• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Xán cũng không khiến Tân Đàm khó xử quá lâu, anh giả vờ bâng quơ thay đổi chủ đề, nói: "Muộn lắm rồi, Đàm Đàm, ngủ đi."

"... Ừm."

"Ngủ ngon."

Tân Đàm nằm trong lòng anh chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi dài của cô rung động, khẽ đáp: "A Xán, ngủ ngon."

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Bởi vì chiều hôm qua Tân Đàm đã ngủ cả một buổi chiều nên sáng nay trời vừa hửng sáng cô đã tỉnh. Cô mở to mắt, phát hiện Kỳ Xán đang ngủ say.

Tân Đàm im lặng nhìn anh một lúc, sau đó rón rén đứng dậy, lại không ngờ cô vừa nhúc nhích Kỳ Xán đã bị đánh thức, còn theo bản năng cầm lấy tay cô.

Tính cách của Tân Đàm nhạy cảm tinh tế, tự nhiên là đã nhận ra sự thay đổi của Kỳ Xán. Chiều hôm qua cũng thế này, cô cử động nhẹ anh đã tỉnh. Chắc là do đêm hôm đó cô lén đi ra ngoài làm Kỳ Xán sợ hãi, mới khiến anh thần hồn nát thần tính.

Kỳ Xán hai mắt nhập nhèm, nhỏ giọng chào buổi sáng với cô.

Qua nửa ngày, Tân Đàm khẽ nói: "A Xán, cậu đừng căng thẳng quá. Mình sẽ không chạy."

"Mình không có." Kỳ Xán theo bản năng cãi lại, bàn tay đang nắm cổ tay Tân Đàm lại không nhịn được xiết chặt.

Tân Đàm không cảm giác được tay anh đang nắm chặt hơn, nhưng từ trong giọng nói của Kỳ Xán cô có thể nhận ra anh không giống như những gì mình nói.

"Đêm hôm đó mình không muốn đánh thức cậu nên mới lén ra ngoài." Tân Đàm ngẩng dầu nhìn anh, nói: "Cậu xem, sau đó không phải mình đã định quay về rồi à? Cho nên cậu thật sự không cần phải căng thẳng."

"Là cậu đừng căng thẳng quá mới đúng." Kỳ Xán chống người dậy, xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, nói: "Đừng nghĩ nhiều... Đàm Đàm, mình cắt tóc cho cậu nhé."

Đề tài này thay đổi quá cứng nhắc, Tân Đàm còn muốn nói tiếp nhưng Kỳ Xán đã chạy đi rửa mặt tựa như một làn khói, căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện.

Tân Đàm phồng má. Cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cái người này.

Thật ra Tân Đàm không muốn cắt tóc lắm, cô còn định đợi Kỳ Xán đi ra rồi từ chối, nhưng Kỳ Xán cũng chỉ lung tung tìm cớ nói sang chuyện khác, cho nên chuyện này cứ thế bị nhẹ nhàng bỏ qua.

...

Bởi vì trạng thái mấy ngày trước của Tân Đàm không ổn định cho lắm, cộng thêm Úc Gia Trí vô cùng biết tìm vật tư, cho nên mấy ngày nay Kỳ Xán đều không rời đi sân thượng, vẫn luôn ở bên Tân Đàm.

Tân Đàm vốn muốn tìm cơ hội đi ra ngoài một chuyến, đến tòa nhà văn phòng tìm Lương Thiên, nhưng đều không có cơ hội. Bây giờ Kỳ Xán và Úc Gia Trí đang nói chuyện bên cạnh cô, Úc Gia Trí đang dạy Kỳ Xán gào tiếng zombie, cô thì thất thần nghĩ về chuyện này.

Ban đầu Kỳ Xán và Úc Gia Trí đều đang kêu gào rất vui vẻ, giọng nói của họ bên tai Tân Đàm chợt biến mất, cô lấy lại tinh thần, không hiểu ra sao nhìn sang, lại thấy cả hai bọn họ đều đang nhìn cô.

Tân Đàm không hiểu, Kỳ Xán giải thích cho cô: "Đàm Đàm, Úc Gia Trí đang thắc mắc về thịt thối trên mặt cậu. Biến mất nhanh là chuyện tốt, anh ta lại cứ phải nói cậu như vậy là không còn sống được lâu nữa."

Đúng, mặc dù qua nhiều ngày như vậy cô vẫn không thể đi tìm Lương Thiên, nhưng cơ thể vẫn tiếp tục thay đổi, thậm chí tốc độ càng lúc càng nhanh. Thịt thối vốn lan từ cổ lên trên mặt, lại trải rộng toàn thân, cho nên phần da bình thường cũng bắt đầu lan ra từ phần cổ. Ngay từ đầu trên mặt cô vẫn là làn da bình thường ghép với thịt thối, bây giờ đã là trên làn da bình thường bao trùm một ít thịt thối.

Chẳng bao lâu nữa, mặt của cô sẽ khôi phục bình thường.

Đây cũng là một chuyện tốt, Kỳ Xán lại để ý thấy Tân Đàm hơi buồn bực không vui. Tân Đàm đơn giản, có cảm xúc gì cũng viết hết trong đôi mắt xinh đẹp của cô, cho nên Kỳ Xán dễ dàng nhận ra trong lòng cô đang có chuyện gì đó.

... Hình như cô đang lo lắng hơn là vui.

Cho nên hôm nay Kỳ Xán cố tình giả vờ dẫn đường Úc Gia Trí, rồi mượn miệng Úc Gia Trí thăm dò cô.

Sau khi Tân Đàm nghe xong thì nói với anh: "Úc Gia Trí sẽ nói mình không sống được lâu nữa, lúc trước mắt mình biến thành màu đỏ anh ta cũng nói như vậy, cậu đừng cho là thật."

Úc Gia Trí có thể giao lưu không chướng ngại với Kỳ Xán cũng không phải là để trưng cho đẹp, sau khi nghe hiểu lời Tân Đàm nói, anh ta lập tức kêu la: "Cô là zombie mà, hiện tại càng lúc càng không giống chúng tôi, dĩ nhiên không phải là chuyện tốt rồi. Tôi nói có lý thế mà cô lại cảm thấy tôi đang nói linh tinh."

Tân Đàm không phục cãi lại: "Chẳng lẽ không thể là tôi sắp khỏe à?"

Kỳ Xán và Úc Gia Trí gào một quãng thời gian, hiểu tiếng nói của họ không phải việc khó. Anh thấy hình như Tân Đàm hơi tức giận thì lập tức hát đệm.

Úc Gia Trí không gào thắng hai bọn họ, tức giận chạy đi.

Kỳ Xán đắc ý nhướn mày với Tân Đàm, nói với cô: "Xem, Đàm Đàm, cuối cùng bóng đèn cũng đi rồi, lại đến thế giới hai người của chúng ta rồi."

Đây là Kỳ Xán đang muốn nói sang chuyện khác, anh cũng thực sự thành công, đúng là Tân Đàm không nhắc tới chuyện này nữa.

"Đàm Đàm, ngoài nhớ rõ mình ra, cậu còn nhớ được bao nhiêu chuyện giữa chúng ta?" Kỳ Xán đã sớm muốn hỏi vấn đề này, hôm nay mới có cơ hội nhắc tới.

Tân Đàm nghiêng đầu, cô muốn nói cô nhớ rõ mồn một tất cả những chuyện giữa anh và cô. Bất kể là cảnh hỗn loạn lúc mới gặp, hay là vẻ mặt mừng rỡ khi thiếu niên gặp lại cô ở lớp, hay việc anh cố gắng học tập muốn thi tốt hơn để có thể ngồi cạnh cô...

Từng chuyện một, ghép thành những ký ức ngây ngô tốt đẹp trong cuộc sống cấp ba vốn nên u ám của cô.

Nhưng trong một giây Tân Đàm ngẩn người, Kỳ Xán đã bắt đầu tự kể ra. Tật xấu này vẫn luôn tồn tại, lúc bọn họ mới quen cô không muốn để ý tới anh, anh bèn học được chiêu tự hỏi tự trả lời này.

Kỳ Xán tiếc nuối nói: "Có phải cậu chỉ nhớ mỗi mình không... Xin lỗi, đều là lỗi của mình."

Lời này nghe thì có vẻ rất có vấn đề, sao cô lại nghe ra cảm giác mừng thầm trong giọng của Kỳ Xán nhỉ?

Tân Đàm nhếch môi, trên mặt lộ ra một cặp lúm đồng tiền ngọt ngào. Cô yên lặng nói, đồ ngốc Kỳ Xán, chỉ biết cười ngớ ngẩn thôi.

"Thế cậu nói cho mình nghe về chuyện trước kia giữa chúng ta đi. Mình muốn nghe cậu nói." Tân Đàm cũng không giải thích, cứ để mặc cho tên ngu ngốc này nghĩ như vậy, bởi vì cô cũng muốn nghe về những chuyện trước kia của họ qua miệng Kỳ Xán.

"Không phải lúc trước mình vẫn luôn nói à?" Kỳ Xán lập tức nói: "Cậu quên cả chuyện này ư?"

"Đâu có, những lời A Xán từng nói mình đều nhớ. Mình muốn nghe chuyện mới, cậu kể đi." Giọng Tân Đàm mềm mại, giống như đang làm nũng.

Rất ít khi Kỳ Xán nghe được giọng điệu thế này, bởi vì đa số thời điểm giọng Tân Đàm đều là trong mềm mại có bình tĩnh. Kỳ Xán vui mừng không thôi, nếu như anh có đuôi thì chắc sẽ vẫy rất vui vẻ.

Kỳ Xán ngẫm nghĩ, nói: "Đàm Đàm, cậu nhớ cho kỹ nhé, là cậu yêu mình từ cái nhìn đầu tiên đấy."

Khóe môi Tân Đàm nhếch lên, vậy thì đúng là cô không biết chuyện này thật. Cô hỏi: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"

"Đương nhiên."

Tân Đàm vốn muốn hỏi là yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế nào, nhưng Kỳ Xán đã kéo xa: "Sau đó khai giảng lớp 10, cậu phát hiện chúng ta học cùng lớp nên bắt đầu theo đuổi mình. Bé, là cậu theo đuổi mình trước, cậu quên thật rồi à?"

Tân Đàm tự động bỏ qua "cậu" và "mình" trong lời nói của Kỳ Xán. Cô nghĩ, chẳng lẽ Kỳ Xán đã theo đuổi cô từ sớm như vậy rồi à? Cô... sao cô không biết nhỉ?

"Ừm... mình không nhớ rõ, muốn nghe cụ thể, cậu ví dụ xem?" Tân Đàm tò mò cực kỳ, cô hỏi.

Kỳ Xán lập tức nói: "Lúc cậu theo đuổi mình đông đưa ấm áp hạ đưa lạnh, bữa sáng mỗi ngày đều không giống nhau, sao giờ lại quên mất chứ?"

Tân Đàm: "..."

Lúc vừa khai giảng Kỳ Xán mua kem cho cô ăn, nói là xin lỗi vì anh đánh anh trai của cô, mặc dù không thấy Kỳ Xán mua kem cho anh kế của cô. Vào mùa đông anh lại đưa khăn quàng cổ cho cô, nói là mua một tặng một, một cái khác màu hồng anh là con trai nên không dùng được. Về sau mặc dù ngày nào Kỳ Xán cũng quàng cái khăn kia, nhưng Tân Đàm đã sớm nhét cái khăn quàng cổ không biết nên từ chối kiểu gì đó vào sâu trong góc tủ.

Sang học kỳ hai, Kỳ Xán bắt đầu mua bữa sáng cho cô, hôm nay bánh bao ngày mai bánh quẩy ngày kia bánh chưng, có thể không lặp lại trong một khoảng thời gian rất dài. Cô không muốn ăn, anh cái cứ phải nói đó là tình nghĩa ngồi cùng bàn.

... Hóa ra đều là đang theo đuổi cô.

Lúc Tân Đàm học lớp 10 thật sự coi Kỳ Xán như bạn cùng lớp.

Chỉ trong chốc lát Kỳ Xán đã kể từ lớp 10 tới lớp 11, anh nói: "Sau đó cậu còn hẹn mình đến khu vui chơi định tỏ tình trên chỗ cao nhất của vòng đu quay, nhưng vì sợ độ cao nên không giải quyết được gì..."

Thế là mãi đến buổi tối khi pháo hoa bay lên, Kỳ Xán mới nói ra những câu bày tỏ chưa nói ra lời.

Đương nhiên Tân Đàm không đồng ý, sau khi phát hiện tình cảm của Kỳ Xán còn tránh né anh.

Nhưng qua miệng Kỳ Xán lại biến thành cô bị từ chối, quay về giận dỗi viết mười tờ đề thi toán, nguyên nhân là lý do bị từ chối là thành tích của cô không tốt, anh không yêu đương với người thành tích tệ hơn anh.

... Thật ra lúc ấy Tân Đàm muốn nói cô không muốn yêu đương, nhưng cô biết rõ tính cách của Kỳ Xán. Cô nói như vậy chắc chắn anh sẽ không bỏ cuộc, dứt khoát dùng lý do này. Lúc ấy cô nghĩ dù sao cô cũng thông minh như vậy, thành tích của Kỳ Xán sao có thể tốt hơn cô được.

Kết quả nói ra thì xấu hổ, Kỳ Xán không vượt qua cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không khống chế được, khiến Kỳ Xán theo đuổi thành công.

"Ài, cậu quên hết thật à?" Kỳ Xán thở dài một hơi, nói: "Đàm Đàm nếu không cậu cắn mình một cái đi. Cảm nhận vị thịt của mình, biết đâu cậu lại nhớ ra quá khứ ngọt ngào của chúng ta."

Tân Đàm: "..."

Anh thật sự càng nói càng thái quá, Tân Đàm không thể không ngăn anh lại, cô hỏi: "Ai theo đuổi ai?"

"Đương nhiên là cậu theo đuổi mình." Kỳ Xán nói rất hùng hồn, dù sao vừa rồi anh đã đổ hết những tâm tư thầm lặng của mình lên người Tân Đàm, hiện tại không tiện nói thật. Anh sẽ thẹn thùng.

Tân Đàm bị anh chọc cười, cô không nhịn nổi nữa, dựa vào tính khát máu của zombie nhào qua, cắn một phát lên khăn quàng cổ của Kỳ Xán, giọng khàn khàn: "Ai theo đuổi ai?"

Kỳ Xán: "..." Anh nhận ra gì đó, vành tai bắt đầu đỏ lên.

"Nói mau, ai theo đuổi ai."

Kỳ Xán nhất quyết không chịu thừa nhận, còn mạnh miệng nói với cô: "Hóa ra cậu chỉ nhớ mỗi chuyện này thôi đúng không, quả nhiên ở trong lòng cậu mình không hề quan trọng."

Tân Đàm: "..."

Cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng càng cảm thấy buồn cười. Tại sao bạn trai cô lại đáng yêu như vậy chứ.

"Được rồi, mình theo đuổi cậu." Tân Đàm nghĩ, bạn trai của cô, cô chiều anh là được rồi.

Vành tai Kỳ Xán đỏ rực, cố nhịn ra vẻ rụt rè gật đầu: "Cậu biết vậy là tốt."

Trên thực tế Kỳ Xán đang vô cùng hối hận. Sao mồm anh lại thiếu đòn thế chứ, vừa nhắc tới là không nhịn được nói không dứt, tâm tư nhỏ trong lòng đều để Đàm Đàm biết cả rồi, nhỡ Đàm Đàm cảm thấy trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện yêu đương thì sao!?

Mặc dù ở trước mặt Tân Đàm da mặt anh khá dày, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh muốn xây dựng hình tượng bạn trai thông minh đẹp trai và đáng tin trước mặt Tân Đàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK