Cô thích ăn lẩu, bởi vì có cảm giác như mình vẫn đang ở Bắc Kinh chứ không phải Thâm Quyến xa lạ. Hôm qua cô gọi điện cho bố mẹ, nhưng vẫn chưa dám nói chuyện của mình với Lâm Khởi Phàm.
Mẹ hỏi có phải cô có bạn trai rồi hay không, bởi vì điện thoại toàn không mở, mấy lần gọi mà không gặp.
Đương nhiên cô nói là không có chuyện ấy. Cô không muốn nói chuyện này với gia đình, vụ kết hôn chớp nhoáng này đối với cô mà nói, nhân tố ngẫu nhiên quá lớn, tự nhiên cảm giác không ổn định, không biết chừng ly hôn trong nay mai. Vì vậy cô không nói. Điều quan trọng là, cô không biết chị họ và Phan Hạo Nho sau khi biết tin này sẽ phản ứng ra sao? Có thể anh sẽ thở phào như trút được gánh nặng? Hay là có một chút xíu nuối tiếc?
Cô vớt một con tôm ở trong nồi ra đĩa, định bóc vỏ nhưng tay vừa động vào đã bị bỏng giãy lên. Khoảnh khắc ấy khiến cô rơi vào hồi ức.
Đó là bữa liên hoan công ty, mọi người đi ăn hải sản ở Hậu Hải. Cô thích nhất là hải sản, nhưng chị họ ngồi bên cạnh chỉ ăn mỗi rau xanh, nhiều nhất là ăn vài con sò, còn tôm với cua thì hầu như không động đến. Hứa Trác Nghiên rất ngạc nhiên, liền hỏi: "Sao chị không ăn? Không thích ăn à?"
Về sau Phan Hạo Nho đến, ngồi xuống bên cạnh chị họ, cười bảo: "Không phải cô ấy không thích ăn, mà là lười, không muốn động tay đấy mà!", nói rồi anh liền cởi khuy áo, xắn lên, dùng khăn ướt lau tay cẩn thận, ngồi bóc từng con từng con cho chị họ ăn, động tác rất thành thạo và nhuần nhuyễn, đĩa của chị họ cứ đầy lên trông thấy. Lúc ấy Hứa Trác Nghiên dường như mất đi vị giác, tất cả những miếng ngon vào miệng cô đều chẳng khác gì sáp nến.
Chị họ thích thú ăn uống, còn trong mắt Phan Hạo Nho chỉ có sự yêu thương và bao dung, dường như ngồi bên cạnh bóc tôm, cua cho chị ăn là một chuyện hết sức hạnh phúc.
Hứa Trác Nghiên đột nhiên nghĩ đến, bao nhiêu năm nay mình âm thầm yêu người đàn ông ấy là vì cái gì? Yêu trí tuệ của anh, yêu sự phóng khoáng hay nho nhã của anh? Chẳng lẽ điều khiến mình rung động nhất chính là tình yêu, sự bao dung, chiều chuộng và bảo vệ mà anh dành cho chị ư?
Cô không sao hiểu nổi.
Khi cô mệt mỏi lê cái xác về nhà, vừa đẩy cửa bước vào, cả phòng khách vốn náo nhiệt bỗng yên ắng xuống. Bố mẹ Lâm Khởi Phàm, em trai và em dâu anh ta đều dồn ánh mắt về phía cô. Cô cười trừ, lí nhí chào hỏi rồi trốn lên lầu. Đóng cửa phòng ngủ lại, cô thở dài, ném túi xách lên ghế rồi đi vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước lên, việc đầu tiên là tắm rửa. Cô thích đi tắm lúc tâm tư rối bời. Dòng nước chảy tràn trên người khiến cô có cảm giác tỉnh táo và sảng khoái, dường như mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Nhưng mới tắm được một nửa đã thấy nước đột nhiên lạnh đi.
Mặc dù mới là tháng tám nhưng cô không chịu nổi nước lạnh, vội vàng tắt vòi, dùng khăn tắm quấn quanh người, run lập cập đi ra khỏi nhà tắm.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng ở hành lang nhìn thấy trong phòng khách đã chẳng còn ai. Ngày nào cũng thế, cô cứ về đến nhà là họ ai lại về phòng nấy, Lâm Khởi Phàm hoặc là vào thư phòng hoặc là sang tán dóc bên phòng em trai, nếu không cũng sang phòng mẹ.
