Mục lục
Hỗn Nguyên Võ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Liệt Vô Song đã ẩn tính mai danh, sao các vị tìm được?" Diệp Phong nhìn tin tức tình báo xong, hỏi với vẻ kỳ quái, với thế lực của Lục Lâm bang, nếu biết Liệt Vô Song ở đâu tất đã xử trí rồi mới đúng.

"Việc này nói ra cũng xảo diệu, Lý lão từng gặp mặt Liệt Vô Song nên có ấn tượng. Quan trọng nhất là đệ đệ của y vì bị Tô Chiến Thiên giày vò mà phế hết tứ chi. Lý lão qua tin tức tìm ra manh mối, sau đó tự thân nghe ngóng, xác định được thân phận y." Lăng Vân giải thích.

"Được, ta cùng huynh đến Mộ Quang thành." Nếu Tụ Nghĩa đường có võ tông tọa trấn thì sức uy nhiếp sẽ hơn nhiều.

Diệp Phong lập tức theo Lăng Vân đến Mộ Quang thành, còn Lý Ngọc, quả nhiên đã quay về.

"Thế nào rồi?" Thấy Lý Ngọc ủ rũ, gã biết ngay đã thất bại.

"Liệt Vô Song không chịu thừa nhận thân phận hay gia nhập Tụ Nghĩa đường..." Lý Ngọc lắc đầu cười khổ.

"Y không tin chúng ta, coi là người Lục Lâm bang phái đến thăm dò?" Lăng Vân kinh ngạc hỏi, với cừu hận của Liệt Vô Song và Lục Lâm bang, y không có lý do gì cự tuyệt hợp tác với Tụ Nghĩa đường.

"Không phải, y khinh thường chúng ta…" Lý Ngọc bó tay: "Y bảo với thực lực của chúng ta, đấu với Lục Lâm bang khác nào lấy tính mạng làm trò đùa."

"À, được lắm." Diệp Phong đột nhiên bật cười.

Liệt Vô Song từ bé đã là nhân tài được Hỏa Dương môn trọng điểm bồi dưỡng, giờ có thực lực võ tông, tuy bị Lục Lâm bang bức bách thành chó nhà có tang nhưng ngạo khí trong lòng không tan. Thực lực của Lý Ngọc không tệ nhưng trong mắt Liệt Vô Song thì vẫn là trẻ con, nếu Lý Ngọc là võ tông, có lẽ y sẽ nhìn với con mắt khác.

"Làm thế nào đây? Khó khăn lắm mới tìm được một võ tông, nếu bỏ qua thì đáng tiếc thật."

"Lần này để ta đi cùng." Diệp Phong mỉm cười: "Nhanh lên không thì táe y sẽ đi mất."

Thân phận Liệt Vô Song bị Lý Ngọc tìm ra, dù y không hoài nghi Lý Ngọc cáo mật với Lục Lâm bang thì cũng không tiếp tục ở lại chỗ cũ. Cũng may y còn một đệ đệ tàn phế làm vướng bận, hiện tại gã tới vẫn còn kịp.

oOo

Hoàng Hà trấn, cách Mộ Quang thành chỉ hơn mười dặm, không đầy nửa canh giờ sau, Diệp Phong và bọn Lý Ngọc đã tới nơi.

Trước cửa một căn nhà gỗ giản có đậu một cỗ xe, trong xe có một người nằm, chắc là đệ đệ của Liệt Vô Song. Còn y lúc đó đang thu dọn đồ đạc.

Nghe thấy động tĩnh, trong xe vang lên tiếng ho, một nam tử dáng dấp trung niên thò đầu ra, sắc mặt y nhợt nhạt, nhìn bọn Lý Ngọc đầy nghi hoặc.

"Sao các ngươi lại đến nữa?" Nam tử trong xe hỏi.

"Các hạ là Liệt Vô Cực?" Diệp Phong đột nhiên hỏi.

"À… không phải, các hạ nhầm người rồi." Nam tử nhất thời không kịp phản ứng, trả lời rồi lại phủ nhận. Y chưa từng nghe người ngoài gọi tên mình, trừ ca ca, nên quên mất lời ca ca dặn.

"Đệ đệ, đang nói với ai thế?" Trong nhà có người bước ra, mắt Diệp Phong sáng lên.

Người này bộ pháp trầm ổn, khí tức nội liễm, song mục hữu thần, mép lún phún râu, xem ra còn trẻ hơn nam tử trong xe cả chục tuổi. Y thấy Lý Ngọc thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ không vui: "Sao lại là các ngươi?"

