Cổ Mộc Hàn cũng không nói gì, cô đang miên man suy nghĩ về kẻ muốn ám sát mình “Cuối cùng thì là kẻ nào vậy chứ?”
Sau khi về đến Vân gia, Từ Diện Tư vẫn mang cái bản mặt như ai ăn hết của cha.
Cổ Mộc Hàn nhận ra Từ Diện Tư có gì đó không đúng nên khẽ chau mày “Tư Tư, anh sao thế?”
Từ Diện Tư không trả lời cô chỉ quay mặt đi…
Cổ Mộc Hàn được đưa về phòng.
*Tiểu Hàn của bà nghỉ ngơi đi, để bà bảo giúp việc hầm canh cho con tẩm bổ.
Cổ Mộc Hàn khẽ cười ‘‘con cảm ơn ngoại!’’
Vân lão phu nhân không thấy Từ Diện Tư đâu nên khẽ hỏi “Tư Tư nó đâu rồi?”
- Ngoại đừng nhắc đến anh ấy nữa, suốt cả chặng đường trở về nhà…anh ấy trưng bày cái vẻ mặt như ai ăn hết của cha ra.
Vân lão phu nhân cười ha hả “ngốc à, nó đang ghen vì thấy con quá dịu dàng với Bạch Dương Hiên”.
Cổ Mộc Hàn nghe ngoại mình nói thế thì liền thảng thốt “gì chứ?”
*Cháu của bà ngốc quá, con không nhận ra được Từ Diện Tư rất yêu con sao?
Cổ Mộc Hàn chợt rơi vào trầm lặng…“Tư Tư yêu mình thật sao?”
*Cháu ngoại của bà cũng có tình cảm sâu nặng với Từ Diện Tư, đúng không?
Cổ Mộc Hàn im lặng không lên tiếng, bản thân cô cũng không chắc chắn là mình có yêu thích Từ Diện Tư hay không, lòng cô chợt thấy chơi vơi. Trong thời gian này cô có chút bất an, cô rất muốn biết kẻ đã hại mình là ai. Thậm chí cô còn không tin tưởng những người xung quanh.
*Tiểu Hàn, con sao vậy?
- Dạ, con cảm thấy rất khó chịu ạ!
*Nói cho ngoại nghe, vì sao con lại bị thương nặng thế này?
- Con bị người ta hại.
*Bị hại? Là ai?
Cổ Mộc Hàn khẽ lắc đầu “con cũng không biết nữa, vừa ra khỏi xưởng đã có người theo dõi và hắn ta kéo con vào rừng…con không muốn chết trong tay kẻ khác, nên con đã lao mình xuống vực!”
Cổ Mộc Hàn rất ghét bị người khác sắp đặt và an bày sống chết của cô. Nên cô thà tự kết liễu mình.
Từ Diện Tư nhíu mày “Tiểu Hàn bảo là có kẻ hại cô ấy…là ai chứ? Mình nhất định sẽ tra ra bằng được kẻ đã ra tay sát hại cô ấy!”
Từ Diện Tư đứng nhìn Cổ Mộc Hàn thêm một lúc rồi rời đi…trong lòng anh không được vui, vừa nãy Vân lão phu nhân hỏi cô có tình cảm với anh không, cô lại không trả lời…thật sự thì vừa nãy anh có chút mong đợi.
……………
Từ Diện Tư và Vân lão phu nhân có cùng một sở thích…đó là cả hai đều yêu thích trà đạo.
*Tư Tư, con có suy nghĩ gì về việc Tiểu Hàn bị sát hại?
“Con đang cho người âm thầm điều tra!”
*Con có nghi ngờ kẻ nào chủ mưu không? Và động cơ của họ là gì?
Từ Diện Tư lạnh mặt “ai cũng không tránh khỏi nghi ngờ”.
*Kẻ nào muốn Tiểu Hàn chết?
Từ Diện Tư trầm ngâm thật lâu…
*Thôi được rồi, con uống tách trà đi đã. Ta nghĩ đây không phải là một chuyện đơn giản, e là…
“E là thế nào?”
Vân lão phu nhân thở dài “sẽ có lần sau, chúng ta cần phải bảo vệ an toàn cho Tiểu Hàn”.
“Ngoại nói không sai”
//Lão phu nhân, có thiếu gia họ Bạch muốn gặp người.
Vân lão phu nhân cười hiền hoà “chắc là Bạch thiếu gia đến thăm Tiểu Hàn”.
*Nhanh mời cậu ấy vào.
Mặt mày Từ Diện Tư đang xám xịt “tên què này, đúng là âm hồn không tan”.
*Tư Tư, người đến nhà thì là khách, con đừng để tâm đến làm gì mà khiến lòng khó chịu.
“Dạ! Thưa ngoại”
Từ Diện Tư cùng Vân lão phu nhân chuyển ánh mắt về phía cổng rào…
Bạch Dương Hiên đang tự mình lăn xe đi vào…
Bạch Dương Hiên vốn đẹp trai, anh tựa như bình minh mang nắng ấm đến nhân gian. Đặc biệt là nụ cười trên môi anh, nó như thôi miên người đối diện, ai nhìn thấy cũng phải say. Trong con người của anh còn chứa đựng sự thân thiện.
Vân lão phu nhân cũng cảm nhận được điều đó.
Chỉ có Từ Diện Tư là thấy Bạch Dương Hiên vô cùng chướng mắt.
‘Chào Vân lão phu nhân, chúc Vân lão phu nhân ngày mới nhiều niềm vui!’
Vân lão phu nhân cười tươi rói “lão nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Bạch thiếu gia là đã vui rồi!”
Bạch Dương Hiên vui vẻ gật đầu!
*Nào…cùng đến uống trà đàm đạo nào.
Bạch Dương Hiên lăn xe đến cạnh bàn trà “Vân lão phu nhân cũng yêu thích trà đạo sao?”
*Phải!
‘Chào ông chủ Từ’
Từ Diện Tư không trả lời và cũng không thèm để ý gì đến Bạch Dương Hiên, anh vẫn cứ ngồi uống trà một cách nhàn nhã.
Bạch Dương Hiên cười cười ‘‘Ông chủ Từ có gì không hài lòng sao?’’
Cạch…
Từ Diện Tư đặt tách trà xuống và cười lạnh ‘‘tôi đâu nhất thiết phải hoan nghênh cậu’’.
Vân lão phu nhân đỡ trán “cái tên Từ Diện Tư này cũng chịu khó ủ giấm quá nhỉ!”
‘Thưa Vân lão phu nhân, cho phép Dương Hiên được gặp mặt Cổ tiểu thư’.
*Được…để lão bảo người dẫn đường Bạch thiếu gia đến phòng Tiểu Hàn.
‘Cảm ơn Vân lão phu nhân!’
…………
Cổ Mộc Hàn đang rất buồn chán, cô nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà “haiz…kiểu này mãi chắc mình sẽ chết vì cô đơn mất thôi!”
‘Em sẽ không thấy cô đơn đâu, còn có anh cùng em bầu bạn mà’.
Cổ Mộc Hàn vui mừng khi thấy Bạch Dương Hiên xuất hiện ‘‘anh Bạch!’’
‘Hãy nằm yên, đừng cử động’.
Bạch Dương Hiên lăn xe đến cạnh giường Cổ Mộc Hàn ‘‘em đã thấy ổn hơn chưa?’’
- Ừm! Mà sao anh đến sớm thế? Đường xa như vậy mà.
‘Anh đi từ sớm!’
Cổ Mộc Hàn cũng không hiểu vì sao, mỗi lần gặp Bạch Dương Hiên thì lòng cô cảm thấy rất vui.
‘Em đang xem gì đó?’
Cổ Mộc Hàn đưa quyển truyện đến trước mặt Bạch Dương Hiên “chỉ là truyện tranh!”
Bạch Dương Hiên bật cười “lớn như vậy rồi còn đọc truyện tranh!”
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “thì là do em nhàm chán quá đó mà”.
Từ Diện Tư nhíu chặt mày “Bạch thiếu gia đã gặp được Tiểu Hàn rồi, thì xin mời về cho, bác sĩ còn phải khám cho Tiểu Hàn”.
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “Tư Tư!”
Bạch Dương Hiên cười cười “tôi phải ngồi xe vượt qua đoạn đường dài mới đến được Vân gia, vừa gặp mặt Hàn Hàn thì ông chủ Từ đã muốn tôi về rồi!”
“Gặp người rồi thì về”
‘Ông chủ Từ cũng là khách thôi mà, lấy quyền gì đuổi tôi?’
Từ Diện Tư đen mặt “tôi khác với cậu”
‘Cái đồ ấu trĩ!’
“Cậu nói ai ấu trĩ?”
- Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.