Chúa còn nói, ngươi cũng là tín đồ của ta, ta không thể không tha thứ hành vi phạm tội của ngươi.
Thế nên, Cain bị lưu đày.
Hiên Viên Bạc khép lại quyển sách trên tay, thiếu niên trần trụi ghé vào trên đùi hắn. Cao trào qua đi trên người thiếu niên hiện sắc ửng hồng, vô lực xụi lơ.
Hiên Viên Bạc vuốt ve sợi tóc mềm mại của thiếu niên.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước, một lát sau, Hiên Viên Mộ đẩy cửa ra, ôm lấy thiếu niên đi vào phòng tắm, cẩn thận đem thiếu niên thả vào bồn tắm, ôn nhu hỏi: "Nóng không?"
Thiếu niên cũng không phản ứng, chỉ mở mắt mờ mịch nhìn về phía Hiên Viên Mộ.
Hiên Viên Mộ khẽ rũ mắt xuống, lau tinh dịch hai bên khóe môi thiếu niên. Thiếu niên lại nhân cơ hội vươn cái lưỡi mềm mại ra, đem ngón tay Hiên Viên Mộ ngậm vào trong miệng, cái miệng nhỏ mút chặt ngón tay chứa đầy ý tứ tình sắc.
Sau khi tắm xong, Hiên Viên Mộ lau khô thiếu niên rồi ôm trở về phòng, phòng nhỏ màu lam nhạt bố trí vô cùng ấm áp, chính là thiếu niên cũng không có hứng thú. Nhìn đến Hiên Viên Mộ không muốn làm gì nữa, liền mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.
Hiên Viên Mộ đem thiếu niên đặt lên giường, đắp kín chăn, cởi bỏ dụng cụ điều giáo niệu đạo trên người thiếu niên, thiếu niên ai oán một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Hiên Viên Mộ thở dài một tiếng, nhặt gấu bông sắp bị đá đến dưới giường lên, đặt bên cạnh thiếu niên, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Trong bóng đêm thiếu niên xoay người, vô tình đụng đến gấu bông trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười, gấu bông mềm mại rớt xuống thảm lông đánh lên một cái, rồi lăn xuống gầm giường.
Ánh mắt gấu bông sáng bóng hệt như quỷ rình rập dưới giường, nếu nó cũng có sinh mạng, nó có thể nhìn thấy, dưới giường là những lễ vật bừa bộn vốn nên đưa cho thiếu niên ── tập tranh tinh xảo, giá vẽ cùng bút màu.
Kẻ giết người phải nhận lấy trừng phạt, bọn họ phải bị lưu đày vĩnh viễn.
Lưu đày tới một thành thị phồn hoa.
Trong thành thị muôn màu muôn vẻ, thanh sắc khuyển mã.
[thanh sắc khuyển mã: thành ngữ TQ, ý nghĩa đại loại là lối sống hoang dâm vô sỉ của giai cấp bóc lột]
Nhưng lại không có yêu.
Đầy ắp những tiếng rên rỉ xuân ý, lửa nóng câu dẫn ánh mắt, trong sự kích tình lưu lại nước mắt, không biết mệt mỏi đòi lấy dục vọng...
Này đó đều không phải là yêu.
Kẻ giết người ở trong thành thị phồn hoa phải gánh chịu cảnh tâm linh hoang vắng.
Đây là sự trừng phạt của chúa, cũng là sự khoan hồng của chúa.
Bức tranh thành kiên cố, thành này được gọi là vô ái chi thành.
=.=.=.=.= HOÀN =.=.=.=.=