• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Biểu ca , ca định nhìn tới khi nào ? "

Đạm Dung vừa đút một muỗng canh đến miệng Phượng Ngọc Tần vừa lấy khăn lau miệng cho hắn , thật đáng thương mà , vừa bị thương vừa bị lạnh cả đêm trong hang .

" Nàng không cần để ý tới hắn , ta đã đem người đến tận miệng dâng cho hắn , hắn còn giả vờ quân tử đem trả về , thật tức chết " .

" Có phải chàng hay bắt cô nương người ta như vậy không hả ? " Đạm Dung trừng mắt , đặt chén canh xuống bàn , tỏ thái độ cho ai đó thấy , nàng đang giận dỗi đấy .

Phượng Ngọc Tần vội lắc đầu nguầy nguậy . " Không ! Không ! Ta có một mình Dung Nhi là đã đủ lắm rồi "

Mộ Dung Vân thủy chung ánh mắt vẫn không rời khỏi hai bóng dáng bên dưới , mà không phải duy nhất một mình hắn , dường như mọi người đều bị thu hút , kẻ đi ngang qua thì ngoảnh lại nhìn , kẻ đã đi qua thì quay hẳn người lại nhìn , một đôi nam nữ thật đẹp , thật xứng đôi . Đưa ly trà lên miệng uống cạn , vị trà đắng chát lan tỏa trong miệng cũng không chua chát bằng nỗi lòng hắn bây giờ .

Nàng chưa bao giờ cười với hắn như vậy , chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy , chưa bao giờ dịu dàng với hắn như vậy .

Còn hắn thì sao ? Cười , hắn cũng đã khi nào ân cần với nàng như Mạc Thiên Khuynh , hắn cũng khi nào cùng nàng sánh bước bên nhau chứ .

Hai người bên dưới thì ngược lại rất vô tư , ăn hết hàng này sang quán khác , hôm nay cuối cùng Lạc Thiên cũng ban lệnh đặc xá , còn không lập tức lao ra ngoài vui chơi sao .

" Ôi , no quá ! " Diệp Thiên Di đưa tay xoa xoa lên cái bụng căng cứng . " Đi ! Ta dẫn muội đến kỹ viện mới của ta "

Lạc Tâm Di còn chưa trả lời , nha hoàn Hạ Nhi bên cạnh đã vội chen vào .

" Tiểu thư , không được nha , lão gia sẽ rất tức giận , còn có thiếu gia nữa , vẫn là không đi thì hơn "

Lạc Tâm Di chợt nhớ , ở đây không như Phong Thành Quốc , không phải muốn làm gì thì làm , nàng thật muốn quay lại nơi đó .

" Đúng đúng , thôi muội đừng đi theo ta , ca ca muội là một tên bất chấp lý lẽ , đừng chọc giận hắn " . Nàng không muốn lại làm một bức tượng suốt mấy canh giờ đâu nha .

Lạc Tâm Di liếc người bên cạnh , thật không có khí tiết mà nhưng nàng cũng không muốn lại bị tịnh dưỡng nữa đâu . Đành phải về thôi .

Vậy là , Lạc Tâm Di dẫn theo Hạ Nhi buồn rầu trở về , khi đi còn quay lại nhìn Diệp Thiên Di vẻ mặt tiếc nuối .

Lạc Tâm Di vừa đi khuất , Diệp Thiên Di đã vội quay đầu , thẳng tiến Thanh Xuân lâu , ước mơ của nàng là đây , ở Phong Thành Quốc tên Mạc Thiên Khuynh nhất quyết không cho nàng mở kỹ viện , nàng mở cái nào , hắn lại cho người phong tỏa cái đó , thật là tức chết nàng , nhưng nay là Nguyệt Lăng Quốc , hắn có thể làm gì chứ ha ha .

Đó là sự thật , còn ba người trên lầu lại xuyên tạc thành Lạc Tâm Di buồn rầu chia tay Mạc Thiên Khuynh , còn Mạc Thiên Khuynh thì nhanh chóng biến vào kỹ viện tìm cô nương , thật là một nỗi oan thấu trời xanh .

