Cả đêm hôm đấy Huyền vương ngồi hoàn thành một bức hoạ, hoạ xong cũng không đi ngủ.
Đến sáng, Ly Thanh theo chỉ thị đến gặp Huyền vương ở thư phòng. Thấy Ly Thanh đến nhưng Huyền vương không chút để ý, ngồi trong phòng đọc sách cả canh giờ cũng không nói gì. Ly Thanh đứng im lặng trong phòng nhìn Huyền vương, lòng cảm thấy có phần bất an.
Mãi đến gần trưa, Huyền vương hạ sách xuống, đưa cho Ly Thanh một tờ giấy, nói: "Nhiệm vụ của ngươi."
Ly Thanh cầm tờ giấy đọc, rồi dâng hai tay đưa lại cho Huyền vương. Huyền vương chỉ vào ngọn đèn dầu trên bàn, Ly Thanh hiểu ý liền đưa tờ giấy lên trên ngọn lửa. Tờ giấy cháy hết, Huyền vương vẫy tay, Ly Thanh bước ra ngoài.
Một lúc sau, Lão Tam bước vào, nói: "Cậu làm rồi à?"
Huyền vương "ừ" một tiếng rồi đọc sách tiếp. Lão Tam nhìn biểu hiện của Huyền vương có chút lo lắng, nói: "Hay chúng ta quan sát thêm?"
Huyền vương nhíu mày, mắt không rời sách, hỏi: "Cậu không muốn sao?"
Lão Tam nói: "Tôi chỉ lo cậu sẽ nghĩ lại."
Dứt lời, Lão Tam lấy đại một cuốn sách, ngồi xuống bên tường đọc. Huyền vương đưa mắt nhìn, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Lão Tam trưng bộ mặt ngán ngẩm nói: "Bên ngoài có hộ vệ canh gác, trong này không có ai nên tôi phải ở đây."
Huyền vương bật cười không nói tiếp, hắn đưa mắt nhìn bức họa trên mặt bàn. Bức họa đó hiện đang bị một tờ giấy khác che lên. Sau đó, Huyền vương lại tiếp tục đọc sách.
Ngoài trời, nắng vàng thoáng chốc đã bị mây che, gió thổi làm đung đưa những ống trúc chuông gió.
Ly Thanh trở về phòng mình, cô nhìn ra ngoài, bao cảm xúc đan xen ùa về. Cô còn nhớ hơn hai năm trước cô vừa rời Thương Quan đến huyện Liễu An cách đó không xa, nghe được trẻ con đọc bài vè:
"Ở Thương Quan có Thượng Hào
Đồng bào đói khổ vào tù xin cơm.
Người người nằm chết như rơm
Thượng Hào béo trắng, cơm thừa đổ sông."
Đêm hôm đó trời lất phất mưa, Ly Thanh cho Đỗ An rời đi, rồi một mình ôm một bát cơm ra ngồi dưới mái hiên, tựa người vào một trụ gỗ, ngồi ăn.
Lúc trời chưa sáng, Ly Thanh xách tay nải lặng lẽ rời đi.
Rời khỏi Huyền Vương Phủ, Ly Thanh quay đầu lại, trong lòng cảm thấy có chút bùi ngùi. Đứng một hồi lâu, cô quay đầu dứt khoát rời đi.
Bảy ngày sau ở Thương Quan.
Ly Thanh ngồi ăn hết hai bát hủ tiếu. Một gã đàn ông bước đến ngồi ở bàn cô. Ly Thanh nói: "Chỗ đó có người rồi."
Gã đàn ông kia làm như không nghe thấy, nói: "Cô em làm gì mà nóng thế?"
Ly Thanh khó chịu đứng dậy, ngay sau đó cô lại ngồi xuống, bắt đầu quan sát đối phương.
Thượng Hào vốn là ác bá ở Thương Quan, tay chân của hắn như chó cậy chủ, vô cùng hống hách. Ly Thanh nhận thấy kẻ trước mặt mình không chỉ dáng vẻ hống hách mà quần áo trên người cũng là chất liệu tốt. Nghĩ vậy, Ly Thanh bắt đầu đổi giọng, nhẹ nhàng nói: "Không biết huynh đây có gì dặn dò?"
"Dặn dò thì ta không có, chỉ muốn cùng cô em đi dạo một lúc, thế nào?"
"Cũng được."
Sau khi thanh toán, Ly Thanh và gã đàn ông kia cùng nhau đi dạo.
"Dân nữ tên Lan Chi, vừa mới tới đây. Không biết huynh đây nên gọi thế nào?"
Gã đàn ông kia mặt vênh vênh tự đắc, nói: "Ta tên Lục, người ở Thượng Phủ."
"Thượng Phủ...ở đâu?"
Gã đàn ông nhìn Ly Thanh vẻ coi thường nói: "Ngươi chưa nghe qua sao? Thượng Phủ là nơi giàu có nhất vùng Thương Quan này. Chủ nhân ở đó chính là Thượng Hào đại nhân."
"Thượng Hào đại nhân hẳn là người rất lợi hại."
"Đương nhiên! Đại nhân là họ hàng xa của Thái tử mà."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên gã đàn ông nói muốn đưa Ly Thanh đến một chỗ, sẽ có sự bất ngờ.
Hai người đến một nơi hoang vắng, gã đàn ông bất ngờ lấy khăn bịt mũi Ly Thanh. Ly Thanh lập tức vật ngã hắn, sau đó rút kiếm đâm xuống đối phương.
Sau khi xác nhận gã tên Lục đã chết, Ly Thanh lập tức đi tìm dòng suối nhảy xuống để nước cuốn trôi máu bắn trên người.
Thượng Phủ thường hay đổi người làm công vì thế Ly Thanh đóng giả nam trang chờ Thượng phủ tuyển người làm. Quả nhiên năm ngày sau, Thượng phủ tuyển người vào làm tạp dịch. Số lượng người nghèo rất nhiều, nên có rất nhiều người đến, Ly Thanh cũng tham gia ứng tuyển nhưng bị loại vì cân nặng không đủ. Đổi lại, cô ghi nhớ mặt một người mang vẻ mặt hiền lành tên là Lưu Khán, được nhận vào làm.
Ly Thanh ra khỏi Thượng Phủ thì không rời đi mà đến một quán trà gần đó, rồi theo dõi những người ra vào phủ.
Chờ đến tối, Lưu Khán cùng vài người cầm tấm thẻ bước ra khỏi Thượng Phủ, trở về nhà xếp đồ để hôm sau tới Thượng Phủ ở. Lưu Khán đang đi trên đường thì đột nhiên bị đánh ngất. Đến lúc tỉnh lại, hắn đã thấy một người bịt mặt, mặc đồ đen đứng trước mặt mình. Người đó hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"
"Lưu...Lưu Khán."
"Sao ngươi lại tới Thượng Phủ?"
"Vì....vì tiền."
Ly Thanh ném một túi tiền vào tay hắn, nói: "Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, ngươi cầm bạc này đến nơi khác làm việc. Hai, chết tại đây."
Lưu Khán cầm tiền lạy, nói: "Đại nhân tha mạng. Đại nhân tha mạng."
Ly Thanh biến mất trong đêm tối. Lưu Khán ôm tiền, chờ đến sáng liền rời đi.
Ly Thanh theo chân hắn một đoạn. Sau khi chắc chắn Lưu Khán thực sự rời khỏi Thương Quan, cô mới quay trở lại quán trọ mình ở để lấy đồ.
Chiều tối, lúc lính canh định khép cổng, Ly Thanh giơ tấm thẻ chạy đến, hô: "Đợi đã!"
Lính canh thấy thẻ liền cho Ly Thanh vào phủ, quản gia nói: "Ngươi tên gì?"
"Tiểu nhân là Lưu Khán."
"Sao giờ mới tới?"
Ly Thanh cúi xuống, tay gãi gãi đầu, nói: "Tiểu nhân bị ngủ quên".
Mấy lính canh đứng gần đó nghe vậy liền nhìn nhau rồi nhịn cười thành tiếng. Lão quản gia lại nghiêm mặt, nói với một người phía sau mình: "Đô Lý, sắp xếp công việc cho hắn!"
"Vâng."
Ly Thanh nghe thấy vậy, bộ dạng hấp tấp, liên tục cúi đầu nói: "Tạ ân đại nhân, tạ ân đại nhân."
Nói xong, Ly Thanh đi theo Đô Lý.
Sau một tháng làm tạp dịch ở Thượng Phủ, Ly Thanh đã quen dần với địa hình của nơi này, cô bắt đầu nghĩ kế hoạch chuẩn bị ám sát.
Bởi vì Thượng Phủ kiểm tra nghiêm ngặt, cô không thể mang thuốc độc vào trong. Hơn nữa, từ khi làm tạp dịch, cô không được phép ra ngoài. Thuốc độc dễ nhận biết nên Ly Thanh tìm cách chế thuốc mê. Cô thỉnh thoảng lén lấy dần từ các thang thuốc an thần của các thê thiếp của Thượng Hào một vài thành phần để chế làm thuốc mê, rồi chờ cơ hội bỏ thuốc.
Trong thời gian làm ở Thượng Phủ, một số người hầu trong phủ vì bất cẩn thường bị Thượng Hào và các thê thiếp của lão cho người đánh chết. Nếu ai may mắn sống thường bị ốm không dậy nổi nhưng hôm sau vẫn bị bắt phải làm việc như thường. Người làm ai nấy đều sợ hãi nhưng không thể ra ngoài cũng không trốn được, chỉ có thể răm rắp nghe theo chỉ thị.
Một lần, Thượng Phủ có thích khách, Ly Thanh xin bê thức ăn khuya vào phòng Thượng Hào. Cô lén bỏ ít thuốc mê vào trong canh, đồng thời cố ý đi dò hỏi các tạp dịch khác nghe ngóng vụ thích khách.
Ly Thanh nghe nói lần này có bốn thích thách đến ám sát Thượng Hào, sau đó đều bị thương. Vì thích khách có khinh công tốt nên Thượng Phủ không bắt được, chỉ đành cho người gia tăng phòng bị.
Thích khách đến ám sát Thượng Hào lần này đã là lần thứ ba. Thích khách đến Thượng Phủ lần đầu có tổng cộng ba người, lần thứ hai có một người, lần này có bốn người. Trong lần thứ nhất, một thích khách bị chết tại chỗ, hai thích khách còn lại trốn thoát nhưng bị trọng thương. Đến lần thứ hai, thích khách bị bắt và giết tại chỗ, xác của hắn được đem làm thịt cho lợn ăn.
Ngày hôm đó nhiều hộ vệ được điều động canh gác quanh Thượng Phủ. Vài hộ vệ thân cận của Thượng Hào được điều đi xem xét. Thượng Hào ở trong phòng ngồi ăn.
Một lúc sau, Ly Thanh lại mang đồ ăn tới. Thượng Hào lúc này có chút không tỉnh táo.
Ly Thanh vừa đặt đồ ăn xuống, vừa hỏi: "Đại nhân có cần gì nữa không?"
Thượng Hào nói: "Ngươi lại đây!"
Ly Thanh chậm rãi đến gần. Nhìn Thượng Hào mệt mỏi, cô liền âm thầm tính toán thời điểm ra tay. Bất chợt Thượng Hào đấm một quyền mạnh mẽ vào bụng Ly Thanh khiến cô ngã ra đất. Ngay sau đó, Thượng Hào rút một con dao trong người đâm vào bụng cô.
Ly Thanh đau đớn hét lên: "Aaaaaa..."
Thượng Hào nhìn Ly Thanh một hồi rồi mặt lạnh hô to: "Lôi ả ra ngoài!"
Phía sau căn phòng có một cánh cửa gỗ được kéo ra. Hộ vệ Nhất Đao của Thượng Hào bước ra hành lễ với Thượng Hào rồi kéo lê Ly Thanh trên đất ra ngoài.
Khi cánh cửa phòng được kéo ra, tiếng Thượng Hào bất chợt vang lên: "Ta muốn ả sống!"
Ly Thanh bị giam trong một căn hầm tối, hai mắt bị bịt lại, mồm bi buộc một mảnh vải ngang miệng. Cô cảm nhận được miếng sắt nóng đốt lên bụng mình, cảm nhận từng mảnh thịt trên chân bị cắt xuống rồi nướng lên thơm lừng.
Bọn chúng dùng roi sắt nung nóng hàng ngày quất lên người cô nhưng tuyệt nhiên không hề động đến mặt cô, cũng không tra hỏi cô điều gì.
Cứ mỗi lần Ly Thanh tưởng mình sắp chết, nước muối lạnh lại đổ lên người cô. Nhiều lúc Ly Thanh cảm nhận được da mình căng lên dưới mỗi mũi khâu, đau đớn nhưng không còn sức thét gào.
Thỉnh thoảng Thượng Hào sẽ xuống xem Ly Thanh thế nào và hỏi thuộc hạ: "Ả chết chưa?"
Mỗi lần như vậy, Thượng Hào đều nhận được câu trả lời: "Bẩm đại nhân, ả còn sống."
Sau đó, Thượng Hào đều lấy roi sắt nung nóng quất liên tiếp lên người Ly Thanh. Xong việc, lão nói với đám thuộc hạ: "Nó còn sống dai lắm, nhớ mạnh tay hơn."
Rất nhiều lần Ly Thanh rơi vào trạng thái hôn mê nhưng lại bị sự đau đớn làm cho tỉnh dậy. Mỗi lần bọn chúng tra tấn cô lại nặng tay hơn lần trước, chúng muốn xem xem cô có thể chịu đựng đến đâu.
Ly Thanh biết chỉ cần cô còn chịu đựng được, bọn chúng sẽ càng mạnh tay hơn. Cô biết sự bền bỉ mà cơ thể này có được là nhờ sức mạnh nhận được từ hang Chiêu Hồn. Mỗi lần vết thương cũ vừa có dấu hiệu ngừng chảy máu, bọn chúng lại lần nữa tra tấn lại chỗ đó.
Ly Thanh ở trong bóng tối, không phân biệt ngày hay đêm, không biết bản thân đã trải qua bao lâu. Một lần, Thượng Hào xuống hầm, nói với cô: "Ta có thể thả ngươi đi."
Ly Thanh không còn sức đáp lại, đầu chúc xuống, máu không ngừng chảy từ trong miệng rơi xuống đất. Thượng Hào lại nói tiếp: "Ngươi cải trang rất tốt. Nếu không phải ta nhận được tin báo thì sẽ không phát hiện ra thằng nhãi Ly Quân phái ngươi tới đây."
"..."
"Ta tìm ngươi mệt lắm đấy, không ngờ ngươi lại giả nam. Thằng nhãi Ly Quân biết rõ ngươi tìm ta chỉ có con đường chết, vậy mà vẫn phái ngươi đi...."
Nói xong, Thượng Hào lấy tay di di vào vết bỏng trên người Ly Thanh khiến cô thét lên: "Aaaaaaa..."
"Thế nào? Đau không? Hận không? Đây không phải do ta. Là do thằng nhãi đó giúp ngươi đấy! Ha ha ha..."
Ly Thanh đau đớn, khuôn mặt nhăn lại. Tóc của cô bất chợt bị giật ra sau, một viên thuốc được nhét xuống.
"Ta và ngươi chơi một trò chơi. Ta phải ra ngoài mấy ngày, thật tiếc không thể mang theo ngươi. Trong những ngày đó, nếu tên nhãi không đến cứu ngươi thì ta sẽ giết ngươi. Nếu như tên nhãi đó không cứu được ngươi, vậy chỉ có thể trách ngươi xui xẻo. Còn nếu ngươi may mắn thoát ra được...."
Nói đến đây, Thượng Hào cười, gương mặt lão trở nên nham hiểm: "Viên thuốc vừa rồi sẽ khiến ngươi cứ đêm trăng tròn lại đau đớn như ngàn con kiến cắn trong người. Đồng thời khiến các vết thương này trên người ngươi bị rách ra lần nữa. Sẽ đau đớn hơn cả những gì ngươi đã trải qua mấy ngày nay đấy!"
Nói đến đây, Thương Hào im lặng nhìn Ly Thanh một lúc. Lão muốn Ly Thanh cảm thấy đau đớn và sợ hãi khi nghĩ đến những vết thương của mình. Sau đó, lão nói tiếp: "Nếu ngươi ngoan ngoãn làm theo những gì ta dặn, sẽ có người trong phủ đưa thuốc giải cho ngươi."
Ly Thanh bất chợt thều thào: "Được..."
Thượng Hào bỗng bật cười sang sảng rồi ra lệnh: "Cởi trói cho ả!"
Ly Thanh rơi cả người xuống đất, nằm trên vũng máu của chính mình.
Thượng Hào bước ra ngoài. Đi đến cửa, lão quay đầu nói vọng lại: "Đổ độc lên người ả!"
Sau đó, Thượng Hào nhìn Ly Thanh cười, nói: "Ngươi đừng chết trước khi có người đến cứu đấy! Ha ha ha haaaa..."
Ly Thanh nằm thoi thóp trên đất, cô nhớ lại lúc mình quỳ xin Cung chủ cho mình đi giết Thượng Hào, lại chỉ nhận được đáp án với nội dung rằng: Thượng Hào chỉ là một tên quan nhỏ không quá ảnh hưởng đến triều đình, thủ hạ của lão lại là cao thủ. Muốn giết được lão phải phái nhiều sát thủ, bên triều đình sẽ không cho phép. Cung chủ cũng không muốn hy sinh nhiều người của Vô Ảnh Cung.
Ý thức trong Ly Thanh ngày một mất dần, cô cố gắng nhớ lại những gì có thể nghĩ đến để không bị mất đi ý thức. Những lời trong quá khứ của Cung Linh Huyền vang lên trong đầu Ly Thanh.
"Phi Ảnh là sát thủ ta ưng ý nhất. Nếu cậu ta đã không thể giết được, ngươi cũng sẽ không thể."
"Thất bại của Phi Ảnh thế là đủ. Ta không muốn mất thêm một người vô ích."
Trong suốt những ngày bị tra tấn, Ly Thanh không hề khóc lấy một lần, vậy mà giờ đây cô nằm trên đất nước mắt rơi không ngừng.
Trong sự đau đớn, tuyệt vọng, Ly Thanh thường mấp máy môi hai chữ "Phi Ảnh" để níu kéo lấy ý chí sống cuối cùng.
Không biết đã qua bao lâu, căn hầm rung chuyển, cánh cửa hầm mở ra. Bởi vì rung động trên mặt đất và ánh sáng nơi cửa động đã khiến Ly Thanh thức tỉnh, cô cố gắng ép mình mở mắt nhưng không còn sức.
Một lúc sau, Ly Thanh hé được mắt của mình nhưng ngay sau đó cô liền cảm thấy nhức đầu và chói mắt. Ly Thanh không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, cô đoán hộ vệ của Huyền vương đã đến nhưng là để giết Thượng Hào. Tuy cơ thể Ly Thanh còn yếu ớt nhưng các vết thương đã không còn đau như trước, cô cố gắng lặp đi lặp lại câu nói: "Ở đây có độc."
Một lúc sau, Ly Thanh nhận ra có một chiếc khăn trùm lên người mình, đối phương thông qua lớp khăn, bế cô lên. Ly Thanh cố sức nói trong thều thào: "Ngươi là hộ vệ của Huyền vương sao?"
Người kia dừng lại một lúc, không hề trả lời mà chỉ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục bế Ly Thanh đi về phía trước.
Ly Thanh đã từng trúng không ít độc, do đó cô thông qua mùi độc trên người mình, nhận ra đây là độc Thất Tán. Độc này ngấm qua vết thương, người trúng độc nếu vận động nhiều thì độc sẽ theo mạch máu nhanh chóng phát tán trong cơ thể. Ly Thanh biết rằng nếu cô chỉ nằm trên đất, không cử động gì, dựa vào khả năng hiện tại của cô thì có thể chịu được năm ngày.
Còn giờ, khi Ly Thanh nằm trong vòng tay người hộ vệ, cô hỏi: "Ngày hai mươi, có bốn thích khách xông vào.....là vương gia phái đến sao?"
Người bên cạnh Ly Thanh dừng động tác một lúc rồi nói: "Phải!"
Ly Thanh được hộ vệ kia đưa lên mặt đất, rời khỏi căn hầm. Sau đó, cô yêu cầu hộ vệ kia để cô tự đi. Lúc này, trên mặt đất vẫn liên tục phát ra tiếng đao kiếm chạm nhau, một kẻ bất ngờ tấn công về phía Ly Thanh bị hộ vệ kia chặn lại. Mắt Ly Thanh tuy nhìn không rõ nhưng cô có thể lờ mờ thấy được sự việc xung quanh.
Ly Thanh cảm thấy độc trên người mình không an toàn. Cô dựa theo trí nhớ, đưa mắt tìm hồ cá rồi đẩy người đang đỡ mình ra và ngã xuống nước, để rửa trôi độc dính ở trên người.
Bọt nước trắng xóa hòa cùng máu, hơi thở Ly Thanh yếu dần. Cô sớm đã không còn sức cử động trong nước, bọt khí ít dần, cơ thể dần chìm vào trong nước.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy eo Ly Thanh bơi lên trên. Ly Thanh cố gắng mở mắt, cô mơ hồ nhìn thấy nét mặt của Huyền vương. Ly Thanh cảm thấy mình thực sự hoa mắt mới nhìn nhầm hộ vệ thành Huyền vương. Cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.