Hứa Trác Nghiên xuống lầu, đi thẳng vào nhà bếp.
Quả nhiên có ai đó đã tắt nước nóng.
Hứa Trác Nghiên hừ giọng, bật công tắc nước nóng lên, sau đó chạy lạch bạch lên phòng, tiếng động rất lớn, những người ở trong phòng dưới tầng đều có thể nghe thấy. Sau đó cô về phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước cho nước nóng chảy ra, nhưng không cởi quần áo để tắm mà nhón chân đi ra ngoài, đứng ở hành lang tầng hai lặng lẽ nhìn xuống dưới.
Quả nhiên chưa đầy hai phút, cái bóng mẹ chồng cô xuất hiện ở trong bếp. Cô lao xuống tầng, vừa đúng lúc bắt gặp mẹ chồng tắt nước nóng.
"Mẹ làm cái gì thế?", Hứa Trác Nghiên lên tiếng chất vấn.
"Chẳng làm gì cả". Bà ta còn già mồm, với tay lấy cái giẻ lau bàn, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trác Nghiên. Máu nóng bốc lên đầu, cô chất vấn: "Không làm gì, thế sao mẹ lại tắt nước nóng? Con đang tắm cơ mà?"
"Làm sao tôi biết chị đang tắm?", bà ta còn cứng miệng cãi.
"Ban nãy mẹ đã tắt một lần rồi, lần đầu nói không biết còn có lý, con vừa mới xuống bật, tiếng động lớn như thế, chẳng lẽ mẹ không biết? Lần thứ hai lại tắt rõ ràng là cố ý!". Hứa Trác Nghiên nâng cao âm lượng: "Con đi tắm có ảnh hưởng gì đến mẹ, sao mẹ cứ phải làm khó cho con thế?"
Bà ta ném cái giẻ lau xuống bàn: "Ngày nào cũng tắm, có lúc còn tắm đến hai lần, nửa đêm cũng tắm, nước chảy cứ ào ào, tôi nghe mà xót hết cả ruột!"
"Thâm Quyến nóng nực, ẩm thấp, ngày nào cũng tắm là chuyện bình thường, không chỉ là chuyện vệ sinh cá nhân mà nó còn là sự tôn trọng với các đồng nghiệp khác trong công ty. Con không phải là người ở nhà nội trợ, nếu con không phải đi làm, cả tháng không tắm cũng chẳng sao!", Hứa Trác Nghiên tức phát điên lên. Trong mắt của cô, bà già này thật là nham hiểm, bà ta thậm chí còn để ý đến chuyện cô tắm vào ban đêm. Đúng thế, có những lúc làm chuyện đó với Lâm Khởi Phàm xong, cô lại muốn tắm, dường như chỉ khi thân thể sạch sẽ cô mới có thể ngủ được.
"Tiểu Hứa, chị nói thế là không đúng rồi, mẹ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi. Anh cả kiếm nhiều tiền, điều kiện của anh chị tốt, cuộc sống khá giả, nhưng con người phải biết đề phòng lúc bất trắc, em thấy chị cũng không biết cách sống đâu!", em dâu Lâm Khởi Phàm là Tiểu Thôi lên tiếng.
Nghe nói Tiểu Thôi vốn là nhân viên công ty Lâm Khởi Phàm, về sau gả cho em trai anh ta, hai người đều không đi làm, hàng tháng sống nhờ vào khoản chu cấp của Lâm Khởi Phàm. Vốn là một cô gái Đông Bắc đến Thâm Quyến làm thuê, chớp mắt biến thành em dâu của ông chủ, khỏi nói cũng biết oai đến nhường nào, thế nên có hơi kênh kiệu, đắc chí. Hơn nữa bởi vì cô ta sinh ra đứa cháu duy nhất cho nhà họ Lâm, giờ lại đang có bầu nên càng được thể lên mặt.
Hứa Trác Nghiên trừng mắt nhìn người phụ nữ lớn hơn mình tám tuổi này: "Cô gọi ai là Tiểu Hứa thế hả? Cô là ai? Chị dâu à? Cô có hiểu phép tắc không hả?"
Tiểu Thôi tức khí định phản bác nhưng phản ứng không đủ nhanh, nhất thời chưa cãi được. Dừng lại một lát, cô lại nói tiếp: "Nếu luận về phép tắc, tôi phải gọi chị là chị dâu, nhưng sao tôi chưa từng nghe thấy chị gọi mẹ một tiếng nhỉ?". Cuối cùng thì cô ta cũng lấy lại được thể diện, khiến cho Hứa Trác Nghiên nghẹn họng. Cô ta vui lắm, thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Trác Nghiên nghe thấy câu ấy liền ngây ra, gật đầu nói: "Đúng!", nói rồi cô quay người, nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ là mẹ của Lâm Khởi Phàm, là bề trên của chúng con, con tôn trọng mẹ. Nhưng cách sống của mọi người khác nhau, không có gì là đúng sai, nên hay không nên cả, chúng ta đừng ai can thiệp vào cuộc sống của ai, như thế có được không ạ?", nói rồi cô quay người đi thẳng lên lầu.
Vừa vào đến cửa, cảnh tượng trước mắt, có đánh chết cô cũng không thể tưởng tượng được.
Con trai của Tiểu Thôi là Triệu Long, bảy tuổi, đang nhảy tưng tưng trên giường của cô, cứ như thể đây không phải là cái giường để ngủ mà là một cái cầu nhún ngoài công viên. Thằng bé vô tư nhảy tưng tưng trên giường, nhưng điều quan trọng là chân nó vẫn còn đi giày.
Hứa Trác Nghiên kinh ngạc, vội vàng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Nó chỉ là trẻ con, thế nên cô bình tĩnh nói: "Tiểu Long, cháu xuống đi!"
Nhưng Triệu Long dường như không nghe thấy gì, hoặc cũng có thể cố tình không nghe lời cô, vẫn tiếp tục nhảy nhót, hơn nữa còn giẫm đạp lên gối của cô.
Hứa Trác Nghiên không thể nhịn nổi nữa, bởi vì đây không phải là trẻ con ham nghịch, rõ ràng là nó đang cố ý: "Cháu có xuống không thì bảo?", cô đến bên giường.
"Không xuống!", Triệu Long hét to.
Hứa Trác Nghiên chẳng buồn nghĩ ngợi mà kéo ngay nó xuống, vốn dĩ chẳng có chuyện gì, nhưng thằng bé ấy liền ngồi lăn ra đất ăn vạ.
Tiếng khóc của nó đã thành công trong việc "Triệu tập" cả nhà đến phòng ngủ của cô, đương nhiên cũng bao gồm cả Lâm Khởi Phàm đang trốn trong thư phòng. Anh không nói gì, chỉ đến bên cạnh ôm Triệu Long: "Sao thế cưng?"
"Bác ơi, bác ấy xấu lắm, toàn cãi nhau với bà nội, cãi nhau với mẹ cháu, còn đánh cháu!". Triệu Long ấm ức nói, gục mặt vào lòng Lâm Khởi Phàm, nước mắt trào ra rất điêu luyện, còn cả ông bố chồng coi cháu như hoàng đế và ông em chồng chăm ăn lười làm lúc này đều im lặng không lên tiếng, ai nấy đều dồn ánh mắt về phía Lâm Khởi Phàm.
Lâm Khởi Phàm cười: "Bác ấy là ai?"
Triệu Long vừa nấc vừa nhìn Hứa Trác Nghiên, không nói năng gì.
Lâm Khởi Phàm vỗ mông Triệu Long: "Thôi được rồi, bác gái chỉ đùa với cháu thôi. Đi nào, về phòng xem đĩa đi, bác mua cho cháu rất nhiều đĩa hoạt hình nhé, cháu đã xem hết chưa?"
"Chưa ạ!", Triệu Long lí nhí đáp.
Lâm Khởi Phàm dắt thằng bé đi, những người khác cũng tự nhiên giải tán.
