Mục lục
Thần Ma Cửu Biến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu huyết Hoang thú nằm ở ngực, nơi đó là chỗ khí huyết trung chuyển giống như trái tim nhân loại vậy, khí huyết toàn thân đều phải đi qua nơi đó.

Hắc sắc đại kiếm như kéo nhanh chóng rạch ngực Huyền Minh Thiên Độc Thú ra, nội tạng tầng tầng được đẩy ra ngoài cơ thể, cái tối hậu xuất hiện trước mắt là một vật thể rộng vài thước trông như trái tim, mặt trên có vô số kinh mạch kích cỡ không đồng nhất.

Trương Hiểu Vũ đang muốn đem kinh mạch cắt đứt đi thì ở phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào phẫn nộ: "Dám giết hải thú của Thiên Độc Lão Nhân ta, ngươi chết chắc rồi".

Trương Hiểu Vũ nhìn ra thì thấy ngoài khơi có hai đạo lưu quang đang phóng tới cực nhanh, khi nói thì còn cách đó vài dặm nhưng sau khi nói xong thì đã xuất hiện trước mặt Trương Hiểu Vũ.

Bên trái là một khô gầy lão giả mặc tử hắc sắc trường bào, da mặt phiếm màu tử hắc nhàn nhạt lộ ra một cổ âm sát khí. Bên phải là một kẻ thân cao ba thước, người mặc bì giáp màu nâu, trên bàn tay có vẩy cá, da mặt trắng nõn với một đôi mắt cá độc nhất vô nhị, hung quang chớp động nhìn bốn phía, dĩ nhiên là một ngư nhân.

Đem Hắc sắc đại kiếm cắm trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ híp mắt nói: "Huyền Minh Thiên Độc Thú là hải thú của ngươi hả". Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Không sai, ngươi giết nó thì hãy dùng mạng để bồi thường đi!" Khô gầy lão nhân nhìn qua Huyền Minh Thiên Độc Thú đã bị phân thây thì khí huyết bốc lên, giương đôi mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Nếu là hải thú của ngươi thì ngươi nên quản giáo nó cho tốt, chớ để nó đi tàn sát hàng loạt dân cư trong thành, nếu đã ta Trương Hiểu Vũ bắt gặp thì chỉ có một chữ chết mà thôi".

Khô gầy lão nhân âm trầm nói: "Hải thú của Thiên Độc Lão Nhân ta muốn làm gì thì làm, đừng nói là tàn sát dân trong thành mà đồ quốc thì đã làm sao".

"Vậy thì ta đây giết hải thú của ngươi thì đã làm sao, coi như là ngươi ta cũng giết!". Tuy đã nhìn ra Thiên Độc Lão Nhân và ngư nhân kia đều có thực lực Võ tôn bất quá còn có Tiểu Hắc ở chỗ này và trảm ma kiếm cương nên Trương Hiểu Vũ căn bản không cần cho đối phương mặt mũi.

"Hảo, hôm nay Thiên Độc Lão Nhân ta không giết được ngươi thì khó tiêu tan được mối hận trong lòng". Thiên Độc Lão Nhân tự nhiên nhìn ra Trương Hiểu Vũ không phải người tầm thường, có thể giết chết được Huyền Minh Thiên Độc Thú thì thực lực đã tương đương với Võ tôn rồi, bất quá hắn vẫn còn chưa để vào mắt.

Há mồm phun ra một đạo tử sắc quang hoa, Thiên Độc Lão Nhân bấm tay một chút, đạo tử sắc quang hoa này lập tức cô đọng thành một thanh tử sắc tiểu kiếm xẹt qua hư không hướng chém vào Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ biết đại bộ phận Võ tôn cường giả nổi tiếng đều có bí pháp bạo Hồn lực nên hắn cũng không sử dụng thủ đoạn Hồn lực ngưng nguyên mà trực tiếp đánh ra một quyền đập về hướng đạo tử sắc quang hoa kia.

Thứ lạp lạp, xích hồng sắc Thần Ma chân lực mang theo một cỗ kình lực hình xoắn ốc đánh vào tiểu kiếm rồi lập tức phá toái nó, tuy nhiên một tảng lớn tử sắc quang vụ do tiểu kiếm biến thành thoáng tiếp xúc với mặt đất đã khiến mặt đất bị ăn mòn thành một cái hố sâu.

"Tiểu Vũ trụ lực lượng!" Thiên Độc Lão Nhân sắc mặt âm trầm, độc nguyên lực của hắn không gì sánh được, cho dù là cao thủ Bất phôi trung kỳ cảnh giới bị dính một chút cũng bị tổn thương gân cốt, kịch độc công tâm hẳn là phải chết không thể nghi ngờ nhưng nếu gặp phải cao thủ có Tiểu Vũ trụ lực lượng và tu luyện thân thể thì lại không linh nghiệm vì dù sao độc nguyên lực bị Tiểu Vũ trụ lực lượng ngăn chặn nên vô pháp khuếch tán và tự nhiên là cũng vô pháp làm tổn thương đến bọn họ.

Trảm ma kiếm cương là Tất sát áo nghĩa của Trương Hiểu Vũ nhưng lại không dễ di chuyển, nếu đánh bừa thì dễ không trúng mục tiêu và lãng phí rất nhiều Thần Ma chân lực. Sở dĩ vậy hắn chỉ có thể tại cự ly gần mà tấn công, khi đó đối phương muốn tránh cũng không được, dưới tình huống phòng không phòng mà một kích giết địch, tuyệt không cần đệ nhị chiêu.

Dưới chân bùn đất văng tung tóe, thân hình Trương Hiểu Vũ thoáng cái đã tiếp cận với Thiên Độc Lão Nhân chỉ còn mấy chục thước, hữu quyền chém ra, xích hồng sắc Thần Ma chân lực thấu quyền mà ra.

"Ngưng Thuẫn Chi Pháp!" Thiên Độc Lão Nhân hai tay hợp lại, phía trước người nhất thời xuất hiện tảng lớn tử sắc quang hoa ngưng kết ra một cái đại thuẫn màu tím còn hắn bản thân hắn thì ngay khi đại thuẫn hình thành đã nhanh chóng lui ra phía sau.

Phanh! Đại thuẫn vừa tiếp xúc với Thần Ma chân lực thì đã bị nghiền nát, dư kình hung mãnh nhanh chóng khuếch tán ra.

Lúc này Trương Hiểu Vũ đột nhiên cảm thấy có cảm giác nguy hiểm từ sau đầu, hắn ghé mắt nhìn lại, thì ra đầu ngư nhân kia đã xuất thủ, một thanh trường thương do Thủy nguyên lực áp súc mà thành mang theo tiếng kình phong bén nhọn phá không mà đến, đâm thẳng vào ót Trương Hiểu Vũ.

Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ không thèm để ý đến một thương trí mạng này bởi vì Tiểu Hắc vốn quấn trên vai trái hắn đã động, nó hơi há cái miệng nhỏ nhắn phun ra một đạo thủy kiếm trong suốt đánh lên thủy thương rồi cùng tan nát.

Di, ngư nhân có chút kinh ngạc, là thất giai ngư nhân, thủy thương của hắn đủ để đánh nát hàn thiết nhưng lại bị con rắn nhỏ trên vai Trương Hiểu Vũ ngăn chặn, lẽ nào con rắn kia đã là thất giai mà có thể tự do biến hóa kích cỡ cơ thể.

"Tiểu Hắc, khôi phục chân thân và thi triển Vựng Huyễn Thần Thông!" Không có Vựng Huyễn Thần Thông của Tiểu Hắc, Trương Hiểu Vũ không tuyệt đối chắc chắn là có thể giết chết được Thiên Độc Lão Nhân, huống chi lúc này thất giai ngư nhân kia cũng đã xuất thủ.

Tiểu Hắc nghe vậy thì vội nhảy xuống Trương Hiểu Vũ, thân thể nó bắt đầu bành trướng ra biến thành một con Thôn Kình Long Xà dài hơn nghìn thước và ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng đáng sợ.

"Đây là Thôn Kình Long Xà!" Thiên Độc Lão Nhân nhận ra Tiểu Hắc, tuy rằng còn thua Huyền Minh Thiên Độc Thú về sự hung hãn nhưng cũng có danh khí không nhỏ trong đám thượng cổ mãnh thú.

Ngư nhân nhếch môi lộ ra hàm răng sắc bén cười nói: "Không tệ, có chút ý tứ!".

Hai mắt bắn ra quang mang sắc bén, sau đầu Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện một đoàn ngũ sắc quang ảnh, ngũ sắc quang ảnh gấp khúc co rút lại rồi trong chớp mắt hình thành một cái hư ảnh đại xà so với Tiểu Hắc còn muốn đáng sợ hơn rồi nó ngửa mặt lên trời tru lên.

"Bất hảo, là Vựng Huyễn Thần Thông", khi Thiên Độc Lão Nhân cảm thụ được vô hình ba động lan về phía hắn thì đã không kịp phản ứng nhất thời hôn mê rơi xuống.

Ngư nhân kia cũng vậy, dưới Vựng Huyễn Thần Thông của Tiểu Hắc, trừ phi Hồn lực hơn Tiểu Hắc rất nhiều, bằng không là vô pháp chống lại, vô pháp né tránh, chỉ có thể hôn mê mà thôi.

"Trảm ma kiếm cương!".

Thấy cơ hội khó có xuất hiện, trong tay Trương Hiểu Vũ đại kiếm liền chém về phía Thiên Độc Lão Nhân, một đạo xích hồng sắc kiếm cương quét đi, tốc độ tuyệt luân.

Khi Thiên Độc Lão Nhân tỉnh táo lại thì đã thấy trước mắt là một mảnh đỏ đậm rồi thân thể lập tức bị chém làm hai mà chết oan chết uổng. Trương Hiểu Vũ thuận tiện thu lấy nguyên giới của Thiên Độc Lão Nhân nhưng không lập tức mở ra xem mà xoay người nhìn về phía Tiểu Hắc đang chiến đấu với ngư nhân.

Đinh, bên này Tiểu Hắc sử dụng thủy kiếm công kích ngư nhân không có hiệu quả vì trên người đối phương tự động ngưng tụ ra một cái bạch sắc quang thuẫn liên tục chặn thủy kiếm.

"Thiên phú kỹ năng!", vừa xoay người lại, trong đầu Trương Hiểu Vũ thoáng cái đã nghĩ đến thiên phú kỹ năng của ngư nhân.

Ngư nhân bị công kích nhưng trong nháy mắt đã thanh tỉnh lại, hắn thấy Thiên Độc Lão Nhân bị Trương Hiểu Vũ phân thây thì con ngươi nhất thời co rút lại một chút sau đó xoay người chạy đi.

"Chạy trốn sao! Thiết!".

Tiểu Hắc khinh bỉ nhìn đối phương rồi há to miệng, vô số đạo thủy kiếm bắn vọt theo đối phương. Tuy nhiên tình huống không có gì khác, toàn bộ thủy kiếm đều bị bạch sắc quang thuẫn ngăn lại, không thể ngăn cản hắn chút nào ngược lại còn để ngư nhân mượn lực của thủy kiếm mà gia tăng tốc độ nhanh chóng biến mất phía chân trời.

Trương Hiểu Vũ nói: "Cái kia hẳn là kỹ năng thiên phú của hắn ".

Tiểu Hắc gật đầu: "Thiên phú kỹ năng của Ngư nhân tới một mức độ nào đó còn mạnh hơn thiên phú thần thông của hoang thú chúng ta, cực kỳ khó chơi, đương nhiên, có rất ít thiên phú kỹ năng thập phần cường đại, như ngư nhân này có thiên phú kỹ năng rất mạnh, tuy nhiên một số khác thì thiên phú kỹ năng lại không được".

Trương Hiểu Vũ cho tới bây giờ mới gặp được mấy cái thiên phú kỹ năng, so sánh với mấy người như Thiết Chiến là bắn ngược công kích, Đông Lợi có thủy thân thân, Bảo Tây Tạp là chiết xạ thủy tráo, còn ngư nhân này là bạch sắc quang thuẫn, đều là cường đại kỹ năng có thể ảnh hưởng đến thắng bại.

Thân thể thu nhỏ lại, Tiểu Hắc lại nằm lên vai Trương Hiểu Vũ rồi nói: "Lần sau gặp phải ngư nhân thì trước tiên nên thi triển Vựng Huyễn Thần Thông để cho bọn họ không có thời gian kích hoạt thiên phú kỹ năng".

"Hoàn hảo đánh chết một tên lấy được một cái nguyên giới". Trương Hiểu Vũ đem nguyên giới của Thiên Độc Lão Nhân ra đem máu mình nhỏ vào sau đó đưa Hồn lực vào trong đó. Lập tức Trương Hiểu Vũ nhịn không được sợ hãi than một tiếng, thật nhiều thiên tài địa bảo nhưng hấp dẫn nhất vẫn là mấy cái rương nguyên thạch kia.

Mỗi cái rương có một vạn khối nguyên thạch, trong đó có tám mươi rương Hạ phẩm nguyên thạch, mười rương Trung phẩm nguyên thạch, ba rương Thượng phẩm nguyên thạch, còn có hai mươi khối Cực phẩm nguyên thạch nữa.

Như vậy không bao lâu nữa là hắn có thể có được ba mươi ba khối Cực phẩm nguyên thạch, có thể làm cho Thủy Thổ Lôi Cương Trận duy trì thêm một năm, Huyền Âm Môn tự nhiên cũng có thêm một năm an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK