nhìn chiếc long ỷ đó, lạnh nhạt nói: "Ta ngồi đó làm gì?"
Sau đó vì Lưu Ninh Hoan kiên trì suốt mấy năm, mọi người không chịu nổi nữa, cuối cùng để Vương Phu từ đứng dưới thành ngồi lên trên đó, thực ra cũng chỉ vài bước chân.
Nhưng truyền thống nhị Thánh lâm triều lại được giữ lại, trở thành gia huấn của tổ tông.
Nghe nói trong cả sự việc này, người duy nhất không vui chính là Vương Phu.
Hắn vốn đang đứng ngon lành ở hàng đầu tiên, mỗi ngày chỉ cần đối diện với Hoàng thượng.
Giờ đây phải đối diện với quan ngự sử, muốn nhìn Hoàng thượng còn phải ngoảnh đầu lại.
Từ đó mỗi lần lơ đãng đều bị ghi vào trong ghi chép cuộc sống hàng ngày.
Theo thống kê, đã lơ đãng hơn một nghìn lần, là vua về lơ đãng trong các đời Vương Phu.
2
Trước khi cưới Hoàng thượng, Vương Phu luôn sống rất giản dị.
Không có tư dinh riêng, cũng chẳng có cơ thiếp nào.
Hắn nhạc nhẽo đến mức Hoàng lão Trụ quốc nhờ Thái y đến bắt mạch cho hắn:
"Có phải khi rơi vào tay Hiến Vương. . . đã bị thương đến gốc rễ, tuổi còn trẻ mà đã không được nữa?"
Thái y vuốt râu: "Ta thấy cũng chỉ là hơi suy thận, nhưng không nghiêm trọng, mỗi ngày ăn hai hạt hạch đào là được rồi — Tướng quân về sau không được cậy mình còn trẻ mà ngày nào cũng tự vui vẻ đâu đấy."
Hoàng lão Trụ quốc: "Hả?"
Vương Phu lạnh nhạt buông tay áo: "Lang băm."
Thái y: "Bị thương đừng có đến tìm ta."
Hoàng lão Trụ quốc thấy Vương Phu cứ độc thân như vậy cũng không phải cách, bèn gửi đến cho Vương Phu hai mỹ nữ.
Bị từ chối ngay trước cửa.
Vương Phu khẳng khái nói: "Thân tám thước này, đã hiến cho nước, cũng hiến cho quân."
Hoàng lão Trụ quốc: "Bội phục, bội phục!"
Nghĩ lại thấy có gì đó không ổn.