Hứa Trác Nghiên đứng im bất động. Cô là ai, là vợ của ai? Là chị dâu của ai? Là bác của ai? Còn anh ta là ai? Dựa vào đâu mà buộc lên người cô một đống những mối quan hệ phức tạp và rắc rối này, để rồi bỏ mặc cô không đoái hoài, để mình cô đối phó, chỉ huy chiến trận. Ba tháng, mới qua được có một nửa. Mà ba tháng sau, có thật là họ sẽ đi không? Cô chợt nhớ đến cuốn tiểu thuyết "Thời đại kết hôn mới", đa số mọi người đọc xong đều đồng tình với Hà Kiến Quốc, cho rằng Cố Tiểu Tây cư xử không tốt, không đủ nhiệt tình, chu đáo với họ hàng thân thích ở nông thôn nhà chồng, thiếu tinh thần cống hiến. Nhưng Hứa Trác Nghiên lại nghĩ, Cố Tiểu Tây thật sự quá vĩ đại, có thể vác cái bụng to vượt mặt về quê chồng đón Tết vào đúng tháng Chạp lạnh lẽo, rửa nồi niêu, bát đũa bằng nước lạnh như đá, hầu hạ cơm nước cho cả nhà chồng, có thể sẵn sàng bỏ dở công việc chỉ vì cái xe của một người họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới của chồng bị giữ ở Bắc Kinh, thế là vội vàng lôi kéo quan hệ, bỏ tiền, bỏ sức ra giúp đỡ. Nhưng cuối cùng người bị tổn thương là chính mình, cuối cùng vẫn không thoát khỏi chuyện ly hôn.
Nếu như chịu ấm ức như vậy để được yên chuyện, cuối cùng sẽ có được kết quả tốt đẹp hoặc đôi bên cùng nỗ lực hướng đến một mục tiêu, mọi thứ có lẽ là xứng đáng. Nhưng hôm nay cô là cái gì đây? Luôn miệng nói yêu cô, nhưng người nhà anh mới chuyển đến có mấy ngày, tất cả những ân cần ấy đều biến mất. Trước đây anh còn đưa đón cô đi làm, còn đặt cơm trưa cho cô, thỉnh thoảng còn nhắn tin hay gọi điện cho cô, nhưng giờ thì sao? Chỉ sợ cô có biến mất anh cũng chẳng lo lắng gì.
Hứa Trác Nghiên đột nhiên nghĩ, anh hoàn toàn không yêu mình, bản thân mình đối với anh ta chỉ là một sự mới mẻ. Phần lớn những người đàn bà mà anh ta gặp, xinh đẹp thì đều sống nhờ vào đàn ông, còn tự lập thì toàn là xấu xí. Còn mình lại vừa tự lập, vừa xinh đẹp, có thể rất thích hợp với việc làm vợ anh, vì thế anh mới sốt sắng cưới mình về làm vợ.
Điều anh cần chỉ là một người đóng vai vợ anh chứ anh thật lòng không yêu mình.
Cũng tốt, không ai yêu ai, tự nhiên sẽ đỡ thấy áy náy hay áp lực hơn.
Cô mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Đúng lúc cô đóng vali lại thì anh về phòng, đóng cửa lại, đứng dựa vào cửa tủ, nhìn cô chằm chằm: "Anh ghét nhất là loại phụ nữ hơi một tý thì bỏ nhà ra đi, hơi một tý là dọn dẹp đồ đạc bỏ đi!"
Cô chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Nếu như bỏ đi mà đợi đàn ông đón về đó là nông cạn, là làm bộ làm tịch. Nhưng tôi không thế, tôi tự ra khỏi cánh cửa này, sau này không phiền anh đến đón, bởi vì tôi không bao giờ quay lại đâu!"
Anh cướp lấy cái vali, xoay mặt cô lại: "Em làm sao thế hả, là em vừa về đến nhà đã cãi lộn với hết người này đến người kia. Cả nhà đâu ai chọc giận em đâu?"
"Thế sao?". Hứa Trác Nghiên đi đến bên giường, gạt hết chăn gối xuống, chỉ vào những dấu giày trên đó: "Đây là cái gì? Nó có ý nghĩa gì? Một đứa bé bảy tuổi, nếu như không có ai xúi giục nó, nó có đối xử với tôi như thế không?"
"Em cũng nhỏ nhen quá đấy, cái giường này anh cũng ngủ mà!". Lâm Khởi Phàm gần như đang cố đơn giản hóa vấn đề.
