Dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng hắn có thể thấy được. Lương Tuấn Văn là một chính nhân quân tử đáng tin. Có lẽ vì điều này nên mới khiến hắn buông lỏng cánh giác như thế.
Lương Tuấn Văn nhìn Lãnh Thiên, mỉm cười. Sau đó, hắn lại trần thuật tâm tình của chính mình.
“ Ta từ nhỏ mất đi song thân, theo sư phụ trong núi tu luyện, một lòng muốn báo thù, giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình. Nhưng mà sau khi sư phụ qua đời thì ta lại như mất đi một nửa ý chí trả thù. Sư phụ là người thân duy nhất trên đời của ta, nên khi mất đi người khiến ta mất đi ý niệm giành lại vương vị. Vì ta hiểu được cho dù đến lúc đó ta có ở vị trí cao kia thì người cũng không nhìn thấy. Chính vì điều này đã khiến ta tuyệt vọng một thời gian.
Mãi cho đến khi sư thúc mang ta về Thiên Lang giáo. Lần đầu tiên ta gặp nàng thì ta lại một lần nữa dường như sống lại. Ánh mắt đó, mang theo dịu dàng, lại hàm chứa chút tinh nghịch. Thậm chí còn có đôi chút suy nghĩ sâu xa, khiến ta khó hiểu. Thậm chí là dần nảy sinh hứng thú với nàng.
Sau đó, lại nhìn đến nàng vì thấy ta mà tưởng nhớ đến quê hương, đến nỗi đứng đó khóc thê lương. Lúc đó, trong lòng ta dường như bị ai đó bóp chặt, ta cũng không biết lý giải cảm giác đó là gì???
Nhưng trải qua thời gian dài tiếp xúc. Rốt cuộc ta đã biết được thì ra ta đây là đã thích nàng từ lâu. Chỉ có điều là trong mắt nàng chỉ có ngài, không thể dung chứa bất kì ai khác. Việc này ta rất rõ.
Hơn nữa, ta cũng nhìn đến được, ngài cũng là thật lòng với nàng, một lòng yêu thương cưng chiều nàng nên ta cũng an tâm. Cho nên ta đã ra quyết định, thay vì tranh giành, ta sẽ ở bên cạnh thủ hộ nàng, nhìn nàng khoái hoạt, hạnh phúc.
Vì ta còn nhớ rõ, mẫu thân trước đây từng nói với ta, yêu một người, không phải là bất chấp thủ đoạn giành được người đó, mà là nhìn đến người đó hạnh phúc, vui cười mỗi ngày. Có như vậy thì mình cũng sẽ hạnh phúc.
Nên ngài yên tâm, ta tuyệt sẽ không cùng ngài tranh giành nàng. Huống hồ quan trọng hơn cả là, chúng ta đều biết rõ, từ đầu ta vốn là đã không có tư cách đi tranh, không phải sao??? ”
…………….
Lãnh Thiên nghĩ đến đây, lại nhìn đến ái thê trong lòng thì không khỏi mỉm cười. Hắn cũng không biết là nên khâm phục, hay là nên chê cười Lương Tuấn Văn bởi ý nghĩ ngu ngốc của hắn.
Bất quá hắn cũng phải xác nhận một điều là hắn phải đa tạ Lương Tuấn Văn. Vì nếu hắn không buông tay thì có lẽ hắn cũng phải vất vả tranh giành một thời gian, mà mất đi một đoạn ngày cùng ái thê ân ái.
Nhưng chung quy, hắn cũng phải công bằng thừa nhận, Lương Tuấn Văn quả thật là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Nam tử như vậy, nếu làm hoàng đế thì nhất định sẽ khiến cho bá tánh có được một cuộc sống an bình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Thiên không khỏi đưa ra một quyết định.
……………..
“ Chủ tử, mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng cả. Chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào. ” hắc y cung kính nhìn nam tử trước mặt hồi báo.
“ Ân, đi thôi. ” nam tử gật đầu, mang theo hắc y rời đi.
……………
Trong khi đó, một bên khác, tại hoàng cung lúc này cũng đang sôi trào. Vì hôm nay tất cả cửa cung đều bị phong tỏa, binh lính đều dược triệu tập đông đủ, đề cao cảnh giác, như thể phòng địch quân đánh đến nơi. Điều này khiến cho người trong cung, ai cũng lo lắng không yên.
“ Đã chuẩn bị cả chưa??? ” Nguyệt đế nhìn chăm chú mấy hắc y bên dưới, âm trầm hỏi.
“ Bẩm chủ nhân, đều chuẩn bị cả, chỉ chờ cá sa lưới. ” hắc y cung kính hồi báo.
Nguyệt đế nghe xong, sắc mặt càng trở nên âm trầm đáng sợ. Trong lòng lạnh lùng cười.
‘ Nghiệt chủng, nếu ngươi đã có gan quay trở lại hoàng cung thì đừng trách ta. Lần này, ta sẽ để cho ngươi đi theo phụ vương của ngươi xuống hoảng tuyền làm bạn. Để rồi xem, chúng ta, ai thắng ai bại.’
……………
Phủ thái tử.
“ Điện hạ, đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người hạ lệnh, người của chúng ta sẽ lập tức hành động. ” một thân cẩm y thị vệ cung kính hồi báo.
“ Ân, ngươi lui ra đi. ” Thái tử phất tay, để cẩm y thị vệ lui ra.
Sau đó ôm lấy nữ tử bên cạnh vào lòng, cười đầy hứng thú lên tiếng. “ Ái phi, mọi chuyện ta đều làm theo ý nàng rồi. Ta hy vọng nàng sẽ không làm cho bản thái tử thất vọng. ”
“ Điện hạ yên tâm, thần thiếp đã liên lạc với người của Bách Hổ đường cả rồi. Chỉ cần đợi đến khi bệ hạ cùng tiểu thế tử kia đấu đến người chết ta sống thì điện hạ có thể nhảy vào mà hưởng ngư ông đắc lợi. Khi đó, điện hạ có thể danh chính ngôn thuận trở thành Nguyệt đế. Thiếp chỉ mong điện hạ sau khi có được giang sơn, sẽ không quên thần thiếp mà thôi. ”
Nữ tử thanh âm hàm chứa ủy khuất, ở trong lòng nam tử làm nũng. Tuy nhiên, trong mắt lại hàm chứa thật sâu chán ghét cùng ghê tởm. Nhưng nam tử lại không hề hay biết chuyện này.
“ Ái phi yên tâm. Đợi cho đến khi bản điện hạ lên ngôi thì nàng chính là hoàng hậu. Bản điện hạ tuyệt sẽ không phụ nàng đâu.”
Nam tử cười đây ôn nhu nhìn nữ tử dịu dàng nói. Bất quá, trong mắt hắn cũng là đặc biệt xuất hiện một tia khinh thường. Và nữ tử cũng đồng dạng, không hề thấy được điều này.
Cả hai trong lòng đều mang tâm tư khác nhau. Nhưng không ai biết được, tất cả mọi chuyện đều không nằm trong sự khống chế của họ.
Vì trên đời này vốn có một câu nói luôn luôn hữu dụng, ‘ người tính không bằng trời tính.’
Chuyện tương lai sẽ ra sao không ai có thể biết trước được. Nên có thể nói, vận mệnh của hai người này trong ngày hôm nay, cũng sẽ là ẩn số khó làm sáng tỏ.