Thật ra chuyện người thân giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện bình thường, nhưng đấu mễ ân đam mễ cừu(Thành ngữ TQ: đại ý: thời điểm một người bị đói, anh cho hắn một đấu gạo, hắn sẽ đem anh trở thành ân nhân nhưng anh cho hắn một đam gạo, hắn sẽ nghĩ, đã cho được một đam gạo, có thể cho ta thêm nữa… anh nếu không cho ta, vậy anh liền trở thành kẻ thù của ta), nếu không có chuyện báo đáp ràng buộc, sẽ làm người ta nghĩ việc nhận được ân huệ chỉ là chuyện bình thường, nếu không thỏa mãn ý muốn của họ, họ sẽ không hài lòng.
Tình huống trong nhà họ Trần chính là như vậy.
Liễu Hoa Mai ngày thường đều có chút nhân nhượng với tình huống của chị em bên nhà chồng, nhưng lần này chạm đến điểm mấu chốt của bà, hơn nữa việc Trần Tiểu Tuệ nói bậy, mới làm bà bùng nổ hoàn toàn.
Ở nhà đến mùng năm, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh mới trở lại thành phố A. Vé máy bay trở về là do Liễu Hoa Mai thanh toán, Lục Chính Phi chối từ mãi, nhưng bà vẫn không đồng ý, bà nhìn ra, lần này bà mời gã đến chơi lại bị người nhà mình hiểu lầm, thật sự rất ngại, cho nên gã có nói không cần, nhưng bà vẫn kiên trì trả tiền.
Lục Chính Phi từ chối không được, cuối cùng đành phải nhận phần tâm ý này.
Buổi tối trước khi hai người đi, thanh mai trúc mã của Trần Thiên Khanh —- Viên Chi Đào có gọi điện cho hắn, trong điện thoại, cô hỏi Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi có phải là người hắn thích hay không.
Trần Thiên Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tớ không biết.” Hắn thật sự không biết, mà còn vĩnh viễn không có được đáp án.
Viên Chi Đào chỉ nói: “Thiên Khanh, sau này tớ tìm cậu để chơi có được không?”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng: “Cứ đến đi, lúc nào cũng chào đón cậu.” Viên Chi Đào đã cho hắn biết một chuyện trước nay hắn không hề biết… Đương nhiên, chuyện này không khiến hắn cao hứng một chút nào, ngược lại tất cả đều là hối hận và khổ sở.
Viên Chi Đào dừng lại một chút hỏi: “Thiên Khanh, hai chúng ta, không có cơ hội sao?”
Trần Thiên Khanh nắm lấy điện thoại, nhẹ giọng đáp: “Viên Chi Đào, thật xin lỗi.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng nức nở nho nhỏ, hắn nhìn ra, Viên Chi Đào thật sự rất thích Trần Thiên Khanh, mà hắn, chỉ là một người giả danh mà thôi, cho dù giả vờ dịu dàng với Viên Chi Đào, thì cũng tuyệt đối không yêu thương cô gái này.
Cô nói tiếp: “Thiên Khanh, tớ thật sự hối hận khi không thi cùng trường với cậu.” Lúc chọn trường khi trước, cô thật sự toàn tâm toàn ý muốn học y, cho nên chọn trường khác Trần Thiên Khanh, cô cứ nghĩ cho dù có xa nhau một chút, thì hai người vẫn giữ liên lạc với nhau, nhưng khi bản thân ở đất khách quê người, mới nhận ra khoảng cách mới là thứ đáng sợ nhất.
Ít nhất khi đó, Viên Chi Đào chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Trần Thiên Khanh sẽ thích một người nam nhân.
Hắn cúp điện thoại, đứng ngẩn người ở ban công hồi lâu mới xoay người vào phòng ngủ.
Sau chuyến bay, 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh về tới thành phố A.
Cách ngày đi học hai ngày, Lục Chính Phi hỏi Trần Thiên Khanh có đặc biệt muốn đi nơi nào hay không.
Trần Thiên Khanh đang ngồi trên sô pha xem ti-vi, không ngẩng đầu nói: “Tôi muốn đợi ở nhà thôi, anh rảnh rỗi lắm sao?”
Lục Chính Phi nói đúng đấy, anh đang rất nhàn rỗi.
Trần Thiên Khanh chỉ hừ một tiếng, Lục Chính Phi sao có thể nhàn rỗi, hắn nhớ rõ khoảng thời gian này bên Châu Âu đang khủng hoảng tài chính, cho nên sản nghiệp của Lục gia cũng bị ảnh hưởng lớn, nếu không phải Liễu Hoa Mai nhất định muốn Lục Chính Phi về nhà cùng hắn, không chừng Lục Chính Phi tuyệt đối sẽ bận rộn như con chó.
