Phong Ấn chính là sát thủ, mà sát thủ kiêng dè nhất là gặp phải người thuộc Thải Hồng Thiên Y.
Thậm chí còn kiêng dè hơn chuyện gặp phải tuần bổ của Lục Phiến Môn.
Bởi vì Thải Hồng Thiên Y.... Đến cả Darwin uyên bác như Phong Ấn đây đến giờ cũng không biết rõ có chuyện nào mà bọn họ không quản được nữa không?
Thậm chí đến cả mấy chuyện như con cái bất hiếu, tranh chấp ở quê bọn họ gặp được thì bọn họ đều quản hết!
Thậm chí chỉ cần Thải Hồng Thiên Y ra tay, như vậy thì đương sự phải chịu án xử phạt nặng gấp mười lần xử phạt bình thường của nha môn!
Nghe lời đồn gần đây nhất, nhà kia có thằng con trai bất hiếu, đánh chửi mẹ mình, khiến mẹ ngã gãy chân bị thương nặng, quá quắt hơn là đuổi bà ấy ra khỏi nhà.
Chuyện này bị một vị Tử Y thuộc Thải Hồng Thiên Y nghe thấy được.
Ngay lập tức hạ phán quyết xử chém đầu, tự mình phán quyết, tự mình kéo ra ngoài, tự mình động thủ, một đao chém ngọt, gọn gàng, không có chút chần chừ dài dòng nào hết.
Thậm chí hai cái đầu rơi xuống đất rồi vẫn chưa tính là xong, còn đưa con cháu đi sung quân biên quan làm khổ sai.
Dựa theo lời của vị Tử Y kia nói rằng: "Bất hiếu đến tận này, chết cũng không đáng tiếc, con cháu đời sau lấy đâu kẻ lương thiện, xử phạt cùng nhau thì mới tạo điều thiện lớn được."
"Ta đây chính là thay trời hành đạo!"
Còn về bà lão kia, thì giao cho quan phủ chịu trách nhiệm ở chỗ đó duy trì kế sinh nhai.
Có người bảo bà lão kia chửi vị Tử Y đó trọn nửa đời sau, nguyền rủa cả ngày đêm...
Cách xử lý giải quyết mọi chuyện của Thải Hồng Thiên Vệ vô cùng nặng tay cực đoan, có thể thấp thoáng nhận ra được.
Trọng tâm câu chuyện kéo đi quá xa, có điều luật pháp đế quốc Đại Tần nghiêm ngặt, người thường hiếm ai dám làm chuyện vượt qua ngoài phạm vi pháp luật, trong đó không thể bỏ qua công lao uy hiếp của Thải Hồng Thiên Y.
Mà Thải Hồng Thiên Y khiến người ta nhũn hết cả chân nằm ở chỗ -- Thải Hồng Thiên Y lệ thuộc trực tiếp vào Thanh Minh đại nhân.
Được xưng, dưới trời xanh, cầu vồng phủ khắp trời!
(Thanh Minh tức trời xanh, Thải Hồng là cầu vồng.)
Vị Thanh Minh đại nhân đó, chính là đại nhân vật đến cả hoàng gia Đại Tần cũng không dám trêu vào, bởi vì ông ta chính là lão tổ tông của các đời hoàng đế!
Dám không nghe lời, lôi cổ từ trên ghế rồng xuống đánh ngay tại chỗ dễ như không.
Chết thì không chết được, nhưng nhục thì vô cùng vô tận.
Đúng lúc này, vị Thanh Y dẫn đầu đứng ở trên trời, vỗ tay.
Một cái vỗ tay nhìn như rất bình thường của hắn, lại vỗ ra tiếng vang hưởng như tiếng sấm rền.
Tất cả mọi người gần như là theo bản năng nhìn về phía hắn, hoặc nói đúng hơn là nhìn về phía phát ra tiếng động.
Vị Thanh Y chắp hai tay lên, từ trên trời hạ thẳng xuống một cây đại thụ cao nhất, đứng chắp tay, tay áo bồng bềnh.
Từ trên cao nhìn xuống dưới nói: "Các vị, tại hạ là Thải Hồng Thiên Y Ngô Thiết Lâm, làm lễ ra mắt các vị anh hùng!"
Có người ở đằng xa nói với lên: "Ngô chỉ huy sứ sao lại khách sáo vậy, có chuyện gì cần giao, xin hãy nói thẳng ra."
Sắc mặt Ngô Thiết Lâm nghiêm nghị hẳn lên, nói: "Không dám nhận ba chữ chỉ huy sứ, Ngô mỗ chỉ là một phân đội trưởng, xin vị bằng hữu này chớ gọi sai, chuyện này nếu truyền đến tai Chỉ huy sứ, sợ rằng Ngô mỗ khó tránh lời trách phạt."
"Còn nữa, tại hạ đến đây, chẳng qua chỉ muốn hướng về phía các vị anh hùng gửi lời chào hỏi, tuyệt đối không dám nói đến chữ cần giao. Xin chư vị chớ nhắc đến hai chữ cần giao nữa."
Lời này cứng như thép, đến cả Phong Ấn cũng phải ngại hộ cái tên nịnh hót kia.
Từ đằng xa vang đến tiếng cười gượng khàn khàn.
Nghĩ người này mặt nóng dán mông lạnh, ngại chết đi được.
"Ngô mỗ phụng mệnh đến đây, là vì việc chung, ở đây, nếu như trong lúc làm nhiệm vụ có chỗ nào mâu thuẫn với chư vị, xin các chư vị anh hùng hảo hán lượng thứ cho, vả lại cũng xin tạo thuận lợi."
"Ngô mỗ cũng biết các vị muốn gì, chuyện này đều tuân theo nhu cầu, tại hạ chắc chắn sẽ không can thiệp vào, cũng sẽ không cưỡng ép đoạt lấy. Nhưng đối mặt với lợi ích của quốc gia, cũng xin các vị châm chước cho cái gì là nặng cái gì là nhẹ, đừng phá huỷ tiền đồ."
"Nói đến thế thôi, Ngô mỗ xin chúc các vị anh hùng chuyến này sẽ thắng lợi trở về, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn."
Nói xong, hai tay chắp đằng sau lưng giơ lên trước mặt, khum lưng thi lễ một bái thật sâu.
Khắp nơi khắp hướng, có vô số người cũng đồng loạt đáp lễ.
"Ngô đội trưởng khách sáo rồi."
Phong Ấn đi vào trong quán, mặt ngoài thì trầm tư, nhưng trong lòng nổi lên sự tán thưởng.
"Người tên Ngô đội trưởng này, mở miệng ra đã phân rõ ân uy, dùng hết lời ngon tiếng ngọt, xem ra cũng là người có tính cách cẩn thận tỉ mỉ, nếu như trong lúc xảy ra mâu thuẫn gì đó, sợ rằng không thèm nói lời nào đã ra tay rồi, kiểu người hung ác như vậy, đối với kẻ địch thì khó chơi, nhưng đối với người trên cương vị thân cận, thật ra cũng không khó đối phó..."
Trong lúc còn đang suy nghĩ.
Cùng lúc bất chợt có tiếng bước chân vang lên, trộn lẫn trong đó như tiếng phách vậy, chưa nhìn thấy bóng người, đã nghe thấy tiếng bước chân trước rồi, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy đối phương bá đạo uy nghiêm, không ai bì nổi.
Đi đến cửa rồi dừng lại.
Như đang quan sát bảng hiệu của y quán.