"Hừ!". Hứa Trác Nghiên hừ giọng: "Vậy còn gối thì sao? Tôi lấy từ phía bên trái sang đấy? Tại sao không phải là cái ở bên phải? Không phải là hai cái? Mà chỉ có mỗi cái này?"
"Em đúng là….". Lâm Khởi Phàm kéo tay cô lại: "Thôi được rồi, đừng thế nữa! Trong tủ chẳng phải còn cái mới sao? Hay là ngày mai chúng ta đi mua, mua thêm vài cái nhé, thế có được không?"
"Đây là vấn đề mà tiền có thể giải quyết được à? Nếu anh biết phân biệt phải trái, sao ban nãy không lên tiếng đi?", Hứa Trác Nghiên vẫn còn tức điên.
Lâm Khởi Phàm bật cười, vỗ má Hứa Trác Nghiên: "Em đúng là ngốc, anh không nói em, không nói nửa lời, như vậy có nghĩa là đứng về phía em đấy, em hiểu không hả?"
"Cám ơn, anh không cần phải khó xử, tôi sẽ đi!". Hứa Trác Nghiên thầm nghĩ, ai cần biết anh ở phía trung lập hay âm thầm ủng hộ, tôi chẳng cần, tôi đi là xong chuyện.
"Em đừng đi!". Lâm Khởi Phàm cố hạ thấp giọng nói, cũng cố đè nén cơn giận của mình: "Đã mấy giờ rồi, em đi kiểu gì? Anh đưa em đi chăng?"
Hứa Trác Nghiên xách vali lên: "Tôi có chân có tay, cũng có tiền, có thể tự bắt xe được. Hồi đầu tôi thực sự không nên bước chân vào căn nhà này!"
Lâm Khởi Phàm thả tay cô ra, lùi lại sau mấy bước, sắc mặt khác thường, cười lạnh nhạt: "Hối hận nhanh thế sao?"
Hứa Trác Nghiên quay người lại, ánh mắt mơ hồ: "Tôi không biết, mặc dù lúc đầu ở bên nhau là do bị động, là do tôi nông nổi nhất thời. Sau đó, tôi từng nghĩ sẽ cùng anh yên ổn sống qua ngày, nhưng …"
Cô dừng lại, nhưng cái gì?
Lâm Khởi Phàm cười: "Nhưng không quên được anh ta chứ gì?"
"Lâm Khởi Phàm, anh vượt quá ranh giới rồi đấy! Anh quên những gì anh từng nói sao? Anh từng nói, đôi bên có quyền lưu giữ những hồi ức và có không gi¬an riêng mà?", Hứa Trác Nghiên trừng mắt.
Ánh mắt u ám của Lâm Khởi Phàm dừng lại trên mặt cô vài giây. Anh châm điếu thuốc, rít một hơi: "Nhà ai cũng có những chuyện vụn vặt như thế này, cũng đâu bắt em phải ở với họ cả đời, có gì không thể nhẫn nhịn được đâu, chẳng qua chỉ là cái cớ bởi vì trong lòng em vẫn còn nhớ đến người ấy, vì vậy em không muốn chịu bất cứ chút ấm ức gì, chỉ hơi không vừa ý là muốn bỏ đi. Anh nói đúng chứ hả?"
Những câu của Lâm Khởi Phàm nói chẳng khác gì mũi tên găm thẳng vào trái tim Hứa Trác Nghiên, chiếc va li trên tay cô rơi xuống. Những điều anh ta nói quả là chính xác. Thực ra những chuyện này có là gì đâu, chẳng qua chỉ cãi cọ với mẹ anh và đứa em dâu có vài câu, có gì to tát đâu, rốt cuộc bản thân mình đang muốn cái gì? Thật sự giống như những gì ban nãy đã nói, ra khỏi cái nhà này và không bao giờ quay trở lại ư? Sau đó thì sao? Ly hôn ư? Ly hôn rồi thì sao? Về Bắc Kinh tìm anh ư?
Đúng vậy, cô lại do dự, lại hoang mang.
Thế là tối ấy cô không đi nữa.
Hai người nằm quay lưng vào nhau, chẳng ai đếm xỉa đến ai, nằm yên chờ trời sáng.