" Ồ , vừa tạm biệt mỹ nhân này đã lập tức tìm mỹ nhân khác " . Giọng điệu mỉa mai của Phượng Ngọc Tần vô cùng xem thường người vừa tiến vào Thanh Xuân lâu .

Đạm Dung hai mắt tóe lửa , thật là không phải nam nhân tốt mà . " Hừ ! Thật là một nam nhân trăng hoa , nếu Tâm Di biết được , còn không đau lòng đến chết sao ? Nghe nói hắn lại còn có cả vương phi rồi , nếu gả cho hắn còn không phải chỉ có thân phận trắc phi a , sao Tâm Di lại có thể cam chịu như vậy ? "

" Tiếc là có người thà cam tâm làm trắc phi chứ không cần thân phận thái tử phi , nói về đau lòng , còn không phải biểu ca nàng cũng có phần trong đó rồi sao ? "

Đạm Dung đưa tay kéo kéo áo Phượng Ngọc Tần , sắc mặt biểu ca nàng đã xám xịt rồi .

Nhưng ai đó vẫn không biết sống chết , ai bảo hắn bị người ta bỏ mặc cả đêm trong hang lại thương tích đầy mình chứ , có thù thì phải trả cho đầy đủ . " Nếu không phải tại biểu ca nàng khiến nàng ta chết đi sống lại thì sao có thể rơi vào tay tên sở khanh như vậy , nữ nhân đang đau lòng là yếu đuối nhất mà " .

Tay cầm ly trà của Mộ Dung Vân siết chặt đến mức có thể nhìn thấy rõ từng khớp ngón tay , hắn tuyệt đối không để bất cứ ai làm Tâm Di của hắn đau lòng .

Cho nên khi Diệp Thiên Di vừa bước ra khỏi kỹ viện , đã có người ở đó chờ sẵn .

" A ! Thái tử cũng đến kỹ viện sao ? "

Mộ Dung Vân cả người đều tản ra hàn khí , từ từ tiến lại gần Diệp Thiên Di .

" Nếu ngươi còn tới nơi này , ta sẽ lập tức phong tỏa nó " .

Diệp Thiên Di chỉ biết ngơ ngác , không lẽ nàng thật không có duyên với kỹ viện a , sao mở cái nào cũng có người tới đòi phong tỏa vậy ?

" Sở thích của ta có ảnh hưởng gì tới thái tử ngài sao ? "

" Ngươi còn dám nói đây là sở thích của ngươi sao ? "

Diệp Thiên Di gật đầu , đây đúng là sở thích của nàng mà .

Mộ Dung Vân tức giận , tên này thật đúng là một kẻ trăng hoa . " Ta mặc kệ ngươi thích hay không thích nhưng ta chính là không thích " .

Diệp Thiên Di lại càng không hiểu , hắn không thích thì liên quan gì đến nàng .Nhưng ngay sau đó bộ óc đen tối lập tức hoạt động .

Ô , đại ca à , không lẽ ngươi để ý đến ta sao ? Đừng nghe , không phải ngươi là đoạn tụ chứ, ngươi với tiểu công chúa lại còn qua lại , ô ô ô , không lẽ là dạng người nam nữ đều xơi sao ?

Mộ Dung Vân bỏ đi để lại Diệp Thiên Di một suy nghĩ đen tối , vô cùng đen tối .

Nhưng quả thật Mộ Dung Vân không nói đùa , lần thứ hai Diệp Thiên Di bước vào kỹ viện , ngay lập tức một toán lính xuất hiện phong tỏa toàn bộ kỹ viện . Lý do " Y lệnh của thái tử điện hạ " , hừ Mạc Thiên Khuynh ít nhất còn có lý do này lý do nọ còn hắn ngay cả lý do cũng lười suy nghĩ , thật tức chết , tức chết , Mộ Dung Vân , ta , Diệp Thiên Di , sẽ không để yên cho ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK