• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 27: Xinh đẹp hơn hoa


Edit: Canary


Beta: Yuyu


_______________


Hôm sau, bởi vì say rượu, nên qua giờ Thìn Lăng Kỳ Yến mới dậy.


Vốn định sáng sớm sẽ vào cung bẩm báo chuyện của Mạc Bắc với Hoàng đế, nhưng giờ đành phải hoãn lại đến xế chiều.


Lúc ăn sáng, Lăng Kỳ Yến cảm thấy không ngon miệng, Giang Lâm nhỏ giọng nói hồi sáng Ôn Doanh có qua đây thỉnh an y, thấy y chưa dậy nên đi về.


Lăng Kỳ Yến nghe xong thì lơ đãng nghĩ, chưa kịp nói gì, bỗng có tiểu thái giám tiến vào truyền lời, nói là tên Ôn Doanh kia lại tới.  


Lăng Kỳ Yến đang định đuổi hắn đi, nhưng lời vừa ra tới miệng đã vội thu về, y đổi ý: “Để hắn vào đi.”   


Ôn Doanh bước qua cửa, thỉnh an Lăng Kỳ Yến theo quy củ, y liếc nhìn hắn, buột miệng hỏi: “Không phải ngày mai ngươi thi à? Sao rảnh quá vậy, đừng để cuối cùng ngay cả cử nhân cũng không lấy được.”  


“Không có chuyện đó đâu.”


Ôn Doanh nói một cách rất chắc chắn, trước giờ hắn vô cùng tự tin trong việc học.  


Ôn Doanh nói xong thì ngước nhìn Lăng Kỳ Yến trước mặt mình: “Điện hạ, nếu giờ học trò thi đậu, sẽ giúp ngài nở mày nở mặt, ngài có thể nguôi giận, đừng trách học trò nữa được không?”  


Hả?


Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng phải chịu thua độ dày da mặt của người này: “Ngươi còn muốn bản vương nguôi giận ư?”


“Học trò thấp kém như vậy, không đáng để điện hạ tức đến bệnh vì học trò đâu.”   


Lăng Kỳ Yến lập tức nổi giận: “Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt bản vương.”  


Ôn Doanh không quấy rầy y nữa, trước khi đi, tự dưng hắn ghé sát lại, giơ tay gỡ một vài cánh hoa dính trên tóc mai của Lăng Kỳ Yến.


Y chưa kịp làm gì, Ôn Doanh đã lùi về sau, xin phép rời đi.  


Sau khi đối phương ra ngoài, Lăng Kỳ Yến mới bừng tỉnh, y nghiêm mặt dạy bảo đám người hầu đứng kế bên: “Các người mù hết rồi hả? Không ai thấy trên đầu bản vương dính cái gì sao?”  


Cả nhóm người hầu cúi đầu không dám nói nhiều, tất nhiên là thấy nhưng mấy cánh hoa này rơi đúng chỗ lắm, sắc màu tươi tắn dính trên tóc mai đã tô chút phấn hồng cho gương mặt vốn nhợt nhạt của Lăng Kỳ Yến, trông vô cùng xinh đẹp, đừng nói đám nha hoàn không muốn nhắc nhở, ngay cả bọn Giang Lâm xoắn xuýt một hồi cũng quyết định im lặng luôn.  


…Tên tú tài nghèo kia lắm chuyện quá.


Lăng Kỳ Yến chưa ăn sáng xong mà người trong cung đã tới, bảo Hoàng đế gọi y vào cung gấp. 


Giang Lâm tinh ý nhét một nén bạc vào tay thái giám truyền lời, đối phương nhỏ giọng nhắc nhở Lăng Kỳ Yến: “Sáng nay Lưu Thị Lang của bộ Lễ vừa bẩm báo vấn đề của nước chư hầu với bệ hạ, vừa khéo nội các cũng nhận được tin khẩn cấp của bộ Binh, Mặc Bắc đã xảy ra chuyện rồi, hình như có dính líu tới bộ lạc Thứ Liệt, bệ hạ đang nổi điên, lát nữa điện hạ đến đó, nên đối đáp cẩn thận nhé.”


