Mục lục
Đồ Thần Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tướng quân dừng nói chuyện, đứng dậy.

"Tướng quân, tôi muốn cầu tướng quân một việc." Chu Thiếu đột nhiên lắp bắp nói.

"Ừm?"

"Tôi muốn đi trải nghiệm bên ngoài, trong nhà không cho đi". Nói những lời này, ánh mắt Chu Thiếu có chút uể oải, nhìn cánh tay đang buông thõng của mình.

"Ừm, ý tưởng không tồi." Tướng quân lập tức đi ra ngoài.

"Chẳng lẽ cầu còn muốn trảm thảo trừ căn?" Đi vài bước, tướng quân đột nhiên quay đầu lại nhìn Trương Dương. Lúc này Trương Dương vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy âm tình bất định, tựa hồ đang do dự cái gì.

Nghe được lời nói của Tướng quân, thân thể Trương Dương vẫn đứng yên như cũ; tới lúc này Chu Thiếu mới cố gắng đứng dậy, hắn nhìn thấy ba ánh mắt đều dõi vào người hắn, ba trong mắt đó như ánh mắt của bầy lang sói. Chu Thiếu đột nhiên phát hiện, nếu Tướng quân không đến thì tính mạng của hắn hôm nay cũng không còn. Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Thiếu không khỏi phát lạnh.

"Cậu giết chết hắn ta khong có ý kiến, chỉ cần cậu không sợ trở thành kẻ địch của cảnh sát cả nước, còn là kẻ địch của hơn mười bảo tiêu Trung Nam Hải, cậu cứ việc giết, ta không có ý kiến" Tướng quân khẽ nhún vai, không tỏ thái độ, vẫn tiếp tục bước ra bên ngoài.

"Không, không đâu…"

Trương Dương xấu hổ cười, vội vang đuổi tới bên cạnh Tướng quân, lời đã nói thế này, hiển nhiên muốn giết Chu Thiếu cũng không có khả năng. Trên thực tế, thời điểm hắn trở mặt cùng Chu Thiếu, Trương Dương đã quyết định diệt trừ hậu hoạn này, làm cho Chu Thiếu cùng gia tộc Vương Yến thành thế đối lập.

Đáng tiếc, Tướng quân xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch của hắn.

"Trương Dương!"

Ngay lúc này, A Trạch, Lưu Bưu còn có Vương Yến và Tuyết Liên đều chuẩn bị rời đi, Chu Thiếu đột nhiên lạnh lùng hô lên.

Ánh mắt mọi người một lần nữa rơi lên trên người Chu Thiếu. Vẻ mặt Chu Thiếu vẫn vô cùng nhợt nhạt, nhưng hắn đang cắn chặt răng, tựa như đang chuẩn bị ra một quyết định rất lớn.

Tướng quân cũng dừng lại, quay đầu nhìn Chu Thiếu. Hắn không nghĩ tới một lý do nào để Chu Thiếu còn muốn tiếp tục dây dưa; Chu Thiếu là một người thông minh, lời hắn nói lúc nãy Chu Thiếu hiểu rồi mới đúng.

"Trận chiến của chúng ta còn chưa chấm dứt." Chu Thiếu gắt gao nhìn thẳng vào Trương Dương.

Trương Dương lập tức hiểu ra, hắn cùng Chu Thiếu thi đấu cử tạ, trên thực tế trận đấu còn chưa chấm dứt. Mặc dù Chu Thiếu thất bại với mức tạ này nhưng hắn còn chưa nâng, nếu xét như vậy thì Chu Thiếu còn chưa có thất bại.

Đương nhiên, điểm mấu chốt chính là còn hơn 60 triệu nhân dân tệ, nếu hắn thắng thì sẽ nâng lên thành 180 triệu nhân dân tệ.

Hiển nhiên, lúc Tướng quân tới cũng không biết có chuyện đánh cuộc này, ngay lập tức hán tử mặc đồ tây đứng bên cạnh Vương Yến bước tới bên người hắn khẽ thì thầm vài câu.

Trương Dương không có lên tiếng, hắn đang chờ Tướng quân.

"Đây là chuyện riêng của hai cậu, hai cậu tự giải quyết, ta không quản, ta chờ cậu ở bên ngoài." Tướng quân liếc mắt nhìn Trương Dương và Chu Thiếu một cái rồi xoay người rời đi.

"Trương Dương, nếu anh thắng, chuyện ân oán của chúng ta liền hoàn toàn xóa bỏ, đánh cuộc 60 triệu lúc nãy vẫn còn hiệu lực." Chu Thiếu giơ cánh tay bị thương len, tỏ ý bảo Trương Dương có thể bắt đầu.

"Này, này, còn vàng của chúng ta nữa đấy." Lưu Bưu lập tức nói chen vào.

"Được!" Chu Thiếu gật đầu.

"Xóa bỏ?" Nhãn tình Trương Dương sáng lên.

"Xóa bỏ, tôi tuy không phải người tốt nhưng ai cũng biết một lời tôi nói ra không bao giờ thay đổi, nếu như hôm nay anh thắng, tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với anh. Chu mỗ xin lấy danh dự gia tộc ra thề." Ngữ khí Chu Thiếu vô cùng kiên định.

"Được!" Trương Dương gật đầu. Trên thực tế, hắn một mực lo lắng Chu Thiếu trả thù, hắn biết rất rõ gia tộc của Chu Thiếu còn hùng mạnh hơn Mãi Mãi Đề. Mặc dù lực lượng ở trong hắc đạo không thể so với Mãi Mãi Đề nhưng lực lượng tại hồng đạo thì để đối phó với một Trương Dương hắn có thừa. Ý định của Trương Dương là dùng gia tộc của Vương Yến chế ngự Chu Thiếu, đáng tiếc sau khi Tướng quân xuất hiện thì chuyền tình đã bị thu hẹp lại thành giữa hắn và Chu Thiếu, không quan hệ gì với Vương Yến.

Đương nhiên việc có quan hệ hay không đã không còn quan trọng.

"Chẳng qua, nếu anh thua, tôi sẽ rất chờ mong cánh tay của anh sẽ giống như tay tôi." Chu Thiếu nhe răng cười. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chu Thiếu chính là Chu Thiếu, không bởi có Tướng quân mà hắn thay đổi tính cách của mình, ít nhất là cho đến bây giờ. Chu Thiếu quan tâm đến mặt mũi của chính mình, thua thì như đã nói, thắng thì ngay cả Tướng quân cũng không thể nhúng tau, đây là một đánh cuộc công bằng.

"Được!" Trương Dương cười sảng khoái, đi nhanh tới chỗ tạ.

Lúc này hai người phụ trách tạ đã đem nó trở lại vị trí cũ, tất cả chỉ chờ Trương Dương bắt đầu.

"Ta có một vấn đề cần hỏi một chút" Trương Dương đi tới trước tạ, nói.

"Nói!"

"Cử tạ thế giới nếu không phân chia hạng cân, thì mức nâng cao nhất là bao nhiêu?"

"Tuyển thủ Hussein của Iran ở hạng cân trên 105kg đã lập kỷ lục nâng được 263kg vào ngày 26 tháng 10 năm 2002, phá kỷ lục theé giới trước là 262.5kg. Tổng mức tạ anh ta đã nâng là 472.5kg – đây hiện cũng đang là kỷ lục thế giới, trở thành đại lực sĩ cử tạ hàng đầu thế giới, cùng với mỹ danh: người khỏe nhất hành tinh." Hiển nhiên đối với lịch sử cử tạ thế giới Chu Thiếu nắm rất rõ, cơ hồ không cần nghĩ ngợi mà nói ra một ít thông tin về quán quân cử tạ thế giới.

"Ừm, nâng mức tạ lên 264kg" Trương Dương thản nhiên nói. Ánh mắt mọi người đều kinh ngạc nhìn Trương Dương, trong môn cử tạ này từng hạng cân cũng có sự khác biệt rất lơn, cho dù là tăng mức tạ têm 5kg cũng không hề dễ dàng, nếu dễ dàng như vậy thi kỉ lục thế giới này sớm đã bị phá từ lâu.

Rất nhiều người hoài nghi, hai người thanh niên đang làm công tác tăng tạ cũng không biết nên làm sao, hướng nhìn Chu Thiếu, không biết có nên lắp tạ vào không.

