“Giản Lộ, di động của em.”
Di động vẫn đang rung.
Lâm An Thâm ngẩng đầu khỏi trang sách mới phát hiện người trên đùi đang ngủ. Anh vơ tay, trong nháy mặt dừng lại động tác. Màn hình lóe lên hai chữ Đỗ Trung.
Giản Lộ vẫn đang ngủ, tay Lâm An Thâm dại ra, dường như muốn nhấn vào nút trả lời. Anh nhìn chằm chằm gương mặt của Giản Lộ, không biết lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể bắt máy: “Alo.”
Người bên kia im lặng vài giây.
Lâm An Thâm cũng trầm mặc.
“Giản Lộ đâu?”
“Đang ngủ.”
“Gọi cô ấy dậy nghe điện thoại!”
“Không được.”
Nghe được tiếng nói, Giản Lộ mơ hồ tỉnh lại: “Có điện thoại à? Em nghe.”
Lâm An Thâm cứng ngắc, đặt điện thoại vào lòng bàn tay Giản Lộ.
“Alo? Ai vậy?”
“Giản Lộ.” Đỗ Trung rống lên một tiếng.
Giản Lộ tỉnh cả ngủ: “Hả?” Sau đó theo bẳn năng, nhìn trộm Lâm An Thâm một cái, phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm, não lại càng thêm tỉnh táo!
“Ra ngoài đi! Anh muốn gặp em bây giờ!”
Nghe giọng điệu của Đỗ Trung, không biết anh lại muốn cái gì: “Không được.”
“Vì sao?!”
Giản Lộ nhìn nhìn Lâm An Thâm: “Không có xe…”
Câu trả lời khiến Đỗ Trung cứng họng. Thật lâu, thật lâu cũng không nghe thấy giọng của Đỗ Trung.
“… Anh không ở thành phố S sao?”
Nhưng mà đầu dây kia không có người đáp lại.
Giản Lộ lại muốn mở miệng, ai ngờ không đợi cô nói một câu, Đỗ Trung đã tạch một tiếng, ngắt máy.
Giản Lộ trợn mắt lên với cái di động! Dám ngắt máy vời cô?! Rất muốn gọi lại, mắng cho anh một trận, nhưng nhớ tời Lâm An Thâm đang ở bên cạnh coi chừng nhất cử nhất động của mình, Giản Lộ lại quên ngay cái ý nghĩ này. Tiện đà buông di động, Giản Lộ lại chui vào lòng Lâm An Thâm muốn làm thêm một giấc nữa. Cảm giác được gió thu man mát, Giản Lộ ngồi xuống.
Nhìn đến Lâm An Thâm đang căng thẳng nhìn mình, Giản Lộ xoa xoa đầu anh: “Ngốc, sao phải khẩn trương cái gì? Em vào trong phỏng ngủ trưa, anh đi không?”
Lâm An Thâm hơi sượng: “Anh xem tài liệu một lát nữa.”
Giản Lộ nhìn nhìn trang sách, vẫn là chương về thời kỳ mãn kinh kia, cô chỉ chỉ vào trang bìa: “Nhìn đây này! Phụ nữ, phụ nữ mới có thời kỳ mãn kinh! Anh không phải lo!” Dứt lời liền xoay người, vươn cái lưng lười bước về phòng ngủ.
Mặc kệ anh, đầu người này cấu tạo cũng khác người bình thường, hỏi người khác không bằng tự tìm hiểu, ngay cả cấu tạo cơ thể cũng không giống, người khác ăn đồ ăn khó nuốt như vậy bụng cũng sẽ có vấn đề nhưng mà anh vẫn vậy, thậm chí có khi còn khỏe hơn?! Vẫn là giấc ngủ trưa quan trọng hơn! Ngủ trưa xong, xương cốt cũng đỡ mỏi! Nghĩ vậy, Giản Lộ chui thẳng vào trong phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Đến lúc chạng vạng, Giản Lộ mới tỉnh lại. A! Trời ạ, sao cô lại giống heo như vậy?! Sao chuông báo thức không kêu? Bây giờ Giản Lộ mới nhớ đến cô để di động ở thư phòng.
Ngửi ngửi, Giản Lộ đi theo mùi thơm đến thẳng phòng bếp. Lâm An Thâm đang xào ốc. Thật thơm, Giản Lộ hít vào một bụng mùi thơm quyến rũ ấy.
Nhưng lại bị Lâm An Thâm không khách khí gõ một cái vào đầu: “Toàn mùi dầu mỡ, đừng ngửi! Ra ngoài trước đi, chỉ cần nêm thêm đường là có thể ăn rồi!”
“Uhm!” Giản Lộ mong ngóng mỹ thực, nghe lời liền ra khỏi phòng bếp. Muốn có đồ ăn ngon thì không được đắc tội với đầu bếp. Giản Lộ tự nhủ, vì đồ ăn vẫn nên nghe lời thôi.
Ốc xào rất ngon, Lâm An Thâm bày đồ ăn lên bàn ăn.
Thừa dịp Lâm An Thâm đi lấy cơm không để ý, Giản Lộ bốc vụng một miếng ốc cho vào miệng. Oa oa~~~! Hương sắc đều đủ! Đồ ăn ngon làm mắt Giản Lộ cong lên vì vui sướng.
Lấy cơm ra, Lâm An Thâm liền thấy được vẻ mặt tham ăn của con mèo Giản Lộ. Anh cười cười, đặt bát cơm trước mặt Giản Lộ, vừa định nhắc nhở cô ăn từ từ kẻo nóng, thì trong thư phòng tiếng điện thoại đột nhiên reo. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng cả hai người đều nghe thấy.
“Là của em.” Nói xong, Giản Lộ liền đi lấy điện thoại.
Nụ cười của Lâm An Thâm nhất thời cứng lại.
Khi Giản Lộ bước ra từ thư phòng, di động vẫn tiếp tục kêu. Giản Lộ vốn tưởng là Đỗ Trung, nhưng màn hình di động lại hiển thị ba chữ Hà Văn San.
Giản Lộ nghi hoặc nhấc máy: “Alo?”
Hà Văn San chưa chào hỏi gì cả đã trực tiếp nói: “Giản Lộ, nếu cô còn quen Đỗ Trung thì đến căn hộ mà trước kia hai người đã từng ở ngay!”
Sau đó liền cúp máy luôn.
Giản Lộ lại trừng cái điện thoại, hôm nay là ngày tận thế à? Sao ai cũng cúp máy giữa chừng như vậy. Nhấn nút end call, bây giờ Giản Lộ mới phát hiện trong di động có đến mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Đỗ Trung gọi.
Bỗng nhiên bất an.
Xoay người, Giản Lộ muốn ra khỏi thư phòng thì đã thấy Lâm An Thâm đang đứng ở cửa.
Giản Lộ trỏ trỏ vào cái di động, nói với Lâm An Thâm: “Bây giờ em phải ra ngoài một lúc.”
Lâm An Thâm thẳng thắn cự tuyệt: “Anh không muốn em đi.”
Giọng nói cường ngạnh của anh làm Giản Lộ giật mình: “… Em chỉ đi một lúc rồi quay lại ngay.”
Lâm An Thâm lập tức giữ lấy cổ tay cô: “Không được. Đồ ăn sẽ nguội.”
Giản Lộ nhẫn nại nói: “Anh cứ ăn trước đi, em trở về hâm nóng lại rồi sẽ ăn.”
“Anh nói không được.” Không tự giác, Lâm An Thâm lại tăng thêm một phần âm lượng.
Giản Lộ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm An Thâm. Nhưng mà Lâm An Thâm lại tránh ánh mắt của cô.
“Lâm An Thâm, anh làm sao vậy? Có phải anh lo lắng em hay không? Lúc em ngủ có hơn mười cuộc gọi nhỡ, sao anh không gọi em dậy?”
“Anh không quản nhiều như vậy.”
“Anh có ý gì! Em nói lại cho anh biết một lần nữa, em đối với Đỗ Trung không còn chút tình cảm yêu đương nào!”
“Anh biết.”
“Vậy anh buông tay để em đi.”
“Giản Lộ, em không hiểu thế giới này. Thế giới này quá lớn, rất nhiều thay đổi khôn lường, đó không phải điều chúng ta có thể tưởng tượng, khống chế được. Em không cần đi.”
“Anh muốn nói cái gì? Nói vậy anh vẫn không tin tưởng em. Thế giới này thay đổi bất thường, nhưng mà Giản Lộ không phải thế giới, Giản Lộ là Giản Lộ, em nói không thay đổi thì sẽ không thay đổi. Bây giờ em muốn đi ra ngoài, buông ra.”
Lâm An Thâm vẫn không buông tay: “Anh nói không được là không được.”
Giản Lộ tức đến nỗi muốn đập cái đầu anh, có thể làm cho đầu anh hoạt động lại bình thường được hay không: “Lâm An Thâm, Đỗ Trung ở cùng em hơn mười năm, thời gian này cũng có tình cảm. Cho dù không có tình yêu, nhưng còn có tình thân cùng tình bạn. Mà phần tình cảm này không phải anh nói ngăn cản là liền ngăn cản được. Đỗ Trung là người thân của em, chuyện của anh ấy bây giờ em cũng không biết thế nào, em rất lo! Anh buông tay!”
Lâm An Thâm cầm chặt tay cô, anh không muốn nghe nhưng lời này dù chỉ một chút.
Giản Lộ không muốn nói tiếp, dùng sức giãy ra khỏi tay Lâm An Thâm, cầm lấy túi xách với di động, không để ý sự phản đối của anh liền bước ra khỏi phòng.
Lâm An Thâm ngơ ngác theo ra phòng khách, nhưng mà Giản Lộ đã đi rồi.
Không khí ấm áp hòa hợp vừa rồi ở trong phòng giờ chỉ còn lại bóng đen lạnh lẽo, vô tận.
Anh xuất thần nhìn cánh cửa, cơn nghiện trong lòng lại dâng lên, có cảm giác đau.
Trong tâm trừ bỏ lạnh, vẫn là lạnh…
Lâm An Thâm nói: Hay là muốn anh tiếp tục?