"Vì sao không thể là bọn tại hạ?" Lần này Diệp Phong đóng vai chính.

Liệt Vô Song hơi kinh ngạc, vì sao y không nhìn thấu tu vi của thiếu niên này? Bất quá y không chú ý đến tu vi của gã, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng, mà quan trọng là ngươi từng khinh thị Tụ Nghĩa đường của chúng ta, đúng không?" Diệp Phong không hề khách khí hỏi ngược. Lần trước những gì cần nói chắc Lý Ngọc đã nói hết mà không thuyết phục được đối phương, vậy chỉ còn cách sử dụng phương pháp khác.

"Khinh thị? Coi là vậy." Liệt Vô Song nhạt nhẽo: "Lẽ nào ngươi cho rằng ta nói sai?"

"Đương nhiên không đúng." Diệp Phong bật cười: "Một Lục Lâm bang thôi mà, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, chúng sẽ bị diệt dưới tay Tụ Nghĩa đường."

"Không biết trời cao đất dày." Liệt Vô Song cười lạnh, không thèm để ý đến gã, định lên xe đi luôn.

"Chi bằng chúng ta đánh cược." Gã chặn trước xe.

"Không có hứng." Liệt Vô Song phất tay áo, lập tức tràn ra đại lực cuốn lên gã.

Kình khí phả vào mặt, Diệp Phong bất động, chân phải giậm mạnh, mặt đất rung lên khiến thớt ngựa tung vó, cỗ xe nghiêng ngả.

Cũng là võ sư? Liệt Vô Song thầm cả kinh, Lý Ngọc chừng hai tư, hai nhăm tuổi đạt đến thất giai võ sư đã khiến y ngạc nhiên, còn thiếu niên này chưa đến hai mươi, ít nhất cũng có thực lực trung giai võ sư, ở đâu ra mà lắm thiên tài như vậy?

"Muốn đi, trừ phi đánh bại được mỗ." Diệp Phong ngẩng đầu ngạo nghễ.

"Ha ha ha!" Liệt Vô Song như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, dù đối phương là thiếu niên kỳ tài thì cũng mới là võ sư, có lẽ mười năm hoặc hai mươi năm sau, gã sẽ vượt qua y nhưng bây giờ mà khiêu chiến thì đáng cười thật.

"Đợi các hạ thắng đã rồi cười cũng không muộn."

"Đuổi ngươi đi rồi, không được đến quấy nhiễu ta nữa." Liệt Vô Song bước lên, khí thế từ từ tăng cao. Nhị giai võ tông! Tuy hơn hai mươi năm nay y vẫn trốn tránh nhưng không bỏ tu luyện.

"Các hạ thua thì sẽ gia nhập Tụ Nghĩa đường!" Diệp Phong lấy Huyền thiên như ý bổng ra, ngoài thân thể xuất hiện hắc sắc năng lượng hộ giáp.

"Được, nhưng đánh cá như thế vô vị lắm." Liệt Vô Song cong tay lại, một quả kim sắc năng lượng cầu ngưng tụ trong lòng tay, phất lên đẩy vào đối thủ. Đối phó thiếu niên này có đáng gì, một đòn này là đủ giáo huấn.

Tuy Diệp Phong mấy lần khiêu khích nhưng y không thật sự muốn đả thương gã. Tốc độ đòn này tuy nhanh nhưng uy lực bình thường, đủ hất ngũ giai võ sư ngã nhào. Bất quá kim sắc năng lượng cầu chỉ đánh trúng tàn ảnh của Diệp Phong, Liệt Vô Song rúng động, tốc độ nhanh thật.

Nháy mắt sau, gã lướt đến cách sườn y ba thước, mốc bổng vung lên, lập tức trở thành cự trụ kinh nhân giáng xuống. Đối thủ của gã là nhị giai võ tông nên gã không cần nương tay.

"Cự lực thuật!" Đại lực dồn lên tay gã.

Liệt Vô Song giơ tay tống ra một quyền nghênh đón.

Chát. Lực đạo dồn xuống tay kinh người, dù y chuẩn bị trước cũng lùi liền ba bước. Một bổng này không đủ khiến y thụ thương nhưng thực lực chênh lệch như vậy mà Diệp Phong bức y đến mức này thì thật khó tin. Công kích của gã vượt cả thất giai điên phong võ sư!

"Vũ khí tốt, võ kỹ cũng vậy. Nhưng chỉ thế mà thôi." Y không ngại việc mất mặt, đuổi tiểu tử này rồi cùng đệ đệ ra đi mới là quan trọng. Khẽ điểm chân, y phi thân lên, định đánh gục Diệp Phong.

Vù, vù, vù.

Cự bổng dài hơn ba thước lại giáng xuống, tay gã không phải đang cầm vật nặng mà một thanh trường kiếm nhẹ bẫng. Thực lực của Liệt Vô Song không khó để đỡ cự lực từ cây bổng nhưng vì thế y không thể áp sát đối phương.

Liệt Vô Song cực kỳ khó chịu, nếu y dốc toàn lực thì giết chết Diệp Phong cũng không hẳn không thể. Có điều y tuy không muốn gia nhập Tụ Nghĩa đường nhưng cũng không muốn đả thương người của họ. Vốn tưởng thực lực hai bên chênh lệch quá xa, y chỉ hơi thi triển thủ đoạn là khiến thiếu niên này biết khó mà lui, không ngờ gã hung hãn đến thế, dồn y vào cảnh tiến thoát lưỡng nan.

Hừ. Liệt Vô Song trợn mắt, hai tay cuốn lên kim nguyên lực, hình thành một bàn tay khổng lồ trên không, lăng không chụp xuống, giữ chắc như ý bổng. Y đã thi triển bản lĩnh thật sự.

Không còn cây bổng nữa, ta xem ngươi đón đỡ cách nào. Liệt Vô Song nhanh chóng tấn công vào vị trí của gã.

"Kinh cức thứ giáp!" Màu sắc năng lượng bên ngoài thân thể gã chuyển thành màu vàng, gai nhọn tua tủa.

"Cái gì?" Liệt Vô Song kinh ngạc ngẩn người, song sinh khí hải? Thể chất hi hữu ức vạn người mới có một mà tốc độ tu luyện còn yêu nghiệt như thế sao? Nhận thức của y bị đảo lộn hoàn toàn.

Ầm! Gã không hề e sợ tung quyền, chính diện nghênh đón Liệt Vô Song.

Chân Diệp Phong cuốn tung lớp đất bề mặt. Liệt Vô Song chưa dốc toàn lực nhưng cũng đủ cho Diệp Phong tê tay, tay đối phương chắc cũng vậy chứ nhỉ? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đứng vững lại, gã lắc lắc tay, đích xác hơi tê tê, chỉ thế mà thôi. Liệt Vô Song sau cùng cũng động dung, tiểu tử này dám khiêu chiến y quả nhiên cũng có đôi chút bản lĩnh.

"Xem ra ngươi không yếu ớt như ta nghĩ, tiếp đây ta sẽ không khách khí nữa. Sợ thụ thương thì nhận thua đi." Liệt Vô Song dấy lên đôi chút chiến ý, hơn hai mươi năm rồi y chưa đấu với ai.

"Câu này mỗ hỏi mới đúng. Người thấy mỗ có hai khí hải nếu không là người của mỗ thì là người chết." Diệp Phong cười nhạt: "Mỗ không muốn giết các hạ. nên chỉ còn cách biến các hạ thành người của mình."

"Ha ha, tiếc là ta được sắp sẵn trở thành loại người thứ ba." Năng lượng dao động quanh Liệt Vô Song đột nhiên biến thành mãnh liệt.

"Đúng là lão ngoan cố!" Diệp Phong lẩm bẩm, xem ra phải xuất tuyệt chiêu rồi.

"Toàn phong toản!" Liệt Vô Song lắc người, tay phủ một lớp kim nguyên năng lượng hình xoáy ốc, lưỡi đao năng lượng sắc bén xoay tít, như mũi khoan khổng lồ, tạo ra cảm giác không gì không xuyên qua được.

"Linh tê nhất chỉ!" Diệp Phong co tay trái đợi sẵn, khi Liệt Vô Song xông đến trước mặt thì một đạo kim quang xẹt ra, như ánh chớp bắn vào vai y. Đồng thời thân thể gã bật lùi lại thật nhanh, tránh khỏi toàn phong toản.

Liệt Vô Song nếu cố truy kích sẽ bị thương dưới Linh tê nhất chỉ của gã.

Nguy hiểm! Cảm giác sắc bén đặc biệt của võ tông phát huy tác dụng vào lúc này, y trầm vai xuống, Linh tê nhất chỉ vút qua vai, xuyên thủng kim nguyên hộ giáp dày ba tấc. Công kích của y cũng vì thế mà giáng xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK