Ích kỉ như vậy, thật ra cũng không sao cả.
Nhưng bây giờ An Lê lại nghĩ đến bộ dáng khóc lóc của đứa nhỏ kia, còn có ánh mắt của những người xung quanh, cậu vẫn ít nhiều có chút chột dạ, “Có phải em quá keo kiệt, quá tùy hứng không ạ? Em keo kiệt lần này thôi, lần sau… em sẽ hào phóng một chút được không?”
Thật ra cậu cũng có tư tâm, cậu không muốn hào phóng chia sẻ tình cảm của Trần tiên sinh. Vật vả lắm mới có một người trắng trợn thiên vị cậu đến vậy, làm sao cậu có thể chia sẻ cho người khác được?
Cậu chưa từng sợ sống trong bóng tối, miễn là không cho cậu nhìn thấy ánh sánh.
Một khi đã nhận được cảm giác được loại tình yêu thiên vị mà cậu chưa từng trải qua này, cậu sẽ có chút được nước lấn tới. An Lê nhìn vịt con trong tay, trong lòng rất ấm áp, nhưng lại sợ sự ấm áp này rất nhanh biến mất, cậu sẽ rất đau khổ.
Do dự một lúc lâu, Trần Thừa Phong đưa An Lê về khách sạn, dọc đường hắn không nói gì nữa, bởi vì hắn cảm thấy nếu lại hỏi chuyện, hắn sẽ không nhịn được muốn hôn omega của hắn ở trên đường. Loại chuyện thế này, hắn muốn giấu An Lê đi, trộm làm.
Ra ngoài chưa được một lúc đã trở về, cả đường Trần Thừa Phong đều không trả lời câu nào của An Lê, trong lòng cậu bồn chồn, nghi ngờ không biết có phải bản thân làm ra chuyện này khiến Trần tiên sinh chán ghét hay không.
Cậu băn khoăn rất nhiều, đều đến từ cảm giác không an toàn của cậu. Đứa trẻ chưa từng có cảm giác an toàn, trái tim vĩnh viễn treo lơ lửng, không thể hạ xuống.
“Tiên sinh… Anh tức giận ạ?” An Lê nhỏ giọng thử hỏi trong thang máy, Trần Thừa Phong vẫn không trả lời cậu, ngược lại kéo tay cậu nhanh chóng ra khỏi thang máy, dường như bước chân ngày càng nhanh hơn.
“Tiên sinh…” An Lê hơi muốn khóc, cho rằng bản thân làm tiên sinh chán ghét.
Cậu cảm thấy nhất định là cậu quá kém cỏi, ngay cả một món đồ chơi vịt con cũng không muốn cho người khác. Cậu nghĩ chốc nữa nhất định phải đồng ý với tiên sinh sau này hào phóng một chút, cũng không gây phiền phức cho Trần tiên sinh.
Cạch một tiếng.
Cửa phòng khách sạn mở ra, nháy mắt lại đóng lại, An Lê bị đè trên cửa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp chuẩn bị nhận sai, “Ưm…”
Trần Thừa Phong vôi vàng thở dốc chặn môi cậu, nâng mặt cậu lên, An Lê kinh ngạc giương mắt quên cả hô hấp, Trần Thừa Phong thấy cậu không há miệng, bèn chơi xấu cắn một phát lên môi cậu.
“Ưm… Đau…” Cậu ăn đau liền há miệng, đầu lưỡi Trần Thừa Phong nhân cơ hội chui vào khoang miệng dây dưa cùng môi lưỡi non mềm. An Lê khẩn trương lên, pheromone mùi sữa lan toả trong phòng, dần dần lấp đầy.
Loạt xoạt, đồ chơi vịt con trong túi rơi đầy đất, như cá lên bờ, từng con từng đàn, có chút hít thở không thông nhưng lại rất ngọt ngào.
Trần Thừa Phong nhắm mắt, nghiêm túc gặm cắn môi An Lê, mùi sữa ngọt ngào tràn ra từ đầy lưỡi của cậu. Muốn ăn cậu, dù ở phương diện nào cũng muốn đè dưới thân mà bắt nạt.
Hôn chưa được một lúc, An Lê có chút không đứng nổi, Trần Thừa Phong ôm cậu hỏi, “Lúc hôn phải nhắm mắt chứ, không phải tôi đã dạy em rồi sao?”
“Em… Em không nhớ…” An Lê thở hổn hển, cố gắng ổn định hô hấp và nhịp tim.
Không khí ái muội giữa hai người lúc này dường như nóng lên, không hề biến mất. Chân An Lê mềm nhũn, cả người dựa vào Trần Thừa Phong, giống như treo trên người hắn.
Trần Thừa Phong cúi đầu, cụng trán cậu, hai người cứ yên lặng đối mặt như vậy. Trên cánh môi mềm mại của An Lê còn có ánh nước, nhìn qua sáng lấp lánh, hắn không nhịn được lại thơm một cái, “An An ngọt quá, tôi rất thích.”
“Thật sao ạ?” An Lê không thể tin được, “Em tưởng là vừa nãy mình quá keo kiệt, khiến tiên sinh tức giận…”
Hốc mắt An Lê phiếm hồng, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Trần Thừa Phong thích nhéo mặt cậu, mỗi ngày đều bắt nạt omega nhà mình, nhéo tuyến thể của cậu một cái, “Tôi đúng là đã tức giận, giận em sao ở ngoài mà cũng thơm như thế? Để người khác ngửi được, tôi sẽ tức giận.”
“Em quên mang miếng dán…”. Ngôn Tình Hài
“Không cần mang, tôi cắn một cái là được rồi.” Giọng nói Trần Thừa Phong mang theo ý cười, đánh dấu tạm thời của hắn có thể duy trì một tuần, chỉ là cắn một cái vẫn sẽ đau, hắn không muốn làm An Lê khóc.
Hắn chỉ thuận miệng trêu ghẹo, mà An Lê lại nghiêm túc trả lời hắn, “Được ạ… Tiên sinh muốn cắn, em cho tiên sinh cắn, chỉ cần tiên sinh thích là được.”
An Lê cởi quần áo, nhẹ nhàng gấp gọn, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, tuyến thể phấn nộn giấu sau mái tóc ngắn. Một miếng thịt mềm, phấn phấn nộn nộn mở miệng tản ra mùi sữa làm Trần Thừa Phong hơi sửng sốt.
Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ bé omega của hắn lại nghe lời như vậy?
Cười khẽ một tiếng, hắn tiến dần tới tuyến thể của An Lê, pheromone mùi sữa khuấy loạn tâm trí hắn, đũng quần phồng lên thành túp lều chọc vào bắp đùi An Lê, “Ỷ được tôi thích nên cố ý làm tôi khó chịu à? Hửm?” Hắn hừ một tiếng, nếu đã đưa đến miệng, hắn cũng muốn cắn thử một cái.
Hắn chẳng phải thánh nhân gì, không chịu được dụ dỗ, nhất là khi An Lê lộ ra phần gáy, thậm chí còn là loại dụ dỗ muốn hắn hôn, muốn hắn đánh dấu tạm thời.
Tiếng thở dốc nặng nề lọt vào tai An Lê, Trần Thừa Phong hé miệng cắn vào gáy cậu, rất nhẹ, thậm chí còn chưa cắn mạnh, An Lê đã cắn môi dưới rầm rì, “Hức…”
Nếu omega không động dục bị cắn nát tuyến thể thì sẽ rất đau. Trần Thừa Phong còn chưa bắt đầu, An Lê đã ầng ậng nước mắt.
Trần Thừa Phong thở dài một hơi, quyết định gác lại ham muốn của mình.