Lăng Kỳ Yến tức thì nghẹn lời, hôm qua tiểu vương tử Khương Nhung kia mới kể cho y nghe việc này thì hôm nay xảy ra chuyện thật luôn, trùng hợp quá vậy?   


Y chẳng dám lề mề nữa, vội buông chén đũa xuống, thay đồ, sai người chuẩn bị xe vào cung. 


Trong cung Hưng Khánh quan viên quỳ đầy đất, Hoàng đế đang tức giận mắng mỏ, Thái tử cũng ở đây, Lăng Kỳ Yến vừa tiến vào thì bị Hoàng đế mắng té tát, lúc này mới biết rõ chuyện gì đã xảy ra. 


Sáng nay, bãi chầu xong, Lưu Thương cố ý ở lại để bẩm báo với hoàng đế vụ Khương Nhung nói cha và anh cậu ta cấu kết với Ba Lâm Đốn, có ý định làm phản, còn nói lúc Chủ Khách ty nhận được tin đã báo với Dục Vương điện hạ ngay, là Dục Vương điện hạ bảo phải ém xuống, sau lễ Vạn Thọ, y sẽ tự mình đến nói với bệ hạ. Hôm nay tiệc mừng thọ kết thúc rồi, nhưng hình như Dục Vương điện hạ đã quên bén việc này, hắn ta sợ nếu kéo dài thêm nữa, Mạc Bắc sẽ xảy ra chuyện nên mới báo lên bệ hạ.  


Lưu Thương chưa nói xong, người của nội các đã dẫn quan bên bộ Binh chạy vội tới, nói hồi sáng tinh mơ có nhận được thư khẩn cấp từ quân đội, Ba Lâm Đốn đã phái mấy vạn binh mã vòng qua bộ lạc Thứ Liệt, đánh chiếm và cướp sạch ba bộ lạc nhỏ nằm ở phía nam Thứ Liệt.     


Hoàng đế tức điên người.


Mười mấy năm qua, bộ lạc Thứ Liệt được Đại Thành nâng đỡ đã dần lớn mạnh hơn, quân đội đang bước vào thời kỳ hùng mạnh nhất, nếu bọn họ cố hết sức chống lại Ba Lâm Đốn thì chắc chắn đối phương không thể thành công trong thời gian ngắn như vậy được, khả năng cao là bộ lạc Thứ Liệt đã “mở cửa” cho đám người kia, giúp Ba Lâm Đốn giành thắng lợi.


Mấy năm này Đại Thành luôn đóng quân ở biên giới Tây Bắc, người dẫn binh chính là Ngũ hoàng đệ Tĩnh Vương mà Hoàng đế tin tưởng nhất, nhờ thế mới có thể bảo vệ Tây Bắc yên ổn. Ba Lâm Đốn không thể tìm ra “lỗ hổng” nào bên Tây Bắc để tiến đánh Đại Thành nên đành hướng mắt sang mấy bộ lạc khác của Mạc Bắc. Bộ lạc Thứ Liệt vốn là con chó giữ nhà được Đại Thành dốc lòng nuôi dưỡng, không ngờ lại quay qua cắn ngược chủ, Hãn vương của Thứ Liệt còn cấu kết với kẻ thù truyền kiếp Ba Lâm Đốn của bọn họ, có ý định làm phản Đại Thành.


Mặc dù ba bộ lạc nhỏ kia không đáng giá mấy, nhưng chúng cách mấy cửa khẩu quan trọng nối Mạc Bắc với Đại Thành rất gần, hành động chiếm đóng nơi này của Ba Lâm Đốn là đang khiêu khích trắng trợn Đại Thành.   


Tất nhiên Hoàng đế phải tức giận rồi, nhất là khi nghe được thằng con tốt của mình còn cố ý ém chuyện đó xuống, không cho người khác nói với mình, dù là để tránh phá hỏng niềm vui của ông ta với tiệc mừng thọ thì Hoàng đế vẫn nổi cơn tam bành, giận điên máu.


Vì vậy Lăng Kỳ Yến bị mắng một trận tơi bời, y có miệng mà không nói được, nếu bảo vốn dĩ y chưa từng nghe thấy việc này, chắc chắn Hoàng đế chẳng tin đâu, sẽ nghĩ là y đang trốn tránh trách nhiệm.  


Nếu Lăng Kỳ Yến không thờ ơ với công việc, chịu quan tâm nhiều hơn, chủ động hỏi thăm mọi chuyện, chứ chẳng phải chờ quan viên cấp dưới cách vài ngày mới đến phủ y báo cáo một lần, để rồi tạo cơ hội cho bọn họ cả gan lừa y, thì y sẽ không bị gạt, nói cho cùng, đúng là y đã sơ suất.


Lăng Kỳ Yến quỳ trên mặt đất, cúi đầu để mặc Hoàng đế mắng, vắt óc suy nghĩ, y không tin mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, nếu không có thư khẩn cấp của bộ Binh thì đây chẳng qua chỉ là bẩm báo chuyện của bộ lạc Thứ Liệt muộn mất vài ngày thôi, chắc chắn phụ hoàng sẽ không giận đến thế này đâu, Lưu Thương làm vậy, có khi là do đã nhận được tin tức từ trước.  


Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ Yến bèn liếc nhìn Lăng Kỳ Ngụ đứng ở một bên.


Lăng Kỳ Ngụ vẫn giả vờ chín chắn như cũ, chờ Hoàng đế xả gần hết giận, mới chen vào nói: “Phụ hoàng, đại ca chỉ đến Chủ Khách Ty làm vài việc lặt vặt, tiện thể học tập thôi, huynh ấy mới tiếp xúc với mấy vấn đề ngoại giao này được một tháng, xảy ra chuyện cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu huynh ấy được, xin ngài bớt giận.”


Sau khi nghe Lăng Kỳ Ngụ khuyên một hồi, Hoàng đế đã bình tĩnh hơn tí, ông ta trừng mắt nhìn Lăng Kỳ Yến: “Thành công thì ít mà thất bại thì nhiều! Đáng lẽ trẫm không nên đặt hy vọng vào ngươi.”  


Hoàng đế trút giận xong, bèn dứt khoát đuổi Lăng Kỳ Yến ra ngoài, không cần y giúp giải quyết mấy vấn đề sau đó nữa.  


Lăng Kỳ Yến đứng ngây người bên ngoài cung Hưng Khánh một lát, y ngửa đầu nhìn khoảng trời bao la, nhắm hờ mắt lại.


Lúc mở mắt ra, Lăng Kỳ Yến đã đổi sang dáng vẻ vui sướng giả tạo kia, rảo bước xuống bậc thềm đá.   


Y về phủ rồi nằm lì trong nhà, Khương Nhung có phái người tới đây xin lỗi, nói Hoàng đế mới gọi cậu ta vào cung tra hỏi, việc này đã liên lụy điện hạ, sau này cậu ta sẽ tự mình qua phủ nhận tội với y.


Lăng Kỳ Yến chẳng để bụng mấy, y phất tay áo nói: “Trở về nói với hắn, bảo hắn đừng đến, để tránh bị người ta dèm pha.” 


Y đã mất hứng với loạt sự kiện này rồi, chẳng muốn xen vào nữa, thế nào cũng được, từ đầu y đã ghét công việc đó, đúng là y chỉ hợp làm Vương gia nhàn rỗi thôi.


Đến đêm, Ôn Doanh lại qua đây thỉnh an Lăng Kỳ Yến, hiếm khi thấy y im lặng đọc sách như vậy, mặc dù vẫn là sách giải trí như cũ. 


Ôn Doanh vào cửa, Lăng Kỳ Yến còn chẳng thèm nhấc mí mắt, quyển sách trên tay được lật sang một trang.


Ôn Doanh chủ động hỏi y: “Điện hạ gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”


Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng ngước lên: “Ngươi cảm thấy bản vương đang sầu lo chuyện gì đó à?”  


Ôn Doanh im lặng quan sát y.


Mặc dù Lăng Kỳ Yến vẫn mang dáng vẻ lờ đờ kia, nhưng hai hàng lông mày của y lại nhíu chặt, có lẽ là đang khó chịu.  


“Ồ.” Lăng Kỳ Yến liếc nhìn đồng hồ báo giờ, đã sắp qua giờ Tuất rồi.


