Chợt đâu Mouse nhao tới kéo tôi ra. Hắn nói:
- Kìa Easy! Ta nên bỏ đi thôi, bạn ơi. Ta không dại gì phải chết thay cho bọn da trắng!
- Tớ chiến đấu vì tự do! - Tôi quát lại.
- Bọn chúng không để cho cậu thoát đi đâu, Easy. Nếu có giành được chiến thắng bọn chúng sẽ đưa cậu về lại nông trường trước ngày Lễ Lao Động.
Nghe hắn nói tôi tin ngay những chưa kịp bỏ chạy thì một qua bom phóng trúng tàu và chiếc tàu bắt đầu chìm. Tôi ngã chúi xuống sàn rớt xuống dòng nước biển lạnh cóng. Nước tràn vào mũi, vào miệng, tôi uống nước đầy bụng và ra sức kêu la. Tôi chìm xuống nước.
* * *
Tôi tỉnh dậy nhờ gầu nước Primo xôi vô người. Nước chui vô mặt, vô cổ họng.
- Chuyện gì vậy, bạn mình. Cậu vừa xô xát với bạn bè hả?
- Bạn bè nào? - Tôi chưa tin mới hỏi lại.Tất cả những gì tôi biết lúc đó là Primo đang xốc nước ra cho tôi.
- Joppy và một tên da trắng mắc đồ trắng.
- Một tên da trắng à? - Primo đỡ tôi ngồi ngay dậy cho thẳng lưng. Tôi đang ngồi trước hiên nhà. Đầu óc đang hồi tỉnh lại.
- Ồ. Cậu không việc gì chứ, Easy?
- Còn tên da trắng kia thì sao? Hắn tới đây với Joppy từ lúc nào?
- Cách đấy hai, ba tiếng gì đó.
- Hai, ba tiếng rồi à?
- Ờ, Joppy hỏi tớ cậu bỏ đi đâu, nghe nói xong hắn lái xe lui ra phía sau nhà. Một lát sau hai tên đó bỏ đi.
- Có con bé đó đi theo?
- Thấy con bé nào đâu.
Tôi đứng ngay dậy trở vô nhà, Primo đi theo sau.
Không có con bé đó.
Tôi quay trở ra tìm quanh cũng không thấy đâu. Primo bước tới đứng sau lưng.
- Bọn cậu xô xát với nhau à?
- Không phải lần đầu. Tớ mượn điện thoại được chứ?
- Được. Máy trong nhà.
Tôi gọi đến nhà người chị của Dupree, mới hay là hắn bỏ đi cùng với Mouse từ lúc sáng sớm. Không có Mouse tôi không thể xoay xở được việc gì. Tôi ra lấy xe đi về khu phố Watts.
Ngoài trời tối đen như mực không trăng, không sao. Qua mỗi dẫy phố có một trụ đèn soi sáng bóng tối nhưng chẳng chiếu sáng được gì.