Làm một người nối nghiệp không chính thức, Lục Chính Phi phải học rất nhiều thứ, bây giờ gã mới hai bảy tuổi, đoạn đường để gã chính thức tiếp quản được Lục gia vẫn còn xa lắm.
Lục Chính Phi ngày nào cũng được ở cùng Trần Thiên Khanh, cho nên gã rất vui vẻ, nhưng rõ ràng có người không vui nổi, một trong số đó, có vị anh họ thích quản nhiều chuyện Nguyễn Ôn Hoành.
Kỳ thật trong gia đình Lục Chính Phi, có rất nhiều người bất mãn với Trần Thiên Khanh, nhưng hầu hết những người đó đều nghĩ là Lục Chính Phi còn trẻ thích chơi đùa, cho nên không đặt trong lòng, nhưng quan hệ của Nguyễn Ôn Hoành và Lục Chính Phi cực kỳ tốt, cho nên anh ta chỉ liếc mắt một cái thì biết được người em họ này của mình không phải muốn chơi đùa, mà là nghiêm túc.
Nguyễn Ôn Hoành đoán đúng, bởi vì Tết Âm Lịch năm nay, Lục Chính Phi muốn come out với gia đình.
Một đời người, luôn luôn sẽ làm ra vài quyết định sai lầm, mà đời này của Lục Chính Phi, cũng làm ra sai lầm đầu tiên, chính là khi hắn còn chưa có căn cơ vững chắc, đã công khai quan hệ của mình với Trần Thiên Khanh cho gia đình.
Nói là tình yêu, không bằng dùng từ ép buộc, cha mẹ của Lục sau khi biết rõ hết chuyện này, thiếu chút nữa đánh gãy chân Lục Chính Phi, nhà hắn có truyền thống bên quân đội, chỉ là sau nhiều năm mới chuyển sang thương nghiệp.
Ông nội và bác trai của Lục Chính Phi, đều từng giữ chức trong quân ngũ, cha Lục là con cưng trong nhà, được cưng chiều nhiều nhất, ông muốn đi làm ăn, trong nhà cũng không phản đối.
Mà đến thế hệ của Lục Chính Phi, chỉ có hai người hắn và em gái, cho nên sau khi biết Lục Chính Phi thích nam nhân, cha Lục gần như tức điên lên.
Trong mắt của những người thế hệ trước, thích đàn ông đều là biến thái, nếu không có mẹ Lục khuyên can, Lục Chính Phi có lẽ đã bị đánh đến tàn phế, cho dù không tàn phế, thì cũng không tốt hơn chút nào.
Đoạn ký ức kia với “Lục Chính Phi” mà nói, là điều cực kỳ khắc sâu. Hắn bị đánh thương tích đầy mình, nhưng vẫn cố gắng quỳ trên mặt đất, cha hắn suýt nữa muốn vào nhà bếp lấy dao ra.
Mẹ Lục hai mắt cũng đỏ ngầu, nhưng dù sao vẫn còn giữ được lý trí, bà nói với Lục Chính Phi, Chính Phi, ba với mẹ quản lí con chặt như vậy, cũng vì muốn tốt cho con, nhưng con lại làm ra cái chuyện gì thế này? Thích đàn ông? Con có biết mình đang làm gì nữa không?
Cố gắng trải qua ba năm cấm túc, Lục gia tìm mọi cách ngăn cản Lục Chính Phi đến với Trần Thiên Khanh, mà trong thời gian này, Lục Chính Phi cũng thay da đổi thịt hoàn toàn.
Ba năm ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì với Trần Thiên Khanh kia hay không thì hắn không biết, chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy cậu lần thứ hai, hắn khẳng định được, cả đời này hắn chỉ cần một người này.
“Thiên Khanh, em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Lục Chính Phi vang lên, khiến hắn phục hồi tinh thần, quay đầu lại thì nhìn thấy hai mắt sáng lên của gã.
Trần Thiên Khanh nói: “Sao vậy?”
Lục Chính Phi nói: “Hai ngày này em cũng không có việc gì để làm, buồi tối ngày mai bạn bè anh có một cuộc gặp mặt nhỏ, em có muốn đi cùng không?”
Trần Thiên Khanh giơ sách trong tay lên: “Tôi còn chưa đọc hết quyển sách, không có thời gian.”
Lục Chính Phi hỏi lại: “Em thật sự không muốn đi?”
Trần Thiên Khanh xem xét vẻ mặt của gã một lát: “Nếu anh muốn nửa tháng không được làm thì tôi sẽ đi.”
Lục Chính Phi: “……”
Trần Thiên Khanh cười giễu cợt một tiếng, cuộc gặp mặt kia của Lục Chính Phi cho dù hắn không nhớ rõ, nhưng cũng nhớ mang mang là có chuyện gì, chỉ là vài người bạn thân tụ tập, Lục Chính Phi muốn dẫn hắn đi, đơn giản là muốn công khai thân phận của hắn trước mặt mọi người.
Trần Thiên Khanh nhìn bản thân lúc trẻ, chỉ có thể cảm thán một câu, trước kia hắn lại có thể ấu trĩ đến thế, lúc ấy còn không biết, bây giờ trải qua một lần nữa, chỉ muốn cười khổ.
Lục Chính Phi vào lúc hơn hai mươi tuổi không hiểu được, nếu quan hệ của gã với Trần Thiên Khanh cho ra ngoài ánh sáng, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của Trần Thiên Khanh.
Lục Chính Phi có thể nhận được sự bảo vệ của người nhà gã, có thể ngăn chặn được lời ra tiếng vào của những người khác, nhưng Trần Thiên Khanh thì sao, cậu chỉ là một sinh viên bình thường, một khi chuyện này xảy ra, đối với Trần Thiên Khanh chính là một kích hủy diệt.
Gặp phải loại chuyện này, nếu là Trần Thiên Khanh lúc hai mươi mấy tuổi, chắc chắn sẽ không chút do dự mà cự tuyệt, hình như cũng không phải chuyện không thể lý giải gì, huống hồ cậu lúc đó, căn bản không chấp nhận quan hệ yêu đương gì với Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh nhớ rất rõ, hắn lúc đó cùng Lục Chính Phi bây giờ đều đề xuất yêu cầu như nhau, đương nhiên cũng bị cự tuyệt, Trần Thiên Khanh ban đầu trực tiếp chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng, Lục Chính Phi, anh muốn công khai quan hệ của chúng ta? Quan hệ của chúng ta là quan hệ gì? Không phải là cưỡng ép và người bị hại hay sao?
Cùng là tính tình nóng nảy, khi ấy Lục Chính Phi không nghe lọt tai được chữ nào, trực tiếp sai người trói cậu lại ném lên xe, đưa đến buổi gặp mặt kia.
Tất nhiên, trong buổi gặp gỡ ấy cũng không xảy ra náo loạn gì, nhưng sau đó xảy ra vài chuyện, Trần Thiên Khanh bị chọc tức, mắng chửi càng đâm thấu vào tim, cậu mắng cậu không tin vào tình yêu của Lục Chính Phi, nói hắn phạm tội cưỡng gian, nếu yêu thà yêu con chó, cũng tuyệt đối không thích hắn.
Xen lẫn vài va chạm mãnh liệt, cuối cùng đều là Trần Thiên Khanh kia thỏa hiệp, chẳng qua loại nhân nhượng này đều do sức lực giữa hai bên không cân xứng, Lục Chính Phi hắn có thể có biện pháp gây khó dễ cho cậu, vì thế mà quan hệ giữa hai người càng chuyển biến xấu đi.
Lục Chính Phi: “Được, nửa tháng thì nửa tháng! Nửa tháng sau anh sẽ không chạm vào em, em đi với anh!”
Trần Thiên Khanh đang nghĩ lại quá khứ thì bị gã cắt ngang, hắn thấy đi với Lục Chính Phi cũng không có vấn đề gì, cho dù hắn không muốn đi, thì gã vẫn có cách cưỡng ép hắn đi.
Lục Chính Phi thấy vẻ mặt của Trần Thiên Khanh lạnh nhạt, cho rằng hắn hiểu lầm mình, mở miệng giải thích: “Thiên Khanh, ở đó đều là bạn tốt của anh, không có người ngoài, sẽ không có ai nói chuyện huyên thuyên.”
Trần Thiên Khanh đáp: “Ừ, tôi biết.”
Lục Chính Phi vươn tay nắm lấy tay hắn, không biết tại sao lại lắp bắp nói: “Thiên Khanh… anh thật sự… rất thích em.”
Trần Thiên Khanh nhìn tay gã, bỗng nhiên muốn nói một câu “Lục Chính Phi, tôi cũng thật sự rất hận anh.” Nhưng hắn vẫn nhịn được, chỉ là ý cười trên mặt cũng phai đi nhiều.
Lục Chính Phi nói tiếp: “Thiên Khanh, chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta ra nước ngoài kết hôn được không?”
Những lời này, Trần Thiên Khanh hắn từng nói qua, chỉ là sau khi hắn nói xong, người kia trực tiếp ném cái chén về phía hắn, sau đó mắng: Anh cho rằng tôi cũng biến thái như mình sao? Kết hôn? Tôi không muốn kết hôn với đàn ông!!!!
Trần Thiên Khanh thở dài, không nói gì.
Lục Chính Phi tưởng hắn đồng ý, hưng phấn nói: “Chúng ta có thể đi di dân mà, em muốn đi đâu cũng được… Thiên Khanh, nếu em thích trẻ con, chúng ta cũng có thể nhận nuôi một đứa…”