Ngày mai người này phải đi thi, sao còn lượn lờ ở chỗ y vậy, nào có ai đến thỉnh an vào giờ này chứ?  


Dường như Ôn Doanh chưa phát hiện mình đến không đúng lúc, vẫn hỏi y tiếp: “Hôm nay điện hạ bị bệ hạ gọi vào cung sao? Xảy ra việc gì thế? Học trò là môn khách của điện hạ, bằng lòng san sẻ mọi chuyện với ngài.”


Lăng Kỳ Yến hiếm khi bị chọc cười, san sẻ với y? Lạ thật đấy, nhưng dù là nịnh nọt người khác, tên này vẫn trưng cái bản mặt khó ưa đó ra, đúng là…


Còn có mặt mũi nói là môn khách sao, đến hôm nay mới nhớ mình chỉ là môn khách à, chuyện vô lễ nào cũng làm sạch rồi, bày đặt ở đây giả vờ giả vịt làm gì.  


Ôn Doanh phớt lờ vẻ chế nhạo rõ rành rành trên mặt Lăng Kỳ Yến, hắn nói tiếp: “Điện hạ nói ra đi, có lẽ học trò có thể nghĩ cách giúp ngài.”


Sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến đổi ý, quyết định kể hết mọi chuyện với hắn. Ôn Doanh nghe xong thì nhíu mày: “Điện hạ cảm thấy là do Thái tử sai Lưu thị lang làm vậy sao?”


Lăng Kỳ Yến hờ hững nói: “Có thể lắm, Lưu Thương khá thân với nhà họ Thẩm, trong lòng hắn còn canh cánh chuyện của Lưu Khánh Hỉ, tất nhiên sẽ bằng lòng làm việc cho Thái tử. Trước giờ Thái tử vẫn luôn để ý tình hình bên phía Mạc Bắc, có khả năng đã nhận được tin tức từ trước.” 


Lúc trước Lưu Khánh Hỉ chịu chơi với Dục vương điện hạ đơn giản là vì y rất hào phóng, chứ thật ra hắn ta thân với đám người Thẩm Hưng Diệu hơn, nếu không cũng chẳng giúp bọn chúng giết người đâu. Cha hắn ta là Lưu Thương cũng thường xuyên qua lại với Vệ Quốc Công, có vài lần Lưu Khánh Hỉ uống say đã tự phun hết mấy chuyện này ra.


Chỉ mới nghĩ một hồi mà Lăng Kỳ Yến đã tức điên máu.  


Người hầu bưng nước ấm lên, hầu hạ Lăng Kỳ Yến rửa mặt, Ôn Doanh tự nhiên nhận khăn ấm, lau mặt cho y.


Mặt Lăng Kỳ Yến bị tay Ôn Doanh nhào nặn qua khăn ấm, y nhíu mày trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?”


“Hầu hạ điện hạ rửa mặt.” Ôn Doanh bình tĩnh nói xong thì kéo tay Lăng Kỳ Yến qua, lau tay cho y.


Lăng Kỳ Yến muốn mắng người, Ôn Doanh niết nhẹ lòng bàn tay y: “Điện hạ bớt giận, đừng nổi cáu hại cơ thể vì việc của người khác.”


“Vậy ngươi đừng hỏi nữa!”


Ôn Doanh vỗ lên mu bàn tay Lăng Kỳ Yến để an ủi y: “Nếu là do Thái tử sai người khác làm, cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng Thái tử vừa giải vây giúp điện hạ vừa cố ý hãm hại ngài, có lẽ là người dễ thay đổi tính tính, sáng nắng chiều mưa.”


“Thằng khốn đó đã như vậy từ nhỏ rồi.” Nhắc đến Lăng Kỳ Ngụ, Lăng Kỳ Yến càng giận hơn, “Lúc thì vui vẻ sáp tới trước mặt lấy lòng bản vương, khi lại ngấm ngầm tìm cách hãm hại bản vương.”


Lăng Kỳ Yến cảm thấy là do trước đó mình không nể mặt tên khốn Lăng Kỳ Ngụ đó, còn dứt khoát vạch trần dáng vẻ giả tạo của đối phương, cố ý chế nhạo một hồi, khiến gã thẹn quá hóa giận, nên gã mới ngấm ngầm dùng loại thủ đoạn không phù hợp này sau lưng y, để phụ hoàng càng ghét y hơn.  


Tên khốn Lăng Kỳ Ngụ ấy đâu chỉ sáng nắng chiều mưa, rõ ràng là bị điên, còn điên nặng ấy chứ


Ôn Doanh nặng nề hỏi: “Nếu điện hạ đã hiểu rõ tính tình của gã, biết sau này gã lên ngôi, chắc chắn sẽ hành hạ ngài nhiều hơn, vậy sao còn để gã đạt được mong ước?” 


Lăng Kỳ Yến hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi đừng dụ dỗ bản vương nữa, bản vương lười lắm, không định tranh ngôi vị hoàng đế với gã, cũng chẳng có hứng làm hoàng đế, nhưng gã dám hãm hại bản vương khiến bản vương khó chịu, bản vương không để gã sống thoải mái đâu, trừ khi gã lên ngôi rồi dứt khoát giết bản vương, nhưng chuyện này còn lâu mới xảy ra, sợ cái gì chứ.”  


Nguyên tắc trước giờ của Lăng Kỳ Yến là nếu đối phương không đụng đến y, y cũng sẽ không đụng đến họ, nhưng nếu có người dám rớ vào y, tất nhiên y sẽ ăn miếng trả miếng, mặc kệ đó là ai.


“Bây giờ điện hạ định đối phó thế nào với Thái tử để xả cơn giận này?”  


Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến liếc xéo hắn: “Không phải ngươi nói sẽ san sẻ cho bản vương sao? Ngươi nghĩ cách giúp bản vương đi.”  


Ôn Doanh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Thái tử để ý chuyện của Mạc Bắc, đơn giản là do muốn nhúng tay vào binh quyền, bây giờ Mạc Bắc đã xảy ra chuyện, có lẽ triều đình sẽ ra quân, nhưng vì không thể đụng đến quân bên Tây Bắc, nên chỉ đành sai người dẫn binh từ kinh thành qua đó, chắc chắn Thái tử sẽ tìm đủ cách để bệ hạ phái người của gã đi, điện hạ chỉ cần phá hỏng ý định của đối phương sẽ khiến gã khó chịu ngay.” 


“Sao làm được chứ?”


“Không khó lắm đâu.” Ôn Doanh nhắc nhở Lăng Kỳ Yến, “Bây giờ bệ hạ đang rất thích vị Tiệp dư nương nương mới vào cung kia, chỉ cần nàng ta thủ thỉ bên gối, nói cho bệ hạ nghe con dân của mấy nước nhỏ lệ thuộc Đại Thành kính yêu bệ hạ và Thái tử thế nào, còn tôn sùng hai người họ là thần linh, kể nhiều vào, lâu dần bệ hạ sẽ nghi ngờ trong mắt các nước chư hầu, có lẽ địa vị của ngài ấy và Thái tử là ngang nhau, chắc chắn ngài ấy sẽ mất hứng.”  


“Tất nhiên sau đó bệ hạ sẽ ngẫm lại cách mà quan viên và dân chúng Đại Thành đối xử với vị hoàng đế là ngài ấy và Thái Tử, nghĩ càng nhiều sẽ càng nảy sinh khúc mắc với Thái Tử.”


“Nếu vào lúc này Thái tử có hành động gì đó, thậm chí nếu dám đụng đến binh quyền, chắc chắn sẽ khiến bệ hạ khó chịu hơn, mà khó chịu thì không để gã được như ý đâu.” 


Lăng Kỳ Yến đảo mắt, đá Ôn Doanh một cái: “Không ngờ tên tú tài nghèo như ngươi cũng biết ngấm ngầm mưu tính những thứ đó, biện pháp này ổn đấy.”


“Có thể giúp được cho điện hạ là tốt rồi.” Ôn Doanh hờ hững nói.


Sau khi dỗ Lăng Kỳ Yến vui vẻ, hắn không nói nhiều nữa, chỉ cởi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK