• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vãn mỉm cười, “Sao, muốn dùng chiêu khích tướng với tôi à? Rất tiếc, may mắn và các mối quan hệ cũng là một phần của sức mạnh đấy. Ngoan ngoãn học ở trường rồi tìm một công việc tốt sau khi tốt nghiệp đi. Bất cứ thứ gì của nhà họ Tô cũng không phải thứ mà cô có thể mơ tưởng đâu.”

Tô Mạn tỏ vẻ ấm ức, “Chị, chị hiểu lầm em rồi. Em không hề muốn chiếm đoạt thứ gì của nhà họ Tô. Là bố nói chị sức khỏe không tốt, hai anh trai thì lại không có ý định quản lý nhà hàng của gia đình. Em chỉ muốn giúp bố chia sẻ gánh nặng, tất cả đều vì gia đình họ Tô chúng ta.”

Tô Vãn đẩy nhẹ chiếc kính không gọng màu vàng của mình lên, tò mò nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn có chút bối rối.

“Chị, chị nhìn gì vậy?”

“Tôi đang xem làm sao mà cô có thể nói ra những lời giả dối ấy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh đấy.”

Mặt của Tô Mạn lập tức đen như đáy nồi.

Lúc này, phi thuyền đã đáp đến Đại học Đế Quốc và hạ cánh an toàn.

Bên trong trường đại học, trừ phi có lý do đặc biệt hoặc quyền hạn đặc biệt, người khác không được phép lái phi thuyền.

Tô Vãn là người đầu tiên bước xuống, tiến vào trường học.

Hôm nay là ngày khai giảng của sinh viên năm nhất, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm của Đại học Đế Quốc.

Tô Duẫn trong bộ quân phục xám đậm đang đứng đó, hiện là sinh viên năm bố và là chủ tịch hội sinh viên của Học viện Quân sự, rất được yêu thích trong trường.

Giáo viên và sinh viên đi ngang qua đều chào hỏi anh.

Bên cạnh anh là Mặc Nhĩ Đa, cũng mặc quân phục xám đậm, ngó quanh nhìn lại và nói, “Tô Duẫn, hai em gái cậu, ai đẹp hơn? Cả hai đã có bạn trai chưa?”

“Họ đều đã kết hôn rồi.” Khi nói câu này, Tô Duẫn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút bối rối.

Người kết hôn với Tiểu Vãn lại là Đại Chỉ Huy!

Dù chuyện này chưa được lan truyền rộng rãi, nhưng hiện tại có rất nhiều người đang tìm kiếm thông tin về vợ của Đại Chỉ Huy trên mạng, sớm muộn gì thân phận của Tiểu Vãn cũng sẽ bị lộ.

Hơn nữa, hôm đó có không ít người tham dự lễ cưới ở khu vực thứ ba, tin này khó có thể che giấu lâu.

Cố Tước là chiến thần của Liên bang Liên tinh, còn là thần tượng của các học viên quân sự như họ.

Kết quả, thần tượng lại trở thành em rể sao?

Dù luôn điềm đạm, nhưng trong lòng Tô Duẫn vẫn cảm thấy có chút khó xử.

Không lâu sau, hai cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn của họ.

Mặc Nhĩ Đa như vừa được truyền thêm sức mạnh, hưng phấn nói, “Oa, cô gái tóc đuôi ngựa đi phía trước xinh đẹp quá! Cô ấy trông rất trẻ mà đã kết hôn rồi sao?”

Tô Duẫn không để ý đến sự náo nhiệt của bạn cùng phòng, nhanh chân bước tới.



Trước đây, người anh quan tâm đầu tiên chắc chắn là Tô Mạn.

Do quá khứ đặc biệt của Tô Vãn, cô thường xuyên rơi vào trạng thái hôn mê từ nhỏ nên không thân thiết với người anh trai này.

Ngược lại, Tô Mạn từ khi đến nhà họ Tô đã rất quấn quýt Tô Duẫn, hai người như anh em ruột thịt vậy.

Tuy nhiên, lần này, dưới ánh mắt ấm ức và đầy mong chờ của Tô Mạn, Tô Duẫn lại đi thẳng về phía Tô Vãn.

“Tiểu Vãn, sao em không nhận cuộc gọi của anh?”

“Ồ, những ngày đó có nhiều người gọi quá nên em tắt máy hết rồi.” Tô Vãn trả lời với giọng hờ hững.

Tô Duẫn nhíu mày, nhưng ở đây xung quanh trường đông đúc, không tiện hỏi kỹ chuyện này.

Vì vậy, anh quay sang Mặc Nhĩ Đa, nói, “Mặc Nhĩ Đa, giúp tôi đưa em gái tôi đến Học viện Văn học nhé.”

Mắt Mặc Nhĩ Đa sáng lên, “Em gái nào?”

“Tiểu Mạn học khoa Lịch sử, cô ấy ở Học viện Văn học.”

“Ồ.” Khi nghe phải đưa Tô Mạn đi, vẻ hứng thú trong mắt Mặc Nhĩ Đa nhanh chóng tan biến.

Tô Mạn: “…”

Nhưng để giữ hình tượng trước mặt Tô Duẫn, Tô Mạn đành ngoan ngoãn gật đầu, theo Mặc Nhĩ Đa đi báo danh.

Tô Vãn nhếch môi.

Trước kia không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ, cuộc sống của Tô Mạn thật là vất vả.

Bên này, Tô Duẫn dẫn Tô Vãn đi về phía Học viện Y học, khi đến nơi vắng vẻ hơn, anh hỏi nhỏ, “Tiểu Vãn, người kết hôn với em hôm đó thật sự là Đại Chỉ Huy Cố sao?”

“Thì ra anh hỏi chuyện này nên mới cố tình lảng tránh Tô Mạn?”

Nhìn vẻ trêu chọc trên gương mặt Tô Vãn, Tô Duẫn không tức giận, anh nói với vẻ điềm tĩnh, “Tiểu Mạn hiểu chuyện lắm, sẽ không trách anh vì chuyện này đâu. Tiểu Vãn, nếu đối phương thật sự là Đại Chỉ Huy, chẳng lẽ gia đình ta không nên đến thăm hỏi sao?”

Đặc biệt là khi Tô Duẫn sắp tốt nghiệp và sẽ gia nhập quân đội.

Lúc đó, anh sẽ chính thức là cấp dưới của Cố Tước.

Việc người nhà muốn gặp Cố Tước khiến Tô Vãn khá đau đầu.

Cô đành viện lý do cũ, “A Tước rất bận, gần đây không có thời gian gặp riêng gia đình chúng ta. Ngay cả em còn phải chờ anh ấy bận xong mới có thể gặp.”

Tô Duẫn nghe vậy cũng thấy hợp lý, nên không nghi ngờ.

Tuy nhiên, anh lại nói, “Anh nghe hiệu trưởng nói, Đại Chỉ Huy sẽ đến phát biểu trong buổi lễ khai giảng cho sinh viên năm nhất.”



“Gì cơ, anh ấy sẽ tham dự lễ khai giảng?”

“Em không biết sao?”

Tô Vãn hít sâu hai hơi, điều chỉnh biểu cảm rồi nghiêm túc nói, “Lịch trình của Đại Chỉ Huy là bí mật, sao em có thể biết được chứ?”

“Cũng đúng. Nhưng Tiểu Vãn, rốt cuộc làm sao em quen biết được Đại Chỉ Huy vậy?”

Câu hỏi này chắc cả Liên bang Liên tinh đều muốn biết.

Nhưng Tô Vãn không muốn trả lời.

Cô đáp qua loa vài câu, Tô Duẫn mới rời đi.

Nghĩ đến việc Cố Tước sẽ tham dự lễ khai giảng của sinh viên năm nhất, Tô Vãn thấy hơi nhức đầu.

Cô lưỡng lự nhìn ánh sáng trong trí não, suy nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho anh hay không… Thôi bỏ đi.

Nếu không, vốn dĩ anh có thể đã quên sự có mặt của cô ở đây, giờ mà gửi tin nhắn chẳng phải là tự tố cáo sao?

Cô mong rằng Cố Tước sẽ quên mất sự tồn tại của mình.

Trí não Tiểu Bạch nhắc nhở thân thiện, “Chủ nhân, mỗi lần xem thông tin cá nhân, Đại Chỉ Huy lại thấy mục hôn nhân và nhớ đến cô đấy.”

Tô Vãn lạnh lùng đáp, “Câm miệng.”

“Vâng, chủ nhân.”

Sau khi hoàn tất thủ tục, Tô Vãn đi về phía ký túc xá, đồng thời để Tiểu Bạch truy cập thông tin về khách mời trong các buổi lễ khai giảng trước.

Cô phát hiện ra rằng những năm trước Cố Tước chưa bốo giờ tham dự lễ khai giảng của Đại học Đế Quốc.

“Có lẽ do anh ấy quá bận, hàng năm đều được mời nhưng chưa từng có thời gian tham gia?” Tô Vãn đoán chắc là như vậy.

Những năm trước không rảnh, năm nay chắc chắn cũng không!

Cô nhẹ nhõm trở lại, bước vào ký túc xá.

Ký túc xá của Học viện Y học là một tòa nhà chung cho cả nam và nữ, từng có người thắc mắc tại sao không tách riêng. Một chị khóa trên đã tốt nghiệp giải thích.

Chị ấy nói, trước d.a.o phẫu thuật thì ngay cả giống loài còn chẳng phân biệt rõ, ai còn bận tâm nam nữ nữa chứ?

Mọi người nghe xong liền hiểu ra.

Phòng ký túc xá của Học viện Y học là loại căn hộ bố phòng ngủ một phòng khách, phòng khách là khu vực sinh hoạt chung, ba phòng còn lại mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng và các thiết bị tiện nghi đầy đủ.

Khi Tô Vãn quét mã sinh viên cá nhân vào phòng, hai phòng ở hai bên đã có người ở, cửa đóng chặt, chỉ còn phòng ở giữa mở cửa, cho thấy chưa có người nào đến ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK