Mục lục
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271 TÊN NGỐC ẤY CƯỜI HA HA

Quản gia hỏi một cách khó khăn, cô cũng chỉ nói một câu: “Ông đi nghỉ ngơi đi, tôi tìm một thứ, không nhớ để ở chỗ nào. Tìm thấy thì tôi đi luôn”.

Cô lật qua lật lại nhà họ Trầm từ trong ra ngoài, chỉ là không tìm thấy người đó.

Đột nhiên ngồi xuống con đường đá , chân tay đêu mềm nhũn rồi…vốn dĩ là như thế, anh ấy sao có thể từ đảo Sùng Minh về được thành phố S, nếu anh ấy thực sự tỉnh táo rồi, trí nhớ hồi phục rồi, thì sao có thể không thông báo cho đám Trầm Nhị, lại một mình lén lút chui qua lỗ chó chui chạy ra ngoài?

Lỗ chó chui đấy!.

Người đó, nếu thực sự tỉnh táo rồi, sao có thể chui qua lỗ chó được chứ?

Giản Đồng ngồi trên nên đất, lắc đầu tự giễu: Cô thực ra đều biết, thực sự biết rằng anh sẽ không ở đây.

Anh cũng chưa hồi phục trí nhớ.

Vậy cô đang làm gì vậy?

Trong lòng biết rõ đáp án.

Chỉ là lừa mình lừa người mà thôi.

Bà chủ nhà còn chưa rời đi, thì quản gia làm sao dám đi ngủ?

“Cô chủ, cô không sao chứ?”

Giản Đồng đưa tay đẩy cánh tay người quản gia đưa ra để đỡ cô, chống tay xuống đất đứng lên: “Tôi không sao, đồ không tìm thấy, tôi đi về đây”.

Lái xe đến, rồi lại lái xe đi.

Ngôi trên ghế lái, lại trống trải như thế.

Giản Đồng tự cười nói: Quá mệt, quá thê thảm, đến mức xuất hiện ảo giác rồi.

Người đó sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.

Người đó…xuất hiện ở đây?

“Két..” Trong đêm tối, một tràng tiếng phanh gấp, Giản Đồng giãm phanh, toàn thân theo quán tính hướng về phía trước, đâm vào vô-lăng, nhưng gần như không cảm nhận được, mắt không chớp, nhìn chằm chằm về phía cách đó không xa.

Ánh điện sáng trưng, chiếu lên bóng người lờ mờ ở cách đó không xa.

Mưa lớn, có thể nhìn rõ được từng vệt mưa rơi xuống.

Không thể nhìn rõ được hình dáng người đứng cách đó bảy tám mét, nhưng lúc này đây, cô đã quên cả hô hấp.

Ngay một giây sau!

Cô dùng tốc độ nhanh như chớp, tháo dây an toàn, đẩy cửa bay xuống xe, khập khiễng lao về phía trước.

Trời mưa đường trơn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Cứ thế chạy, rồi chạy, rồi đột nhiên dừng lại, lúc cách người đó tầm ba bốn mét, cô đột nhiên dừng lại đứng im một chỗ.

Mắt, càng ở càng to, từ từ, cô lại bắt đâu nhấc bước, từng bước, từng bước, chân thấp chân cao, bước về phía người đó.

Cuối cùng, nhìn rõ…nhìn rất rõ!

Hồ hấp của cô trở nên gấp gáp, càng ngày càng gấp gáp, ngực phập phông không ngừng Chỉ còn cách vài bước chân, cô nhấc chân chạy với tốc độ thật nhanh Hô hấp của cô nghẹn lại, trâm mặc không nỏi gì, cô nhìn con người đang nôn nóng nhìn về phía cô, đột ngột!

“Trâm Tu Cẩn! Anh có biết mọi người rất lo lãng cho anh không hả!

Anh có biết là anh chạy ra ngoài như thế, sẽ hại tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía không hải Anh có biết là, Bách Dục Hàng và Hi Thân, chỉ vì công ty của anh mà säp bận đến phát điên rồi, lại còn phải dành thời gian đi tìm anh!

Anh có biết là, đám Trầm Nhị cũng rất là khó xử, không những phải chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của anh, còn phải chăm lo cho sự an toàn của anh, thậm chí còn phải dỗ dành anh!

Anh có biết, anh làm ra cái việc tốt gì không hải Anh có biết là, anh đã gây ra cho mọi người biết bao phiên phức không hả!

