Mục lục
Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khải Chính dĩ nhiên hiểu được ý đồ của Tư Đồ Ngạn, ở cùng hắn lâu như vậy, con người Tư Đồ Ngạn vô cùng âm hiểm, giảo hoạt, mọi lúc đều phải đề phòng. Anh chỉ có thể trở thành một kẻ giống hắn thì mới có thể đổi lấy sự tin tưởng của hắn được.

Anh cười bất đắc dĩ, hai mắt nhìn Nhan Tịch đang làm ra vẻ không nhận ra mình, vừa vào trong xe, anh liền mất bình tĩnh mà chất vấn cô tại sao không nhận điện thoại của anh. Người phụ nữ đáng ghét này lại cực kỳ lạnh nhạt mà nói tại sao phải nghe.

Lục Khải Chính không biết, cái ngày anh và Lăng Bắc Sam cùng nhau ăn cơm đã bị cô nhìn thấy. Lúc ấy cô có cảm giác như là bị người ta tát một cái vào mặt, chỉ muốn biến mất cho xong. Sau khi điều chỉnh được trái tim bị tổn thương của mình, cô nghĩ Lục Khải Chính đối với cô chỉ là đùa cợt, trêu chọc mà thôi.

Nhan Tịch rất chán ghét bản thân mình như thế này, cô đâu còn là cô nhóc 18 nữa, sao lại đa sầu đa cảm như vậy!

Úc Tử Duyệt hát bài ‘Hạnh phúc đối với em’ làm Nhan Tịch suýt chút nữa bật khóc, có điều Úc Tử Duyệt lại là người khóc trước, đuổi thoe Úc Tử Duyệt không nói tạm biệt đã chạy ra ngoài, nhìn cô ấy lên xe đi mất, trong lòng cô càng thêm trống trải.

Trong thực tế, thật sự có người nặng tình như trong tiểu thuyết sao? Duyệt Duyệt có thể dễ dàng quên đi Lăng Bắc Hàn được sao? Lăng Bắc Hàn phải chăng còn có nỗi khổ riêng? Nhan Tịch thầm nghĩ trong lòng, mặc dù là người viết ngôn tình, nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng ngoài đời thực không có tình yêu giống như trong tiểu thuyết, trải qua nhiều khó khăn thử thách như vậy, liệu có giữ được tình cảm như lúc ban đầu.

“A!” Một chiếc xe đột ngột dừng lại bên cạnh, ép cô suýt chút nữa ngã vào bồn hoa bên đường. Nhan Tịch giật mình hô lên một tiếng, rồi thấy Lục Khải Chính bước từ trên xe xuống, vòng qua đầu xe, “Lên xe!” Anh bá đạo ra lệnh.

Nhan Tịch không lên tiếng, liếc anh một cái, rồi xoay người đi về hướng ngược lại. Cô tự nhận mình không phải là người dám yêu dám hận giống Duyệt Duyệt, nhưng cô cũng là người lý trí, sau khi nhận ra được Lục Khải Chính đối với mình chỉ là đùa cợt, cô liền muốn tránh xa anh. Vốn cho rằng anh ta đã sớm quên mất cô là ai rồi, không ngờ tối nay lại gặp!

Lục Khải Chính cũng không ngăn cô lại, nhưng lại lái xe đi theo sau cô, đến khi Nhan Tịch dừng lại định bắt xe, anh liền nhảy xuống, cường thế ôm cô lên xe mình.

“Lục Khải Chính! Tại sao anh cứ muốn trêu chọc tôi thế hả?” Nhan Tịch không ngừng vặn tay cầm của cửa ô tô để xuống xe, nhưng cửa xe đã bị anh khóa lại mất rồi. Thấy anh lên xe, cô nhìn anh chằm chằm, tức giận quát. Nhân vật nguy hiểm khó lường như vậy,cô đụng vào không nổi đâu!

Lục Khải Chính không trả lời, trong lòng hạ quyết tâm, vươn tay túm lấy gáy cô, cúi đầu xuống chiếm đoạt môi cô!

Nụ hôn của anh cường thế mà bá đạo, mang theo chiếm đoạt, hung hăng mút vào, hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể của cô, đem cô ép vào lồng ngực anh. Cường thế như vậy khiến Nhan Tịch không chống lại được, trái tim mất khống chế mà đập loạn liên hồi, đôi tay muốn đẩy anh ra, cơ thể lại càng bị ôm chặt lấy, thân thể anh vốn ở bên ghế lái lúc này đã ngồi lấn sang chỗ ghế phụ như muốn ép lấy cô.

Chiếc Land Rover bắt đầu rung nhẹ, “Ưm…” Nhan Tịch giãy giụa, lúc này, chỉ nghe thấy có tiếng còi xe vang lên bên ngoài, Lục Khải Chính cuối cùng cũng buông ra cô, ngồi lại bên ghế lái. Nhan Tịch theo bản năng sửa sang lại quần áo, nhìn thấy Lục Khải Chính mở cửa sổ xe, chào hỏi người lái chiếc xe Bugatti, đối phương còn huýt gió trêu đùa.

Nhan Tịch định mở cửa xe lần nữa, nhưng cửa vẫn đang khóa chặt. Lục Khải Chính lúc này đã nâng kính xe lên, quay đầu nhìn cô, trước mặt có mấy sợi tóc rối loạn, đôi môi sưng đỏ.

“Anh nhìn cái gì? Cho tôi xuống xe!” Nhan Tịch nhìn anh chằm chằm, tức giận quát lên. Lục Khải Chính vẫn không trả lời cô, khởi động xe.

“Lục Khải Chính! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Không chịu uất ức được nữa, cô tức giận nói! Thầm mến một người có gì xấu! Mà anh lại ghê tởm đến mức cho cô chút hi vọng rồi lại làm cô thất vọng, đến khi cô hoàn toàn tuyệt vọng, anh lại tới trêu chọc cô.

Lục Khải Chính nắm lấy tay lái thật chặt, anh muốn như thế nào ư?

Anh muốn cô có thể đáp lại tình cảm của anh, hi vọng cô cũng là thích anh, muốn cô đừng đối xử với anh lạnh lùng như thế nữa, muốn được ở bên cạnh cô! Nhưng tất cả điều này anh đều phải chôn kín trong lòng cho đến khi vụ án kết thúc! .

Anh cũng biết mình đối với cô lúc gần lúc xa, thái độ mập mờ không rõ sẽ làm cô tổn thương, nhưng hiện tại anh không thể thổ lộ tình cảm với cô được, càng không thể hứa hẹn điều gì với cô!

“A.” Đập mạnh xuống tay lái một cái, Lục Khải Chính gầm nhẹ một tiếng, phát tiết khó chịu trong lòng. Nhan Tịch bị bộ dạng của anh làm cho giật mình, quay đầu nhìn gương mặt nhìn nghiêng của anh, dáng vẻ anh lúc này trông như đang rất khổ sở....

Nhan Tịch lần đầu tiên nhìn thấy được vẻ khổ sở và bất đắc dĩ trên người đàn ông có chút lưu manh và nguy hiểm trước mắt.

“Anh sao thế?” Rốt cuộc cô cũng không kìm lòng được mà quan tâm đến anh..

Lục Khải Chính nghe được lời nói nhẹ nhàng quan tâm của cô, khẽ quay đầu, sự quan tâm trong giọng nói cô khiến lòng anh thoải mái hơn nhiều, “Tối nay ở bên tôi.” Anh nhìn cô, trầm giọng nói. Anh cần có người ở bên cạnh, cần được người quan tâm, nhất là người luôn khiến anh nhớ tới.

Nhan Tịch vẫn đang ngơ ngẩn, chưa kịp phản ứng lại, “Hả?” Một lúc sau, khi cô tỉnh táo lại, muốn nói gì đó thì Lục Khải Chính đã dừng xe.

“Xuống xe!” Anh mở miệng rồi xuống xe, Nhan Tịch ngẩn người mặc cho anh mở cửa, cầm tay cô, dắt vào trong một tòa chung cao cấp, tòa chung cư này Nhan Tịch đã từng được nghe nói đến, đây chính là khu nhà của giới giàu có ở Thủ Đô, giá tiền mười mấy vạn một mét vuông.

Anh ta sống ở chỗ này sao?

Bị anh nắm tay kéo vào đại sảnh của tòa nhà, cảm giác lạnh lẽo chợt ập tới khiến cô cau mày, giẫm lên sàn đá cẩm thạch sáng như gương cô có chút không quen. Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục cung kính cúi chào Lục Khải Chính, anh khẽ gật đầu với họ rồi kéo cô vào trong thang máy.

“Anh ở đây à?” Nhan Tịch nhỏ giọng lên tiếng, vách thang máy như một tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của hai người, nhìn thấy tay mình đang bị anh nắm chặt, Nhan Tịch vội vàng rút tay về, lại bị anh nắm càng chặt hơn, cực kỳ bá đạo và cường thế, trên gương mặt anh hiện lên một nụ cười gian xảo, giống như đang nói: tôi cứ thích cầm tay em đấy, em làm gì được nào?

“Sao bàn tay em lại nhỏ thế nhỉ?” Lục Khải Chính rốt cuộc cũng mở miệng, nâng bàn tay của cô lên, bàn tay Nhan Tịch tuy nhỏ, nhưng những ngón tay lại thon dài, trông rất đẹp, đặt trong lòng bàn tay anh giống như tay trẻ con vậy.

Lục Khải Chính còn vô cùng ngang ngược vuốt vuốt mu bàn tay của cô, “Anh…!” Nhan Tịch tức giận lùi về, lại bị anh bắt được, sau đó, cả người cô bị kéo vào ngực anh, hai người thân mật dựa sát vào nhau trông giống như một đôi tình nhân.

Nhan Tịch thấy thang máy đi lên đến tầng ba mươi sáu, rồi đến tầng bốn mươi thì dừng lại

Lục Khải Chính ôm cô bước ra khỏi thang máy, trước mắt liền hiện ra một cánh cửa được làm thủ công vô cùng tinh xảo, những khu cao cấp như thế này thường là một tầng một căn, nhìn Lục Khải Chính ấn mật mã khóa, rồi đẩy cửa ra, “Vào đi thôi.” Anh cười nhạt nói.

Trong lòng Nhan Tịch vô cùng lo lắng, muộn như thế này, lại là cô nam quả nữ, sao mình có thể ở cùng một phòng với anh ta được?

Thấy cô đang do dự, Lục Khải Chính liền ngang ngược lôi cô vào, sau đó mạnh mẽ đóng cửa lại!

Đồ đạc trong nhà rất ngăn nắp, được sắp xếp theo phong cách hào phóng và nam tính, với hai tông màu chủ đạo là trắng và đen, thiết kế đơn giản nhưng không kém phần thời thượng, Nhan tịch đứng trước cửa nhìn phòng khách một lượt, âm thầm đánh giá. Một mình anh ở trong căn phòng mấy trăm mét vuông không cảm thấy cô đơn sao? Tuy không gian của căn phòng rất sang trọng nhưng cô chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo.

Hoàn hồn lại, đã thấy Lục Khải Chính cởi áo vest ra, nới lỏng cà vạt, xắn ống tay áo lên, đi tới bên tủ rượu màu đen, mở ra, “Uống rượu không?” Nhìn cô mặc chiếc quần búp chì màu đen bó sát, chiếc áo len kiểu cánh dơi, trong tay vẫn nắm chặt chiếc cặp xách đựng laptop đang đứng sững sờ ở cửa, anh cất giọng hỏi.

“Không uống!” Nhan Tịch lạnh nhạt nói, thay đôi dép đi trong nhà rồi bước đến chiếc ghế sofa trong phòng khách, Lục Khải Chính cầm hai ly cao cùng một chai Laffey 1982 đi tới.

“Biết nấu cơm không?” Lục Khải Chính ngồi xuống, mở chai rượu ra, để sang một bên để nó bay hết khí ga. Anh ngồi xuống đối diện với Nhan Tịch, lười biếng dựa vào sofa, kéo kéo cà vạt, hỏi cô.

Đối diện với nam sắc mê người, nếu nói Nhan Tịch thờ ơ chính là gạt người, giờ phút này, Lục Khải Chính thật sự rất mê người khiến Nhan Tịch nhất thời không nghe thấy anh nói gì, “Cái gì cơ?” Con ngươi trong suốt của cô nhìn anh hỏi lại.

“Tôi nói tôi đói rồi.” Lục Khải Chính không vui nói, cô nhóc này có vẻ như không thèm để ý đến anh.

“À! Phòng bếp ở đâu?” Nhan Tịch hỏi anh rồi đứng lên, Lục Khải Chính cũng đứng dậy, đưa cô tới phòng bếp.

Căn bếp có đầy đủ vật dụng hiện đại được nhập khẩu từ Đức nhưng không hề dính một hạt bụi nào, Nhan Tịch nghĩ thầm, bình thường anh ta có nấu cơm sao? Nhan Tịch đi tới chỗ tủ lạnh, mở ra.

Trái lại với suy đoán của cô, đồ ăn bên trong rất phong phú, rau, thịt tươi, hải sản… cái gì cũng có cả.

“Nấu gì cũng được, nhưng không được cho rau cần.” Lục Khải Chính đứng ở cửa phòng bếp, căn dặn cô. Thật ra thì khả năng nấu nướng của anh cũng không tệ, nhưng đàn ông mà, ai chẳng muốn ăn cơm do người phụ nữ của mình nấu.

“Uh.” Nhan Tịch gật đầu một cái đồng ý, sau khi Lục Khải Chính rời đi, cô mới chợt tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, cảm giác mình như bị điên mất rồi, tự nhiên sao lại tới chỗ anh ta làm gì, còn đồng ý nấu cơm cho anh ta nữa!

Thật ra cô cũng chỉ giả ngu thôi, tình cảm của mình, cô hiểu rất rõ ràng.

“Đã xong chưa? Lâu vậy?” Nửa giờ sau, Lục Khải Chính đi vào bếp thúc giục, lúc này, Nhan Tịch đang xới cơm, anh đứng ở cửa bếp, hai tay vòng trước ngực, nhìn cô gái nhỏ đang xới cơm, dáng vẻ như chưa từng được nhìn thấy chuyện gì như vậy.

“Được rồi! Anh bưng ra đi.” Nhan Tịch quay đầu, nhìn anh chằm chằm, nói lớn.

Lục Khải Chính cười cười, tiến lại “Em cũng ăn đi.”

“Tôi không đói.” Nhan Tịch lạnh nhạt nói, trút nốt phần thức ăn còn lại ra bát, tránh để lâu không còn ngon. Quả thật cô không đói, lúc tối cô đã ăn cùng Úc Tử Duyệt rồi.

Lục Khải Chính cúi mặt xuống ăn, động tác không hề ưu nhã chút nào, giống y lúc ở nhà cô, từng miếng từng miếng, một miếng đã ăn hết nửa bát rồi, thấy Nhan Tịch trợn mắt há mồm nhìn mình, anh nhìn cô nói: “Anh cũng là người thô lỗ!”.

“Tôi cũng không cảm thấy anh giống người ưu nhà. Nhà anh có mạng không?” Nhan Tịch liếc mắt nhìn anh nói.

“Có, cầu xin đi, tôi sẽ mở cho em.” Lục Khải Chính nuốt một miệng thức ăn, nói với cô.

“.... Vậy không cần nữa, tôi muốn về.” Nhan Tịch nói xong liền đứng dậy, cô còn phải về nhà đánh bản thảo!

Lục Khải Chính vội vàng đứng lên, kéo cô lại, “Nếu tôi mở cho em, tối nay hãy ở lại nhé?” Một cánh tay của anh ôm chặt hông của cô, ngón trỏ xấu xa chạm nhẹ lên môi cô nói.

Cảm giác tê tê truyền từ môi lên khiến toàn thân Nhan Tịch cứng đờ, giờ phút này đối cô mà nói, Lục Khải Chính quả thật chính là trần trụi dụ hoặc.

Hai gò má nóng lên, trái tim cũng đập nhanh dữ dội, “Nói linh tinh gì vậy?” Cô rủ mắt xuống, nói, muốn thoát khỏi anh, nhưng Lục Khải Chính lại giữ chặt lấy hông cô, “Tối nay không được đi! Không còn mạng đâu.” Bàn tay nắm lấy cằm cô, anh nhỏ giọng nói rồi mới buông cô ra.

Nhan Tịch sợ hãi, thở dốc liên tục, trong lòng thầm chửi thề. Ở lại? Tại sao phải ở lại? Nhưng tại sao vừa rồi cô lại không phản kháng mà cứ như vậy theo anh đi vào tòa nhà này?

Buông thả bản thân một lần hay tiếp tục lý trí? Cô không biết nữa.

Lôi máy tính trong túi xách ra, đánh nốt phần bản thảo còn đang dang dở, đến lúc làm xong Lục Khải Chính đem đến cho cô một ly rượu vang đỏ, Nhan Tịch nhận lấy, nhấp thử một ngụm, liền cảm thấy hương vị trái cây ngào ngạt đọng lại trên đầu lưỡi. Lục Khải Chính cũng uống một chút, hai mắt vẫn nhìn cô chăm chú, tựa hồ như đang suy nghĩ, rốt cuộc cô có điểm gì có thể hấp dẫn anh như vậy.

“Anh đang có chuyện buồn sao? Tại sao lúc nãy lại hành xử như vậy?” Nhan Tịch nhìn anh, quan tâm hỏi.

Nhắc tới chuyện này, lòng Lục Khải Chính càng thêm phiền muộn, nốc một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó đi tới phía tủ rượu, cầm ra một lốc bia, mở từng lon, sảng khoái uống hết.

“Anh uống ít thôi!” Nhan Tịch nhìn anh uống liên tiếp hai lon, xót xa khuyên nhủ. Người đàn ông này thật kỳ lạ, muốn điên liền điên, sớm biết thế cô đã không hỏi. Lục Khải Chính bất đắc dĩ nhìn cô, mấy lần lời nói đến miệng lại bị nuốt xuống.

“Uống với tôi!” Bật một lon bia đưa cho cô, anh nói, Nhan Tịch cũng không có cự tuyệt, ngửa đầu uống, một lon bia bị cô mấy hơi liền uống sạch.

“Tửu lượng không tệ.” Lục Khải Chính không ngờ cô có thể uống hết một lon bia như vậy, giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Lúc còn bé được bố huấn luyện.” Nhan Tịch nói, lấy thêm một lon nữa.

Nghe cô nhắc tới bố mình, Lục Khải Chính cau mày, nhìn lại liền thấy trong con ngươi trong suốt của cô đã ngấn nước, “Bố tôi là kẻ nghiện rượu.” Cô cười cười, uống một hớp rượu lại nói.

“Có thể uống được bao nhiêu?” Lục Khải Chính hiểu tâm trạng cô đang không tốt, nhàn nhạt hỏi.

“Mỗi ngày hai lít rượu trắng! Ngày nào cũng đều như vậy!” Nhan Tịch nói như một cái máy. Lục Khải Chính cưng chiều cười cười, thấy cô chủ động lấy thêm lon thứ ba liền vội vã ngăn lại, “Đừng uống say!”

“Không sao đâu. Tôi không say được, cũng sẽ không ói đâu.” Nhan Tịch lướt khướt nói. Lục Khải Chính không ngăn cản cô nữa, uống cùng cô, mượn rượu giải sầu, nhìn cô cười, nhìn cô nói chuyện, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chỉ lát sau, hai người đều ngà ngà say, có rượu vào, lý trí của Nhan Tịch tiêu tán hết cả, cùng Lục Khải Chính vui vẻ cười đùa, quên đi tất cả u sầu.

“Tôi...tôi đi vệ sinh.” Dáng vẻ lướt khướt, cô laỏ đảo đứng dậy, đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, cũng biết bản thân đang ở đâu. Lục Khải Chính cũng đứng dậy, dìu cô đi vào phòng vệ sinh.

“Thật không hiểu, một mình anh thì ở trong căn nhà lớn như thế này làm gì? Thật lạnh lẽo!” Trong cơn say chếnh choáng, cô nghĩ gì nói lấy.

“Vậy em đến ở với tôi đi.” Lục Khải Chính cười ranh ma nói, đẩy cô vào phòng vệ sinh.

“Còn lâu.” Nhan Tịch vừa đóng cửa, vừa nói.

Bước chân lảo đảo từ nhà vệ sinh đi ra, không thấy bóng dáng Lục Khải Chính đâu cả, Nhan Tịch trừng mắt nhìn, lắc lắc đầu, nhìn phòng khách trống không, “Anh Lục? Giám đốc Lục? Giám… A!"

Thân thể bị người ôm lấy từ phía sau kéo đi, Nhan Tịch hoảng sợ hét lên, “A!” Lục Khải Chính ôm cô, trực tiếp ngã xuống chiếc gường lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK