• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau sẽ đến Macao.


Trong hai ngày này, Chu Linh và An Điềm mỗi người đều có chuyện mình muốn làm.


Cũng không biết Chu Linh thuyết phục Mạnh Nhất Thần như thế nào, sau khi An Điềm trở lại núi Diệu Vân liền thu được tiền chuyển khoản của Mạnh Nhất Thần, còn có tin nhắn: Sau này vĩnh viễn đừng để ta thấy được cảnh ngươi ở cùng Chu Linh, lại tiếp cận nàng, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.


An Điềm chỉ cảm thấy buồn cười, trả lời lại hắn một câu: Tiền thuốc men của ta, cũng liền phiền ngươi tính tiền.


Mạnh Nhất Thần kéo cô vào danh sách đen.


Trở lại đạo quan, cô đơn giản nói rõ hành trình sau này cho Bình An, Bình An hỏi: "Sư phụ, khi nào thì con có thể đi thăm bà nội vậy?"


"Không phải trường học sắp tổ chức cuộc thi sao, con trước tiên ôn bài thật tốt, chuyện khác không cần lo lắng." An Điềm sờ đầu hắn: "Yên tâm đi, các sư huynh nói tình trạng của bà nội rất tốt, chờ ta xử lý xong mấy chuyện còn dang dở, liền dẫn con đi thăm bà nội."


"Tốt quá!" Bình An vui mừng cười rộ lên.


Cô đi vào căn phòng nhỏ của mình.


Món lễ vật đã bỏ sức làm mấy ngày mấy đêm đang lẳng lặng nằm trên bàn gỗ.


Cầm lấy tấm vải mềm, cô nhẹ nhàng lau chùi nó, cho đến khi ánh sáng tự nhiên phản chiếu lại, phát ra màu sắc trơn bóng ôn hòa.


An Điềm lộ ra nụ cười tươi.


Đem giấy gói mua từ dưới chân núi lên, bỏ vật nhỏ vào hộp bao lại kín mít.


Ngước mắt, nhìn thấy chậu tiền trinh xuyến màu xanh lục ngoan ngoãn nằm bên cạnh cửa sổ, cô nghĩ nghĩ, lấy giấy gói thừa viết mấy chữ lên trên, dán lên đáy chậu tiền trinh xuyến.


Hy vọng mỗi mặt chữ viết trên này.


Đều có thể trở thành sự thật.


.


Chu Linh trở về Chu gia.


Ngồi đối mặt với cha mẹ, trong ánh mắt phức tạp của bọn họ, nàng nhắc lại lần nữa với cha mẹ rằng mình không muốn kết hôn.


Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng lời nói nhàn nhạt của nàng như cũ vẫn nhấc lên sóng to gió lớn trong nhà.


Triệu Tinh liền hoàn toàn vô pháp tiếp nhận quyết định của nàng.


"Linh Limh, con muốn tùy hứng cũng phải có giới hạn chứ?"


Triệu Tinh nhìn nữ nhi bên người, cố nén sự nôn nóng và tức giận lại, "Con cho rằng kết hôn là cái gì, như đứa trẻ trong nhà, nói không kết là không kết sao? Nếu là ba tháng trước, hoặc ít nhất một tháng trước con nói cho mẹ và ba, con không muốn kết hôn, chúng ta đây còn có thể nói chuyện với Nhất Thần và bên thông gia, nhưng hiện tại cách ngày kết hôn chưa tới năm ngày, chưa tới năm ngày đó! Con đột nhiên nói như vậy, đã bao lớn rồi, không biết trách nhiệm gì cả, lại trở nên ích kỷ như vậy sao?!"


"Mẹ, hiện tại con làm hết thảy vừa lúc là hoàn toàn muốn có trách nhiệm với bản thân." Chu Linh nói: "Mạnh Nhất Thần ngoại tình, tình nhân của hắn trong khoảng thời gian này vẫn luôn quấy rối con."


Khi nói những lời này, trên mặt nàng không hề đau lòng, ngược lại một bộ hờ hững hoàn toàn không có quan hệ gì với chính mình.


Chu Văn Trừng nhìn đến mí mắt nhảy dựng lên.


Chu Linh lấy điện thoại ra, cho mẹ mình xem những tin nhắn đó: "Mấy tin này đều là nàng ta gửi cho con, thuận tiện, con đã gặp mặt tiểu tam rồi, nàng ta đã mang thai, mẹ hắn cũng đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn giấu diếm một nhà chúng ta."


Triệu Tinh và Chu Văn Trừng không thể tin được những gì bọn họ nghe thấy, đều tỏ vẻ khiếp sợ!


Chu Văn Trừng lập tức gọi điện thoại cho Tuệ Lam.


Hắn nói với đối phương vài câu, sắc mặt không quá đẹp mà cúp máy.


"Văn Trừng, bà thông gia nói cái gì, rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Triệu Tinh vội vàng hỏi chồng.


"Bà ấy nói.......Căn bản không có việc này, nói không thể nghe lời một phía của Linh Linh, mà cái tiểu tam kia mình cũng xác thật chưa từng thấy qua, không thể phản bác."


Chu Văn Trừng ngồi xuống, ấn đường nhíu chặt: "Bà ấy còn nói, muốn chúng ta quản tốt Linh Linh, rốt cuộc bà ấy và chúng ta đều nhìn thấy nó vì một cô bé mà ra tay làm Nhất Thần bị thương, bà ấy muốn chúng ta hỏi xem Linh Linh và cô bé kia có quan hệ gì."


Còn trả đũa lại.


Chu Linh suy nghĩ, sao trước kia không nhìn thấy bà cô từng nghĩ ôn hòa nhu ái này lại là một kẻ giả nhân giả nghĩa như vậy nhỉ.


"Linh Linh, cô bé tên An Điềm kia không phải sinh viên của con sao, giữa các con rốt cuộc sao lại thế này?" Triệu Tinh nhìn con gái, ánh mắt lo lắng dần biến thành nghi ngờ: "Con, con sẽ không thật sự........."


"An Điềm không phải học trò của con, cô ấy là bị Mạnh Nhất Thần mời xuống núi." Chu Linh bình tĩnh nói: "Là hắn đem An Điềm đưa tới trước mặt con, hiện tại lại cùng mẹ hắn hoài nghi con, thật sự có ý tức."


Nàng lười nhác mà nâng mí mắt lên, nhàn nhạt hỏi: "Ba, mẹ, các người thật sự muốn bức con kết hôn sao? Muốn đem tuổi già của con giao cho một tên đàn ông trước khi kết hôn đã phản bội lừa gạt con sao?"


Triệu Tinh liền cùng Chu Văn Trừng đều ngẩng ra.


"Tinh Tinh, nếu thật không được, trước tiên hoãn lại mấy ngày......." Chu Văn Trừng nói khẽ với Triệu Tinh.


"Làm sao hoãn lại đây, thiệp mời phát ra nhiều như vậy, mời nhiều người như thế gom lại đều đủ tham gia một buổi biểu diễn, hiện giờ lại thông báo cho từng người một còn kịp sao?"


Triệu Tinh liền lắc đầu, nghĩ đến nếu ngày đó Chu Linh cự tuyệt tham dự, mặt mũi bà nên để chỗ nào đây, mặt mũi của Triệu gia và Chu gia nên để chỗ nào, từng tốp khách đến dự lại trở về tràn đầy nghi hoặc, sau đó sẽ ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ một nhà bọn họ, thậm chí có khả năng biến thành trò cười lớn nhất thành phố A......


Mặt mũi hai nhà Triệu Chu làm sao còn tồn tại?!


Tuổi tác Chu Linh cũng không nhỏ, Nhất Thần là do bà và Chu Văn Trừng nhìn con gái yêu đương, đều đã ba năm, bọn họ rất yên tâm với hắn, nếu cự tuyệt kết hôn với hắn, nháo đến khó coi, vậy về sau Chu Linh muốn gả chồng cũng càng là khó thêm khó......


Chồng nhìn bà.


Con gái cũng nhìn bà.


Bọn họ đều đang đợi bà đưa ra quyết định cuối cùng.


Triệu Tinh liền nhắm mắt.


Bà cắn răng cầm tay con gái, nhìn đôi mắt yên lặng của nàng, trong khoảng thời gian ngắn, cất tiếng có chút gian nan: "Linh Linh, giữa con và Nhất Thần nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì......"


"Con hiểu rồi."


Chu Linh cắt ngang lời mẹ mình, mỉm cười nói.


Trong lòng không còn gì cả, buồn bã, khổ sở.


Tuy rằng đã một mảnh giá lạnh, nhưng cảm giác trút được gánh nặng lại càng nhiều hơn.


Đã sớm hiểu rõ là loại kết quả này.


Nàng là tiểu thư khuê các, là nữ nhi ngoan ngoãn khiến Triệu Tinh đắc ý và kiêu ngạo nhất, làm cho vô số người cực kỳ hâm mộ.


Nàng không có tư cách oán giận cha mẹ, đặc biệt là người mẹ vì hôn sự của nàng mà lao tâm khổ tứ.


Đầu sỏ gây tội hết thảy căn bản là Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực.


Nếu không phải Mạnh Nhất Thần ngoại tình với Hàn Lị Lực, sẽ không đưa tới mối họa này.


Hàn Lị Lực đoán rất đúng nhà nàng bỏ ra cái giá quá lớn, tuyệt sẽ không đồng ý dừng kết hôn, nửa tháng trước thôi còn liên tục gửi tin nhắn làm phiền nàng, khiến cho giữa nàng và Mạnh Nhất Thần sinh ra hiềm khích, để cho ấn tượng của mẹ hắn đối với nàng kém đi, cuối cùng ly gián tình cảm giữa nàng và cha mẹ.


Cho nên, nàng làm sao có thể oán giận cha mẹ.


Nàng sẽ nghĩ lại thật kỹ làm cách nào để Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực từng cái từng cái trả lại cho nàng.


"Mẹ sẽ mời bác sỹ tâm lý cho con." Triệu Tinh thấy nàng vẫn cứ cười, lo lắng nắm chặt tay nàng: "Linh Linh, có thể con có chứng sợ hãi trước hôn nhân, nói chuyện rõ ràng với bác sỹ là được, mẹ và ba con lúc kết hôn cũng rất lo lắng, mẹ............"


"Mẹ, không cần."


Chu Linh lại cười nói: "Con sẽ trở về tham dự hôn lễ, nhưng con có yêu cầu này, con hy vọng có thể đi Macao chơi mấy ngày giải sầu, ngày kết hôn con nhất định sẽ trở về."


"Đương nhiên có thể."


Chu Văn Trừng không thể để Triệu Tinh và con gái cò kè mặc cả với nhau, hắn thở dài nói: "........Linh Linh, chơi vui vẻ một chút."


Chờ Chu Linh đi rồi, Chu Văn Trừng nhìn vợ: "Tinh Tinh, nếu Nhất Thần thật sự là người như trong lời Linh Linh nói, bà thật sự muốn gả con gái cho hắn sao?"


"Vậy ông muốn tôi làm gì bây giờ, nếu ngày kết hôn xảy ra bất kỳ tình huống gì, tôi phải ăn nói với bố mẹ ra sao, ăn nói với đám họ hàng thân thích ra sao, ăn nói với bạn bè tôi ra sao?" Triệu Tinh che mặt khóc: "Sao lại thế này, vốn dĩ hết thảy không phải đều đang tốt đẹp sao, như thế nào chỉ mới mười mấy ngày liền xảy ra chuyện biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi........"


Chu Văn Trừng đành phải an ủi vợ: "Bà đừng vội, LInh Linh và Nhất Thần còn chưa cử hành hôn lễ, còn chưa lãnh chứng, nếu sau đó có chuyện gì xảy ra, vậy Linh Linh không cần phải ở bên hắn, như vậy không tốt sao?"


"Vậy, vậy tổ chức hôn lễ này còn có ý nghĩa gì sao......."


Triệu Tinh liền thất thanh khóc rống lên: "Tôi đều vì Linh Linh mà làm, nó muốn kết hôn, tôi một lòng tổ chức hôn lễ long trọng cho nó, từ nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ thật tốt, thật giống như vất vả làm cho nó cái bánh kem xinh đẹp như vậy, kết quả nó nói không ăn là không ăn, ông nói tôi có khổ sở hay không, có ủy khuất hay không........."


"Tôi hiểu, tôi hiểu mà."


Chu Văn Trừng ôm vợ, tâm cũng loạn thành một đoàn, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta tin tưởng Linh Linh được không, nó lớn như vậy rồi, nó sẽ xử lý tốt mấy việc này, việc mà chúng ta có thể làm hiện tại cũng chỉ có chờ đợi, yên tâm, yên tâm đi........."


.


Từ thành phố A bay tới Macao mất khoảng ba giờ đồng hồ.


"Đây là lần đầu tiên ta ngồi máy bay đó."


An Điềm tò mò nhìn quanh bốn phía, sau đó nghi hoặc hỏi Chu Linh đang xem tạp chí bên cạnh: "Chính là ta thấy máy bay trên phim đều rất đông người, vì sao chỗ chúng ta ở lại rộng như vậy, chỉ có năm sáu người ngồi.........."


"Không biết, có lẽ hôm nay ít người đi." Chu Linh buông tạp chí, lấy di động ra xem tin tức.


Khóe môi chậm rãi nhếch lên.


Nàng nghe thấy tiểu đạo cô tiếp tục mười vạn câu hỏi vì sao: "Hiện tại hẳn là mùa du lịch Macao, người ít như vậy thật kỳ lạ, hơn nữa, chỗ ngồi cũng rất ít........Chu Linh, chẳng lẽ chúng ta ngồi là khoang thương gia?"


Chu Linh thanh thản dựa vào chỗ ngồi, "Có phải hay không thì sao chứ, nếu đi ra ngoài chơi, ăn, mặc, ở, đi lại đương nhiên đều phải tốt nhất, đây mới gọi là hưởng thụ a."


"Vậy chẳng phải là tốn rất nhiều tiền sao, Chu Linh, cái vé máy bay này........"


"Ngươi nhìn ngoài cửa sổ kìa."


Theo hướng ngón tay Chu Linh, An Điềm mới phát hiện các nàng đang ở giữa đám mây.


Nhìn xuống dưới, non xanh nước biến vây quanh nhà cửa, hình dáng ruộng bậc thang nhìn đến rõ ràng, nước sông uốn lượn quanh co mang theo phù sau màu mỡ chảy về phía trước.


Lực chú ý của cô đều bị khung cảnh vĩ mô bên dưới hấp dẫn đi mất.


"Đẹp không?"


"Thật là đẹp mắt, ta cứ tưởng từ trên núi nhìn xuống dưới, phong cảnh đã rất đẹp rồi, nguyên lai thật đúng là càng lên cao càng thấy phong cảnh đẹp hơn a."


An Điềm thưởng thức một hồi, quay đầu nhìn Chu Linh đang dựa đầu trên tay, lẳng lặng nhìn cô, không biết là đang nghĩ gì.


"Chúng ta ở Macao chơi mấy ngày?"


"Chơi ba ngày, buổi tối ngày cuối cùng, bay chuyến đêm trở lại thành phố A."


Ngày thứ tư, chính là ngày kết hôn của nàng và Mạnh Nhất Thần.


An Điềm không nói gì.


Chẳng lẽ Chu Linh vẫn muốn kết hôn cùng Mạnh Nhất Thần sao?


Cô nhớ tới cha mẹ nàng, tâm tình càng nặng nề.


Không thể đem Chu Linh giao phó cho cái loại sở khanh này...........


Dù sao cũng cần phải có người ngăn cản, nếu cần phải cản lại buổi hôn lễ này.


Nhưng cái nồi này, không thể kêu Chu Linh tới dọn.


Đột nhiên trong đầu An Điềm toát ra một cái ý niệm lớn mật.


Cô ngồi thẳng eo, đều bị cái ý niệm này của chính mình dọa đến khiếp sợ, bộ dáng này trong mắt Chu Linh nhìn có chút ngốc ngốc.


"Làm sao vậy?" Chu Linh thấy biểu tình của cô không đúng, lại cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu, liền nhấp môi cười nói: "Nghĩ cái gì mà nghĩ đến ngốc vậy?"


"Không có gì." An Điềm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ: "Ta chỉ là phát hiện, nguyên lai một mình ta cũng có thể đơn thương độc mã làm chút chuyện gì đó, hơn nữa còn làm chuyện rất lớn...........Ngẫm lại, liền thấy khẩn trương."


Tuy rằng Chu Linh không nói gì, đáy lòng lại kinh ngạc nghĩ, nàng và An Điềm cư nhiên lại có chung loại cảm giác này.


Tưởng tượng đến ngày kết hôn, nàng một mình đứng trước mặt nhiều người như vậy làm ra chuyện lớn.........


Ngẫm lại nàng liền cảm thấy rất vui sướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK