Thiệu Dịch Vĩ hỏi: “Vậy cửa hàng của anh thì sao?”
“Yên tâm đi, chỉ kiếm không bồi, chỉ là làm màu mè thôi!”
“Nga?”
“Chủ yếu là……” Anh ta miệng lưỡi khô khốc, hạt dưa ăn quá nhiều chính là bị như vậy, quay đầu hướng về quầy bar: “Tiểu Hắc ca, cho chút nước đi!” Sau đó lại quay qua Thiệu Dịch Vĩ đắc ý dào dạt: “Đã có một vị nội trợ hiền thục a!”
“Ách……” Thiệu Dịch Vĩ cổ quái nhìn anh ta: “Cái kia, có một câu không biết có nên nói hay không.”
Nước khoáng ném qua, Đỗ Phi mở chai nước uống, một bên nhíu mày: Nói!
“‘ nội trợ hiền thục’ liền chỉ chính là lão bà đi.”
Đỗ Phi sặc nước, ghé vào quầy bar ho nửa ngày.
Ngược lại, kì nghỉ lễ của Thiệu Dịch Vĩ đơn giản hơn rất nhiều, ngày đầu tiên đến trung tâm thương mại bán điện thoại di động, bằng vào miệng lưỡi trơn tru của bản thân bán được hai mươi chiếc, buổi tối trở về ký túc xá mặt liền đau nhức, nằm ở trên giường đối với giường đối diện trống không than một chút, liền ngủ.
Ngày hôm sau bị lão tiến sĩ trong hệ kéo đi làm trợ thủ thí nghiệm, làm cái giá hình người suốt 9 tiếng, buổi tối về ký túc xá cánh tay liền đau nhức, ngã vào giường nhớ lại bộ dáng của người kia một chút, liền ngủ.
Ngày thứ ba bị mấy tiểu bảo an kéo đi đá bóng, giữa nắng hè chói chang, mặt trời chói chang phơi mặt chạy mấy tiếng đồng hồ trên sân thể dục, trời vừa tối liền bò về ký túc xá, nằm trên giường còn không kịp than khóc, trước mắt liền tối sầm, cứ thế mà ngủ.
Ngày thứ tư, Diệp Hoài trở lại.
Thiệu Dịch Vĩ không cần mở mắt cũng biết, bởi vì trong ký túc xá một cỗ hương vị ngào ngạt quen thuộc.
“Diệp Hoài, cậu đã trở lại?”
“Ân.”
Hắn cười cười, nghiêng thân mình cúi xuống, Diệp Hoài cũng chằm chằm nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, có một cỗ ấm áp ấm dào dạt: “Ở nhà Giả Lượng chơi vui không?”
“Vui!” Cái này thật tốt, Diệp Hoài tinh thần khá hơn nhiều, hai con mắt khôi phục sáng lấp lánh, cậu còn một bụng cảm khái: “Nhà bọn họ thật tốt! Mẹ hắn làm sủi cảo cho tôi ăn, có thật nhiều đồ ăn, nhà bọn họ làm địa tam tiên ăn đặc biệt ngon. Còn có hàu, sò biển, hải sản, trai, tám mang, ốc biển, mực……” Nhìn đối phương khởi động khuỷu tay chống cằm vẻ mặt rất hứng thú, Diệp Hoài càng HIGH: “Nhà bọn họ có một con trâu, một con nghé, buổi sáng còn có thể uống sữa bò mới vắt, còn có rất nhiều khoai lang cùng khoai sọ, Giả Lượng nói tôi cứ ăn thoải mái đi……”
Thiệu Dịch Vĩ trượt tay, cằm suýt chút nữa đập vào đầu gối: “Ách, cậu thật đúng là, đi đến chỗ nào cũng đều như vậy sao.”
“Ừ,” Diệp Hoài vẻ mặt hồn nhiên: “Nhà bọn họ còn có cả một trang trại. Đều phải dùng sọt để đựng. Mẹ hắn nấu cho tôi một nồi, dù sao ăn không hết còn cho heo ăn……”
Một _ nồi ШЩb
“…… Ba hắn còn mang chúng ta đi họp chợ. Trái cây ở đó còn nhiều hơn trong siêu thị, lại rất tươi.” Cậu so nắm tay chính mình: “Dâu tây lớn như vậy!” Nói xong liền đặt lên bàn một cái túi đỏ thẫm: “Tôi còn mua cho cậu nha.”
“Thật cảm động, cậu ít ra còn chút lương tâm, mau đem tới tôi ăn thử!”
Lúc sau Thiệu Dịch Vĩ rời giường rửa mặt, cơm sáng liền miễn đi, 11 giờ đã qua quá nửa, hắn hỏi Diệp Hoài: “Giữa trưa ăn cái gì?”
“Tôi không đói bụng,” Diệp Hoài hiếm khi trả lời như vậy, nhấc quần áo nhìn bụng: “Buổi sáng lúc trước khi về đã ăn hết nửa nồi khoai lang cùng khoai sọ.”
Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, Diệp Hoài ở trên ban công xoay trong chốc lát, quay đầu lại hỏi Thiệu Dịch Vĩ: “Cậu có muốn ra ngoài chơi không?”
So với ngàu thường, này thật đúng là cái ý kiến có tính sáng tạo, Thiệu Dịch Vĩ đương nhiên trả lời: “Được nha.”
Hai người mượn xe đạp lang thang khắp nơi. Tuy nhiên mấy chỗ danh lam thắng cảnh đều chật cứng người, muốn nói chuyện thì phải nói thật lớn, vẫn là đường cái tốt nhất.
Vừa lúc đường hướng Bắc Nam vừa sửa chữa xong, hai bên liễu rủ lả lướt, phi thường xinh đẹp, hai người liền đạp đến bên này, Diệp Hoài phi thường vui sướng nói: “Hai chúng ta đua xem! Tới, bắt đầu!”
Nói xong liền đạp bàn đạp lao về phía trước. Cậu vốn dĩ đã ăn no căng, lúc này cả người tràn ngập calorie, đạp xe một đoạn dài thật nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng. Mười lăm phút sau rỗi rãnh quay về phía sau nhìn lại – đường xe chạy một mảng thê lương, không hệ có bóng dáng Thiệu Dịch Vĩ?
Vì thế dừng lại đứng dưới bóng cây hạ đằng. Thiệu Dịch Vĩ lần thứ hai hiện thân đã là chuyện của mười phút sau, hắn đẩy xe đi lên, ngã trái ngã phải: “Cậu cũng quá không phúc hậu rồi đi Diệp Hoài, mặt trời đi qua sườn núi cũng thôi, cậu là tích cóp một bụng năng lượng, tôi thế nhưng vừa mở mắt liền chỉ có hai quả dâu tây vào bụng thôi!”
“Tôi chở cậu!”
“Này vẫn là thôi đi.”
“Vì cái gì? Tôi chở cậu, một chút cũng không mệt.”
“Tôi biết, cậu không mệt.” Thiệu Dịch Vĩ chống xe, nhìn đông nhìn tây, “Nhưng mà tôi nhìn thì liền thấy đau lòng nha.”
Diệp Hoài trên mặt nóng lên, không nói.
Tìm được một cửa hàng ven đường tùy tiện mua cái bánh mì chống đói, Thiệu Dịch Vĩ ăn ngấu nghiến, khóe mắt thoáng nhìn Diệp Hoài ở một bên nhìn, hắn dừng một chút, xé một nửa đưa cho cậu.
Phi! Cư nhiên thật sự ăn!
Ăn xong cơm xoàng tiếp tục đạp xe về phía trước, dọc theo đường đi hai người chạm đầu xe nhau rất nhiều lần, không biết qua bao lâu, Diệp Hoài thần thanh khí sảng nói: “Ở đay có rất nhiều người nha.”
Thiệu Dịch Vĩ mới chú ý cảnh sắc bốn phía đã thay đổi, dừng ánh mắt nhìn nhà ga phía trước: “Không thể nào?! Diệp Hoài, chúng ta thế nhưng lại đến nhà ga số 18!”
Đi ngang qua hơn phân nửa thành phố.
Phản ứng của Diệp Hoài lại là gắt gao nhìn thẳng phía trước: “A, tôi thấy món đá bào.” Thiệu Dịch Vĩ còn không chưa kịp phản ứng lại cậu đang nói gì, cậu đã đạp xe lên trước hỏi muội muội đang đợi xe: “Xin hỏi em mua đá bào ở đâu vậy?”
Nguyên lai sau con đường này có một khu chợ nhỏ, bên trong các loại đồ ăn vặt gì cần có đều có, Diệp Hoài vui đến hỏng rồi, mới vừa mua xiên mực nướng, đối diện là chiếc bánh X chính hãng, mặt bên còn có ống trúc bánh chưng……, quả thực luống cuống tay chân. Thiệu Dịch Vĩ vội vàng cầm ví trong tay: “Tôi phụ trách đưa tiền, cậu phụ trách ăn là được rồi.”
Khi hắn trả tiền từng cái một, quay đầu lại, trong tay Diệp Hoài đã trống không, tròng mắt đang ở khắp nơi loạn chuyển: “A, nơi đó còn có bánh!”
……
Từ đầu ra bên kia của chợ, Thiệu Dịch Vĩ nhìn chằm chằm bụng Diệp Hoài, đoạt lời cậu: “Cậu lại ăn no căng.”
“Không sao cả,” Diệp Hoài lên xe, “Đạp xe trở về vừa vặn tiêu hóa.” Lại thập phần có lương tâm quay đầu hỏi: “Cậu có mệt hay không?”
“Không mệt không mệt.” Chỉ sợ trở về cái mạng này chỉ còn một nửa.
Rốt cuộc cũng hồi trường học, ký túc xá vẫn khóa cửa. Cao Phong cùng nha muội đi ra ngoài lãng mạn, Giả Lượng cùng Lưu Vĩnh Duệ ở nhà chưa thể trở về, tối nay liền chỉ có hai người bọn họ.
Diệp Hoài hôm nay đặc biệt cao hứng, loại cảm giác này chỉ khi ở cùng Thiệu Dịch Vĩ mới có. Trong lòng dần dần rõ ràng hơn, thời điểm Loan Địch cùng mình nói chia tay, tuy rằng thương tâm nhưng lại không cảm thấy lẻ loi; khi ở nhà Giả Lượng, có nhiều đồ ăn ngon, lại có chút cô độc, còn có một chút vướng bận.
Còn có một chút vướng bận, cảm thấy người này, liền đứng ở một nơi không xa, vẫn luôn ở đó, chờ mình.
Nằm ở trên giường, đôi mắt trong bóng đêm phảng phất có thể thấy được đối phương, Diệp Hoài đối với hắn cười một chút: “Cậu lại đây, hai ta cùng nhau ngủ.”
Nhìn như cực kỳ là mời mọc, nhưng Thiệu Dịch Vĩ biết phương thức thể hiện thân mật của cậu giống tiểu hài tử, ha hả cười rộ lên: “Tôi chính là thích nam a, cậu không sợ?”
“Vậy cậu có thích tôi hay không?” Ma xui quỷ khiến, vấn đề này liền hỏi ra khỏi miệng, Diệp Hoài trên mặt ửng hồng một mảng, may mắn không bật đèn.
“Cậu thấy sao?”
“Tôi cảm thấy cậu đối với tôi khá tốt.” Diệp Hoài thành thật nói.
Đợi một lúc lâu, thấy đầu kia không có đáp lại. Cơn buồn ngủ kéo đên, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy Thiệu Dịch Vĩ nhẹ giọng nói: “Diệp Hoài, nếu……”
Nếu cái gì a? Diệp Hoài không nghe rõ nữa, liền cứ thế đi vào mộng đẹp.