"Gia tăng lên 264kg" Vẻ mặt Chu Thiếu không chút thay đổi, vẫn đờ đẫn như cũ.

Rất nhanh, tạ đã được điều chỉnh lên 264kg, hai người thanh niên liền bắt đầu lui ra bên ngoài sàn thi đấu.

Trương Dương khom người, chùng hai chân xuống, hai tay chậm rãi nắm lấy đòn tạ, đột ngột phát lực – tạ đã được giơ lên tới bả vai.

"Bốp bốp bốp…"

Tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên, chính Chu Thiếu cũng nén đau vỗ tay, nhưng cơn đau khiến cơ mặt hắn cũng giât giật, mồ hôi hột không ngừng rơi xuống khiến chiếc khăn lông quấn trên cổ cũng ướt đẫm.

Sau khi đưa được tạ lên vai, Trương Dương để động tác thong thả lại, để đòn tạ co giãn dến góc độ tốt nhất, tạo được "thế" thì…"Lên!" Trương Dương quát lên một tiếng, mức tạ 264kg đã được hắn gioư lên trên đỉnh đầu.

Đây là con số làm cho cả thế giới khiếp sợ, nó đã phá vỡ kỉ lục được tạo dưngj mấy năm nay. Đáng tiếc, đáng tiếc con số này sẽ không được công nhận vào kỉ lục quốc tế.

Đây là một động tác hoàn mĩ, hơn nữa, khi giơ tay lên Trương Dương liền tạm dừng; nhìn quả là vô cùng đẹp mắt.

"Thịch!" một tiếng, tạ va thật mạnh xuống mặt đất tạo ra tiếng động lớn, phảng phất như đánh mạnh vào trái tim của từng người.

"Bốp bốp bốp…" Tiếng vỗ tay lại một lần nữa nhiệt liệt vang lên. Những người xuất hiện ở đây đều được học hành rất tốt, cho dù là đối thủ hay bằng hữu thì chỉ cần anh thi đấu tốt tôi không hề tiếc lời khen cũng như vỗ tay động viên anh. Trong ánh mắt từng người đều trở nên cuồng nhiệt, họ biết đây là môt thời khắc lịch sử mà bọn họ là những người may mắn được chứng kiến.

Tiếng vỗ tay rào rào bắt đầu thưa dần, lại có ánh mắt nhìn về phía Chu Thiếu, tràng diện một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Chu Thiếu có chút ngây ngốc, cúi đầu xuống nhìn quả tạ đang nằm trên mặt đất, không nói một lời.

Rôt cục, Chu Thiếu đã lên tiếng.

"Tôi thua…" Giọng nói Chu Thiếu có chút mất mát. Chênh lệch giữa hắn và Trương Dương quá lớn, lớn đến mức hắn không thể vượt qua. "Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Vương Yến, yên tâm đi, sẽ nhanh thôi."

Thanh âm của Chu Thiếu trầm thấp mà thương cảm. Hôm nay hắn thất bại toàn diện, hơn nữa mọt tay của hắn cũng bị phế, cho dù là chữa trị khẳng định cũng không có cách khôi phục đến trạng thái tốt nhất trước kia. Hắn vĩnh viễn không thể nâng tạ được nữa, do xương bàn tay bị vỡ nát nên không thể chịu được sức nặng của tạ.

"Tốt lắm." Trương Dương vỗ vỗ tay, nhận lấy khăn lông mà Tuyết Liên đưa cho hắn, bắt đầu mặc quần áo.

"Trương Dương, có thể trả lời tôi một vấn đề không?" Chu Thiếu đột nhiên hỏi.

"Nói đi"

"Rốt cục, mức tạ nặng nhất của anh là bao nhiêu?"

Ánh mắt cuồng nhiệt của Chu Thiếu nhìn chằm chằm vào Trương Dương, không riêng gì hắn những người ở đây đều đang chờ đợi câu trả lời của Trương Dương. Biểu hiện vừa rồi của Trương Dương rất thoải mái, cho nên có thể thấy rõ đây chưa phải cực hạn của hắn, hắn hoàn toàn có thể nâng lên mức tạ nặng hơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK