Xế chiều hơn ba giờ Diệp Lê đi ra ngoài, nói là công ty có chút việc, tôi ở nhà một bên đọc sách một bên đợi, buổi chiều năm giờ Diệp Lê trở về hai tay giấu sau lưng ra vẻ thần bí nói: “Phương Ngưng, nhắm mắt lại tớ có cái này muốn tặng.”
“Cái gì vậy?” Tôi hỏi đồng thời cũng nhắm mắt lại.
Tôi cảm giác được Diệp Lê tháo bông tai của tôi xuống, lại mang lên thứ gì đó rồi vỗ vỗ mặt của tôi nói: “Có thể mở mắt rồi” tiếp theo đưa tôi đến trước gương nói: “Có đẹp không?”
“Nha~” Tôi nhìn đôi bông tai bằng ngọc trai phát ra ánh sáng dịu dàng, thiết kế độc đáo cùng công nghệ hoàn mỹ nhất phối hợp cùng nhau, làm cho người khác một trận choáng váng, tôi vuốt bông tai hỏi: “Cậu buổi chiều ra ngoài không có đến công ty mà là đi mua nó hả?”
“Không có, mua từ sớm rồi, chỉ là để ở văn phòng” Diệp Lê từ phía sau nắm tay tôi, hôn lên mặt tôi, cùng tôi đối diện trong gương ôn nhu nói: “Bông tai này tớ cất giữ rất lâu, chỉ sợ cậu không thích trân châu cho nên chưa có tặng cậu, cậu cũng biết trang sức quốc nội không đẹp, lần trước hỏi cậu thích trang sức gì, không nghĩ cậu sẽ thích trân trâu cho nên mới lấy từ văn phòng về. Giống như cậu nói, trân châu cũng có sinh mạng, là châu báu của thiên nhiên, hơn nữa nguyên tố trong thiên nhiên cũng có phần thiếu hụt, từng hạt cát phải ở trong hào non rất lâu, trải qua vài năm thậm chí mười năm thai nghén, đánh đổi sinh mệnh của con trai mới tạo ra trân châu mị hoặc. Giống như cậu đã trải qua nhiều mưa gió, được xã hội tôi luyện nhiều năm nhưng lại không chịu sự vấy bẩn nào, Phương Ngưng, cậu có lẽ đã từng cô độc, tĩnh mịch, có áp lực, chịu ủy khuất, nhưng cậu bây giờ tròn trịa, sành đời, thông minh lanh lợi, có lẽ nhìn vào là đen, nhưng bên trong vẫn vậy thuần khiết sạch sẽ, bởi vì tớ biết, một người khi chết đi có lẽ rất dễ dàng, sống mới khó, cuộc sống đếm không hết những trói buộc, nếu muốn sống tốt chỉ có thể giống như trân châu kia, mượt mà lán mịn, nhìn không thấu. Bông tai này rất thích hợp với cậu, lần đầu tiên nhìn thấy tớ đã biết nó rất hợp với cậu.”
“Diệp Lê, cám ơn, đối xữ tròn trịa là vì muốn sống tốt, thái độ làm người sành sỏi là vì muốn tránh toan tính, trên đời này hiểu tớ nhất, chỉ có cậu thôi.”
Tôi hôn Diệp Lê, cùng lưỡi cậu ấy dây dưa cùng nhau, kể ra tôi nên cảm tạ trời đất, nhưng tôi muốn kéo dài thực tại, thời khắc này ngoại trừ hôn ra, tôi không biết nên biểu đạt cái gì.
Buổi tối cùng Diệp Lê đi siêu thị, cậu ấy phụ đẩy xe, tôi phụ trách mua thực vật và dụng cụ hàng ngày, giống như vợ chồng già bình thường, cuộc sống này vốn nên như vậy.
Đi đến khu ăn vặt, Diệp Lê theo thói quen cầm lấy mấy túi ăn vặt quăng vào xe, tôi vỗ tay cậu ấy chỉ để lại một túi khoai tây chiên, còn lại bỏ ra chỗ khác, nắm mũi của cậu ấy nói: “Nói cậu bao nhiêu lần rồi, ít ăn vặt thôi, còn chưa sửa nữa.”
“Miệng rãnh quá, làm sao bây giờ?”
“Miệng rãnh thì ăn trái cây, đợi lát cùng đi mua ít hoa quả, hoa quả cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được mà.”
“Được được, cơ mà tớ không thể lấy hai hủ kem đông lạnh hả?” Diệp Lê giống như con nít chỉ vào đủ thứ màu sắc trong tủ đông.
Tôi khinh khinh bật cười, cầm bốn hủ kem quăng lên xe hàng: “Bốn cái, hài lòng chưa?”
“Nha~ nha, đi thôi, đi mua hoa quả.”
Hoa quả cùng rau dưa cách nhau không xa, tôi chọn trước mấy thứ rau dưa hỏi Diệp Lê: “Đêm nay ăn rau cần trộn, trứng chiên tây hồ cùng đậu hoa, canh nấm ngân nhĩ được không?”
“Cậu làm cái gì cũng được, chỉ cần cậu làm thôi, tớ không khó ăn.”
“Aiz~ đúng là trẻ con mà”
Chọn xong rau dưa, đi lại lấy hoa quả và sữa sau đó tính tiền rồi về nhà.
Về đến nhà, tôi đem mọi thứ ra phân loại, để Diệp Lê nghỉ ngơi một trước, đợi lát nữa ăn ngon cơm sau đó đi vào bếp. Chuẩn bị mọi thứ rồi rữa đồ ăn, nấu cơm. Thời gian nấu cơm tôi tự nhiên nhớ tới mẹ, nhớ trước đây mẹ ở bếp nấu cơm vừa nhìn tôi ở phòng bếp chơi nước màu nói: “Ngưng Ngưng, mẹ nói này, nhà, có thể không có phòng cách, không có phòng làm việc, không có nhà vệ sinh nhưng nhất định phải có phòng bếp. Sau này con sẽ nấu ăn cho người yêu con ăn, nhìn họ ăn sạch cơm, trong lòng con sẽ thật vui vẻ.”
Tôi tuy rằng không biết rõ mẹ nói cái gì, nhưng chân thật gật đầu, sau sống cùng bà ngoại mỗi lần nhìn thấy bà ngoại vui vẻ ăn cơm, tôi lúc đó còn nhỏ nhưng lòng lại cảm thấy rất vui. Sau khi bà ngoại đi chỉ còn lại một mình, nấu cơm với tôi mà nói giống như trò chơi để giết thời gian, một mình làm một mình ăn, tuy là sở thích nhưng lại thấy trống rỗng, một người, một bàn, một bộ chén dĩa, gian phòng trống rỗng, tôi một mình nhấm nháp, chỉ có tiếng nhai cơm của chính mình, có khi ăn cơm sẽ mở nhạc, nhưng kỳ quái chính là dù mở âm lượng to như thế nào tôi cũng nghe được âm thâm nuốt thức ăn của chính mình, sau này mới hiểu là vì lúc đó tôi dùng cơm với sự quạnh quẽ mà ra.
Diệp Lê không biết đứng sau lưng tôi từ khi nào, cậu ấy ôm lấy eo tôi, đem mặt đặt vào lưng tôi nhỏ giọng nói: “Thật lâu trước kia đã muốn ôm cậu như vậy, mỗi lần nhìn cậu trong bếp bận rộn nấu cơm cho tớ, trong lòng của tớ luôn cảm thấy rất ấm áp biết không? Nhà của tớ không ai nấu cơm, ba không có, mẹ cũng không, anh trai đương nhiên càng không, tớ là ăn cơm của bảo mẫu mà lớn, có khi tớ nghĩ, cái nhà này cũng giống là nhà sao? Cho nên khi cha và mẹ tớ trong lúc muốn ly hôn tớ chưa từng khuyên hai người họ dù chỉ một lần, Phương Ngưng, chỉ có cậu mới cho tớ cảm giác gia đình như vậy, chỉ có mỗi cậu thôi, tớ thật sự rất hạnh phúc”
“Đứa ngốc này” tôi nghiêng đầu hôn lên mặt Diệp Lê.
------
Lê của mình, luôn đáng yêu như vậy đó