..Anh rốt cuộc…có biết hay không!”

Những lời nói säc bén cay nghiệt quát ra, ngực Giản Đồng kịch liệt phập phông, âm thanh khản đặc, đã rời rạc vỡ vụn ra Tâm mắt của cô, nhìn chăm chăm lên gương mặt của người đó, trên trán một lớp lãm tấm mồ hồi.

Dường như bị cô quát cho sợ rồi, ngẩn người nhìn về phía cô.

Cũng không biết tại sao, một khäc sau, trong đầu hiện lên tất cả hình ảnh ở trong bệnh viện lúc sáng nay.

Những lời của Giản Mạch Bạch, lập tức bao phủ trong đầu có, vang lên bên tai cô, còn có lời cầu xin của bà chủ Giản Thời khắc ấy, không dám tủi thân, không dám yếu đuối, cố găng giữ thẳng lưng, cứng răn như một nữ Vương.

Cô cho răng, cô không tủi thân, cô không buồn, cô ra khỏi bệnh viện, lại vùi mình vào công việc.

Cô cho răng cô không đau, khỏng khóc, không để ý, cho đến khi làm việc đến mệt mỏi rã rời, mệt mỏi thay thế tất cả nói đảng chát trong bệnh viện hôm nay.

Cô cho rằng, đêm đến, cuối cùng đêm cũng đến, cô cho rảng, đã đủ mệt mỏi, có thể quay đầu, ngủ một giấc, ngủ một giấc, thì ngày hôm nay, sẽ qua đi rồi Không đúng, không đúng, tất cả đều không đúng!

Anh mất tích rồi!

Cô vội vàng đi tìm, tìm khäp mọi nơi.

Anh lại gây cho cô cái thứ phiền phức này?

Lúc anh tỉnh táo, anh là khố nạn của cô, vậy sao khi anh không tỉnh táo vẫn cứ là khổ nạn của cô chứ.

Không, không đúng, vân không đúng, anh sao có thể là nỗi khổ nạn của cô đượ!

c Cho đến khi anh xuất hiện, lại chính là xuất hiện trước xe cô như thế này, trong tâm mát của cô, tất cả cảm xúc đồn nén của cô, cảm xúc tiêu cực, biết thành lưỡi dao säc nhọn, đâm về phía anh.

“Chị ơi, em, em..” Người đó dường như bị Giản Đồng dọa đến: “Trâm Nhị nói, chỉ cần em ngoan ngoãn, chị sẽ đến thăm em, nhưng em ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn tưới hoa, rồi em đợi, em đợi, đợi mãi, đợi rất lâu rất lâu, cũng không thấy chị đến thăm em Em đã kết bạn với cả nhỏ trong hồ ở vườn hoa rồi, mà chị cũng không xuất hiện Em, em, em…A Cẩn rất nhớ chị”.

Gương mặt người ây luống cuồng bối rồi, gần như săp khóc, không dám ngẩng đầu lên: “A Cẩn, A Cẩn có phải đã làm việc xấu không?”

Thời khắc này!

Trái tim Giản Đồng đột nhiên nhói lên, đau đến không thể nói thành lời, nhân lúc cô không đề phòng, không kịp phòng bị thì đã thâm nhập vào.

xương cốt toàn thân cô, “Anh..” Cô mở miệng, lúc này mới bị chính giọng nói của mình dọa, giọng nói khản đặc, khô khốc như thế này.

Những lời tiếp theo lại không thể nói ra được nữa Một bàn tay đưa ra, che trên đỉnh đầu cỏ, cô ngẩng đầu, bàn tay ấy, dường nhưng rất lớn, rất lớn, đủ để che mưa trên đỉnh đâu cô.

Đột nhiên, cô tự giêu, đây là ảo giác.

“Chị ơi, đừng dâm mưa, đau, chỏ này của A Cần, đau”

Bên tai, lời nói như trẻ con của người ấy vang lên.

Cô nhìn người ấy, cánh tay còn lại đặt lên trái tim của anh…cỏ sững sờ nhìn một lúc lâu, đột ngột ngẩng đầu, chạm vào đôi mát sạch sẽ không có bất cứ một chút tạp chất nào, đơn thuần như thế…

Đồng thời trái tim như bị thứ gì đó đâm vào Nhân lúc cô ấy không để ý, thì có một thứ gì đó không thể nói rõ, không thể nhìn thấu xông vào trong cơ thế cô.

Chính là không kịp phòng bị như thế…!

Buổi chiều tà, một màn trong bệnh viện lúc sáng lại một lân nữa hiện ra trước mắt cỏ, cô đột nhiên chớp mät, trong đáy mät đong đầy đau khổ, muốn dùng động tác chớp mãt này mà đẩy ra hết đi.

“Chị đừng buồn, A Cẩn, A Cẩn nhớ chị, nhưng nếu như A Cẩn biết là chị sẽ vì việc A Cấn trốn ra ngoài đi gặp chị mà buồn, thì A Cẩn, A Cẩn sẽ không trốn ra ngoài như thế đầu.

Chị đừng buồn, sau này A Cẩn…sau này A Cẩn sẽ ngoan ngoãn, chỉ ở trong nhà A Gần không buồn, A Cần…có cá nhỏ làm bạn rồi, có thể nói chuyện với cá nhỏ.

Sau này, sau này lúc A Cẩn nhớ chị, sẽ nói tâm tư của mình cho cá nhỏ”

Giản Đồng đột ngột nhăm chặt mắt lại…không kịp rồi! Khóe mát cô, một dòng ấm nóng chảy xuống.

“Anh… làm thế nào mà chạy ra được?” Cỏ mở miệng, hỏi bảng chất giọng khản đặc.

“Em chui qua lõ chó chui, A Hoàng dân đường cho em”.

“A Hoàng là ai?”

“Là một con chó vàng”. Nói một cách tự hào: “Em thông minh đúng không?”

Bờ vai Giản Đồng cứng đờ…Nếu Trâm Tu Cẩn tỉnh táo, nhất định sẽ không như thể này.

Vậy thì anh ây thực sự đã “A Cẩn ở xa như thể, làm sao có thế chạy từ đấy đến đây được?”

Cô khéo léo hỏi từng bước Người đó lại nói với vẻ mặt tự hào: “Em chạy đấy, em chạy đấy, chạy đến một con đường rất rộng, có một người lái một chiếc xe rất lớn, rất lớn Em kéo ông ấy, không cho ông ấy đi, ông ấy bị em nài nỉ không còn cách nào khác, hỏi em đi đâu, em nói, muốn đi thành phố S, em từng hỏi Trâm Nhị, chị ở thành phổ S, trước đây A Cẩn sống cùng chị ở đấy.

Chủ lái chiếc xe lớn ấy nói chỉ có thể đưa đến con đường trước mặt.

Em vần nhớ con đường ấy, ngày ngôi máy bay đến có đi qua chô ấy”.

Trong lòng Giản Đồng hiểu ra…Trâm Nhị đã bị Trâm Tu Cẩn tám tuổi lừa gạt Cô nhìn theo hướng người đó chỉ, nhìn sang bên đó…cũng không biết là anh chỉ con đường nào, nhưng, bất luận là đoạn đường nào, thì từ chỏ anh ấy đến đây…

“Anh…đã tìm đến đây băng cách ấy?”

“Ừm, A Cẩn thông minh đúng không?”

Giản Đồng nhìn vẻ mệt mỏi thê thảm của người trước mặt, cúi đầu nhìn xuống chân anh ấy, đôi giày ây, đã bị mài rách rồi, sợ răng, đã tìm, đã đi rất nhiều rất nhiều đoạn đường, lại tìm rất lâu rất lâu rồi.

Đột nhiên!

Một bóng đen cao lớn áp xuống trước mặt, bên tai là âm thanh sạch sẽ như của trẻ con “Chị, tay của A Cẩn không che được mưa nữa”. Anh ôm chặt lấy Giản Đồng, áp người xuống đầu cô, giấu cô xuống dưới vòng tay anh, anh dùng phương thức mộc mạc nhất, dùng cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất mà anh có thể nghĩ ra, anh dùng cả cơ thể mình canh mưa cho cô.

“Chị có lạnh không? A Cẩn không lạnh”

Giản Đồng bị vòng tay rộng lớn ấy ôm vào, anh hỏi cô có lạnh không, còn anh nói anh không lạnh…Tiếng nói của anh, căn bản đã lạnh đến run lập cập rồi.

Mưa thu, đêm lạnh, còn mang theo gió, cả một chặng đường chäc trở anh từ đảo Sùng Minh tìm đến đây, tìm đến trước mặt cô.

Giản Đồng dựa sát vào vòng tay ây, bờ vai không ngừng run rây.

“A Cần không rét đâu”. Người ây rùng mình, cười ha ha ngốc nghêch nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK