- Đừng làm tốn thời gian của ông đây nữa, cậu biết là đây là chỗ tôi cài người vào sẵn rồi mà đúng chứ…Nếu biết thì cũng nghĩ kĩ lại đi, còn không thì giờ biết.
Polen có gương mặt tuy không đủ góc cạnh hoàn mỹ như Nghiêm Thục nhưng cũng rất đẹp trai. Sai lầm lớn nhất của tạo hóa là cho hắn ta gương mặt đó, nó đã bị sự hung ác và tàn nhẫn của hắn ta phá hủy.
Nghiêm Thục thì chỉ cười nhẹ. Tay anh đã thu lại khẩu súng lại hoàn toàn chuyên chú xoa xoa bên thương nhỏ trên cổ tay cho Như Ân. Anh nghĩ thầm nếu không phải tên Polen này cản trở có khi cô đang được ngủ thoải mái rồi.
Polen phất tay ra hiệu cho những kẻ phía sau những góc khuất xông lên. Trên tay bọn chúng đều cầm súng tiểu liên Thompson M1921 của Mỹ, chúng cầm chúng mà tự tin thái quá độ nhanh và độ chính xác của súng mà quên luôn những yếu tố cơ bản của một tay súng.
Tất cả bọn tay sai của Polen đều mắc một nhược điểm là chưa bao giờ đánh nhau cận chiến với phe lính đánh thuê của Nghiêm Thục.
Qúa tự tin khiến chúng đều trở lên yếu thế.
Ngược lại bên Nghiêm Thục vẫn chỉ là những khẩu súng trường tấn công từ Liên Xô cũ đã được cải tiến lại.
Người của Nghiêm Thục luôn có ý thức cảnh giác rất cao độ với mọi sự vật.
Polen thấy thế thì thầm chửi nhẹ.
Mẹ nó…
Polen lần đầu tiên thấy sự khác nhau giữa con gà công nghiệp với gà rừng. Tất cả những kẻ đạt thành tích xuất chúng, hạng cao trong bảng xếp hạng quân đội đều phế. Quá tự tin? Phì…hắn ta nhìn mà thấy thật chán ghét.
Nghiêm thục chẳng quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Anh chỉ khẽ ôm Như Ân chặt một chút, có vẻ như cô khá lạnh. Nghiêm Thục cũng thoáng hít thở vài nhịp cảm nhận nhiệt độ không khí, có vẻ buổi tối ở đây khá lạnh.
Ánh mắt Nghiêm Thục quét đến người Polen.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Polen nhanh chóng di chuyển từ phía cuộc ẩu đả súng đạn về phía Nghiêm Thục nhưng người của anh vốn đã dọn sẵn đường đi. Gần như cuộc đọ súng này chỉ để đánh lạc hướng mà thôi. Nghiêm Thục gần như rời đi rất dễ dàng.
Hắn ta nghiến răng kèn kẹt.
- Rút!
Fon lặng lẽ thu súng về và ẩn mình lần nữa. Cứ tưởng còn ra vẻ với Nghiêm Thục được tí nhưng hắn ta đã đánh giá quá cao người dưới tay mình rồi.
…
Trên đường rời đi thì Nghiêm Thục vẫn đang kiểm tra xem mồ hôi trên trán cô còn ra nữa không. Tay cầm vô lăng, tay vẫn chăm sóc Như Ân.
Ra khỏi đó ba nghìn mét thì Nghiêm Thục véo má Như Ân cái.
- Hắn ta bị kìm chân rồi.
Như Ân nghe vậy thì như bị điện giật, hai mắt cô mở thật to ra.
Nghiêm Thục thì vẫn giữ động tác vén tóc cô gọn lại về hai bên tai, để dễ lau mồ hôi hơn. Vén gọn tóc thì anh mới nhớ cô mới làm tiểu phẫu lên hơi lo lắng về loại độc tố kia. Chẳng biết nó có ảnh hưởng gì đến tai cô không.
Tư thế ngồi trong lòng Nghiêm Thục như này khiến Như Ân thoáng thất thần, cô quên luôn vừa nãy mình vừa bị lật tẩy âm mưu lợi dụng anh.
Sau này Như Ân hay nhớ về cái vẻ khoa trương lúc này của Nghiêm Thục mà cảm động cùng cảm lạnh.
Nghiêm Thục vẫn tập trung lái xe nhưng bên tay khác lại hơi run nhẹ khi xoa lên vùng tay của Như Ân.
- Lặng im vậy sao? Còn cảm thấy mệt không? Tai có ổn không?
Đáp lại anh là ba cái lắc đầu lia lịa của Như Ân, cô thấy mình hình như chẳng làm được trò trống gì cả, cô chỉ biết lợi dụng Nghiêm Thục mà thôi.
Nghiêm Thục mím môi cảm nhận hàng rào cảnh giác của cô đang dần tiêu tan đi, có vẻ cô đang không để ý mình ở trong tình huống gì đâu. Mắt anh dần pha loãng với ánh sáng thấp thoáng, sự vui vẻ ấy đã tràn đến khóe mắt luôn rồi.
Từ góc của Như Ân, cô chỉ cảm thấy sự không hài lòng từ Nghiêm Thục, chứ không hề thấy nổi ánh mắt híp lại vì vui của anh.