• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Diệp Trọng Uyên nhìn Cố Thanh Giác run rẩy sợ hãi, dũng khí thật vất vả mới chuẩn bị xong lập tức trôi sạch.

Rõ ràng tiểu sư đệ thân với hắn nhất, lại bị hành động bốc đồng kia của hắn hại cho dù chỉ là gặp mặt cũng không dám đến gần.

Kiếm Tôn hắc y dừng chân không bước tiếp, muốn mở miệng nhưng sợ dọa đến Cố Thanh Giác đang như chim sợ cành cong, hắn chỉ có thể giấu đi ưu tư, cố gắng tỏ ra ôn hoà.

Mấy trăm năm trước khi cốt truyện vào guồng, Cố Thanh Giác đúng thật là ngoan ngoãn lớn lên ở Huyền Thiên Tông, từ nhỏ y đã thích quấn lấy Diệp Trọng Uyên, có một sư huynh là Kiếm Tôn vừa mạnh vừa ngầu đưa đi chơi, chẳng cần lo bị ai bắt nạt.

Sau đó dần đến lúc cốt truyện bắt đầu, vì không để cho Diệp Trọng Uyên phát hiện ra bất thường, Cố Thanh Giác chỉ có thể từ từ lạnh nhạt, ngay cả nhị sư huynh dịu dàng nhất y cũng không dám thân thiết nữa, càng không cần nói tới tông chủ đại sư huynh vẫn luôn đóng vai cha trẻ nghiêm khắc.

Cố Thanh Giác ngày xưa thích cáo mượn oai hùm, ỷ vào tam sư huynh tu vi cao chiến lực mạnh bao nhiêu thì bây giờ càng sợ gặp hắn bấy nhiêu.

Chẳng qua lúc này còn áy náy với y nên mới mỉm cười, chờ buff áy náy biến mất chắc gì y còn đường sống?
Đây chính là huyền cách Kiếm Tôn, là đá tảng nguyên chất không ai không biết không ai không hiểu, mặt lạnh mới là bình thường, muốn thấy hắn cười chi bằng đi chờ vạn tuế ra hoa.

Nhưng mà bây giờ sư huynh đầu gỗ đang cười kìaaaaa!
Trong phòng, Cố Thanh Giác bần thần chôn chân tại chỗ chờ nhận tội rồi xử trảm.

Bên ngoài, Vân Thính Lan không nhìn nổi, nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nhanh chóng nói rõ sự việc, tránh để y bị hoảng sợ.

Tạ tông chủ thở dài một tiếng, biết mình thân là đại sư huynh nhưng không làm tròn trách nhiệm, lúc này hắn cũng chỉ có thể tháo gỡ khúc mắc của tiểu sư đệ, "Thanh Giác đừng sợ, sư huynh không phải tới hỏi tội đệ."
Cố Thanh Giác dè dặt ngồi xuống theo ý của Tạ Dịch, trong lòng nước mắt đã tràn bờ đê, bây giờ thì chưa có gì đâu, nhưng tương lai không biết lúc nào hỏi tội càng đáng sợ hơn đó!
Các huynh có bản lĩnh lần này không hỏi vậy sau này đừng bao giờ hỏi tới luôn nha!
Vân Thính Lan vòng qua Diệp Trọng Uyên đang sa sút tinh thần, ngồi bên cạnh Cố Thanh Giác.

Trong ba sư huynh cũng chỉ có hắn mới giúp y đỡ căng thẳng hơn.

Tạ Dịch đặt phù trần lên bàn, nhìn tiểu sư đệ vẫn đang hoảng sợ như cũ, hắn chậm rãi an ủi, "Thanh Giác, sư huynh biết chuyện trước kia không phải là lỗi của đệ, các sư huynh sai rồi."
"Đại sư huynh, mọi việc đều là đệ làm, không liên quan đến người khác." Cố Thanh Giác nhỏ giọng trả lời, bất kể các sư huynh có tẩy trắng y thành đóa sen trắng đáng thương cỡ nào thì y cũng phải giải thích, sau này lật xe đỡ phải bí lời.


Tiểu kịch trường của Cố nhút nhát:
【Sau khi lật xe——
Tông chủ sư huynh (mặt đầy lạnh lẽo): Uổng công ta cảm thấy ngươi vô tội, không ngờ ngươi thực sự hô mưa gọi gió không chuyện ác nào không làm, bản tôn hôm nay nhất định vì nước quên tình thân.

Dược tôn sư huynh (hết sức thất vọng): Thanh Giác, vì sao ngươi phụ lòng dạy dỗ của sư huynh nhiều năm như vậy?
Kiếm Tôn sư huynh (sát khí tràn đầy): Đại sư huynh gượm đã, năm đó diệt cỏ chưa tận gốc, hôm nay sư đệ nhất định trừ sạch hậu hoạ.


Vừa nghĩ tới cảnh tượng trên có thể sẽ xảy ra, Cố nhút nhát không nhịn được run lẩy bẩy.

Xưa kia đối mặt với tam sư huynh y đã sợ đến mức nhiều ngày sau còn không hoàn hồn được, lần này ba sư huynh cùng chung tay, y thực sự không có can đảm đối mặt.

Bây giờ nói hết những gì cần nói, dù sao y cũng không nhận bất kỳ gói bột giặt hảo tâm nào, tất cả đều do các sư huynh tự suy diễn ra, đến lúc đó đừng có thêm tội danh lừa dối sư huynh, chuyện y không làm y kiên quyết không nhận đâu nha!
Tuy là...!Tội này có thêm hay không thì kết quả vẫn thế...!
Vân Thính Lan xót xa nhìn tiểu sư đệ không dám nói ra chân tướng, giơ tay vén tóc rủ trước mặt ra cho y, dịu dàng an ủi, "Thanh Giác, ma đầu uy hiếp đệ đã chết, nói ra cũng không sao, không ai có thể hại đệ nữa."
Cố Thanh Giác lắc đầu, đôi mắt vẫn rủ xuống không dám nhìn thẳng, "Không có ai uy hiếp đệ, tất cả đều là do đệ làm."
"Cho dù là đệ làm, các sư huynh cũng không trách đệ." Vân Thính Lan nhận ra thân thể y khẽ run, biết y trước đây chịu khổ nhiều nên bây giờ không dám mở lòng.

Thanh Giác của họ thuần lương như vậy, dù là y bị ép làm điều ác, người bị chỉ trích cũng không phải y.

Trước khi xảy ra những chuyện này, Thanh Giác mặc dù không thích giao hảo với mọi người nhưng cũng là thiên chi kiêu tử vẻ vang chói mắt, là tiên tôn vạn người kính ngưỡng.

Nào giống như bây giờ, cho dù không có lỗi nhưng vẫn một mực giữ lấy ô danh.

Tạm thời không cách nào khiến Thanh Giác thoát khỏi bóng ma xưa kia được, vì không muốn kích thích y, họ chỉ có thể thuận theo y muốn, chỉ cần để t biết các sư huynh không trách y là được rồi.

Bọn họ tự trách còn không kịp, sao có mặt mũi đi trách Thanh Giác?
Tạ tông chủ khẽ thở dài, bình thường hắn đã nghiêm túc thành quen, cũng không biết cách an ủi người khác như thế nào, hắn chỉ có khả năng nói rõ là không trách tội, ý của Vân Thính Lan chính là ý chung, rốt cuộc phải làm sao thì Thanh Giác mới không e sợ hắn nữa?
Cố thanh vốn giác ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, trải qua bao nhiêu biến cố vẫn không tùy tiện thù hận người khác.

Y có quyền oán trách các sư huynh, có quyền phẫn nộ với những bất công y gặp phải, nhưng y không làm gì cả.

Tính tình như vậy, làm sao bọn họ có thể yên tâm được?

Diệp Trọng Uyên đứng một mình ở bên, chỉ hận năm ấy mình chậm một bước không thể tự tay giết chết kẻ thù thực sự, ma đầu kia bị Ân Minh Chúc diệt đến ngay cả một mẩu tro cũng không còn, nếu muốn để Thanh Giác báo thù, chỉ còn một cách duy nhất.

Ánh mắt Diệp Trọng Uyên trầm lại, bước tới đặt thanh kiếm bản mạng lên bàn, "Nếu Thanh Giác muốn báo thù, sư huynh tuyệt không phản kháng."
Một kiếm của hắn năm đó khiến Cố Thanh Giác hồn phi phách tán, bây giờ y đã trở về, cho dù là có muốn mạng hắn, hắn chắc chắn không từ chối.

Cố Thanh Giác bị động tác của Diệp Trọng Uyên dọa sợ, vội vàng lôi Hệ Thống ra hỏi, 【Thống, có phải tâm ma của tam sư huynh chưa giải quyết xong hay không?】
Hệ Thống gật đầu, 【Đúng vậy.】
【Vậy có cách nào giải trừ không? Huynh ấy hơi tí là rút kiếm ra thì ai mà chịu nổi?】
【Đơn giản lắm, ngươi cứ đâm hắn một cái cho lòng hắn dễ chịu, có khi tâm ma bị đâm rớt ra cũng không chừng.】
Cố Thanh Giác:...!
Hệ Thống rác rưởi, không một tích sự!
Đây là cơ thể máu thịt, không phải đá thử kiếm, nói đâm là có thể đâm sao?
Cố Thanh Giác vẻ mặt hốt hoảng đứng lên, áy náy ngước nhìn Diệp Trọng Uyên vẫn đang tự trách, "Không liên quan tới tam sư huynh, vốn là tội đệ phải chịu..."
"Thanh Giác!" Tạ Dịch trầm giọng ngắt lời y, thấy tiểu sư đệ vẫn đang nhận lỗi quả thực không đành lòng nặng lời, vì vậy liền chuyển qua người khác, "Trọng Uyên, nếu đệ nhàn rỗi quá thì đến Kiếm Trủng bế quan đi."
Cố Thanh Giác:...!
Hay cho một công đôi việc của đại sư huynh.

Cố Thanh Giác cảm nhận được tình cha như núi của đại sư huynh, cũng biết nếu y còn nói nữa chỉ khiến tam sư huynh càng đau thêm thôi, y chỉ có thể nặn ra một nụ cười mỉm, im lặng làm khẩu hình: Sư huynh, đệ không trách huynh đâu.

Mọi tội lỗi vốn là của y thì làm gì có mặt mũi trách người khác, nếu không phải lúc ấy y quá đáng thực sự, tam sư huynh cũng sẽ không tức đến nỗi đâm chết y tại chỗ.

Trước ỷ thế hiếp người ít nhất không mất mạng ai, nhưng lần đó chết trong tay y là cả một tòa thành, chính là toàn bộ mạng người của nơi đó.

Nếu không phải Hệ Thống bắt y phải đi theo cốt truyện, còn bảo đảm tình tiết đồ sát này không phù hợp Tấn Giang nên sẽ có nhân vật khác hồi sinh mọi người về, y thà quăng luôn nhiệm vụ chứ không thể nào xuống tay được.

Tuy trước khi bị trói buộc với Hệ Thống Cố Thanh Giác cũng không phải thánh phụ gì đó nhưng nhất định là một người tốt.

Nói không chừng còn là một thanh niên năm tốt biết đỡ cụ già qua đường rồi nhường chỗ trên xe bus, tinh thần kính già yêu trẻ cao thượng tuy không thấm vào đâu nhưng y cũng tự xúc động luôn nha.

Loại chuyện cướp của đánh người bắt nạt đồ đệ đá đít yêu thú ít ra y còn miễn cưỡng làm xong, còn đồ sát một tòa thành y vừa nghe qua đã muốn bật khóc rồi! Cho y thêm mười lá gan y cũng không làm được.

Ngay cả Ma giới cũng rất hiếm khi xuất hiện vụ việc diệt sạch không chừa một mống, xảy ra ở Tiên giới càng lạ lùng hơn, chưa nói tới y không thèm che giấu, dù là có che cũng không tránh khỏi hỏa nhãn kim tình của các đại lão được.


Kiếm Tôn sư huynh ghét ác như thù, biết tiểu sư đệ mình nuôi lớn trở thành ác nhân, không tức đến mức thanh lý môn hộ tại chỗ mới là lạ.

Tam sư huynh đáng thương, làm đúng chức trách còn bị đại sư huynh mắng, hy vọng khi lật xe huynh nhớ tới bây giờ chúng ta huynh đệ tình thâm, hạ thủ lưu tình một chút hu hu hu~
Diệp Trọng Uyên bị Tạ Dịch giáo huấn đến không nói gì nữa, thấy Cố Thanh Giác nhẹ nhàng cười với hắn giống như chưa từng xảy ra những điều thống khổ kia làm hắn càng thêm phỉ nhổ mình.

Đại sư huynh mắng đúng lắm, vì để mình yên lòng mà không quan tâm đến nguyện vọng của Cố Thanh Giác chỉ càng làm y tổn thương thêm, hắn đúng là không đáng mặt làm sư huynh.

Cố Thanh Giác dưới thế tiến công ấm áp tình sư huynh đệ càng mất tự nhiên, sợ mình không cẩn thận lệch khỏi thiết lập nhân vật nên bèn gật gù tán thành tất cả những gì sư huynh dặn dò, sau đó nhanh chóng xin về Nam Hoa Phong.

Chỉ cho tam sư huynh đi cùng, không cần hai ông thần kia đi theo.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, không phải khoe chứ toàn bộ Huyền Thiên Tông, Nam Hoa Phong của y tuy không lợi hại nhất nhưng chắc chắn là giàu có nhất.

Đại sư huynh đương quyền Chủ Phong, có quyền có thế là thật nhưng có giàu hay không thì không chắc.

Ngọc Quỳnh Phong do nhị sư huynh quản giáo, y tu có thể kiếm tiền nhưng tiêu tiền vào linh thảo các loại cũng không kém.

Vạn Kiếm Phong của tam sư huynh đều là kiếm tu, ai cũng biết kiếm tu ngoài chiến đấu ra đều không để tâm đến việc khác, đặc biệt là việc tiết kiệm tiền, có chút linh thạch đều tất tay vào bảo dưỡng kiếm yêu, nghèo nhất tông môn còn không phải họ sao?
Nam Hoa Phong của Cố Thanh Giác không như vậy, Nam Hoa Phong tu tập rất nhiều thứ, nào là trận pháp phù ấn các loại.

Chỉ cần Tiên giới có, Nam Hoa Phong nhất định có, phương châm của phong chủ chính là: Tìm đạo lữ không cần hỏi của cải đối phương, dù sao cũng không giàu bằng lão tử.

Tuy kiếm được nhiều hơn Ngọc Quỳnh Phong nhưng không có bao nhiêu chỗ cần dùng, nếu như có ăn cướp tới Huyền Thiên Tông, Nam Hoa Phong nhất định sẽ không để chúng thất vọng.

Dĩ nhiên, có đi ra được hay không thì không biết.

Cố Thanh Giác muốn về chốn xưa nhìn một chút, đối với thỉnh cầu đầu tiên sau khi tỉnh lại của tiểu sư đệ, các sư huynh phải làm gì bây giờ? Tất nhiên là đồng ý với y rồi.

Hẳn là Thanh Giác hiểu được tâm tình của Trọng Uyên, muốn tranh thủ lúc riêng tư giải quyết khúc mắc nhỉ? Y luôn là vì nghĩ cho người khác mà coi nhẹ tổn thương của chính mình, rõ ràng khi còn bé là một đứa nhỏ biết khóc biết làm nũng, về sau sao lại trở thành suy nghĩ ôm đồm tất cả?
Đối với sự hiểu lầm của các sư huynh, Cố Thanh Giác bày tỏ: Em chỉ muốn bồi dưỡng cảm tình với tam sư huynh thôi, không phải người vì đại nghĩa diệt thân, xin các đại ca đừng suy diễn nữa!
*
Trước khi Cố Thanh Giác tiếp quản Nam Hoa Phong, nơi đây chính là do Sở trưởng lão quản giáo, ở chung một phong tự nhiên mối quan hệ của hai người rất tốt, vậy nên ở đại điển khai sơn người đứng ra lên tiếng cho y cũng là Sở trưởng lão.

Sau khi y chết, Hòa Ương phải giúp Tạ Dịch trông coi toàn bộ tông môn, Huyền Thiên Tông tạm thời không tìm ra ai có đủ tu vi và tư cách tiếp quản Nam Hoa Phong, đành để Sở trưởng lão xuất sơn lần nữa.

Tiếng tăm của Cố Thanh Giác trước khi cốt truyện vào guồng quả thực quá cao, sau đó còn thêm tác dụng của các loại bột giặt thuốc tẩy nên dù y đã chết cũng không ai chấp nhận việc Nam Hoa Phong đổi chủ.

Tông chủ nhất quyết không bỏ cuộc, một lòng suy nghĩ cách hồi sinh Chiêu Minh Tiên Tôn, các đệ tử càng không thể không hy vọng.


Nói tóm lại, những năm Cố Thanh Giác không ở đây, Nam Hoa Phong không những không suy tàn mà còn có tiếng tăm nhiều hơn.

Chỉ cần nhìn lượng đệ tử mới của đại điển là có thể nhận ra đa số đều là bái nhập vào đây.

Lúc ấy còn là chưa ai biết Cố Thanh Giác đã hồi sinh, nếu bên ngoài biết y nhất định sẽ trở lại, số người đến đại điển ít nhất phải tăng gấp đôi.

Diện tích của Nam Hoa Phong rất rộng, nơi ở của các đệ tử là từ giữa sườn núi trở xuống, cung điện trên đỉnh núi thuộc về Chiêu Minh Tiên Tôn.

Không có sự cho phép của Tạ tông chủ, cho dù là Sở trưởng lão đang tiếp quản Nam Hoa Phong cũng không vào được.

Vậy mà hôm nay, hầu như tất cả đệ tử cũng không đi tu luyện mà đều vây quanh đỉnh núi, kể cả các đệ tử phong khác cũng góp mặt, không phải bọn họ muốn gặp Cố Thanh Giác, chủ yếu là để đề phòng một kẻ có thể gây hại cho tiên tôn.

Sao cứ cảm thấy tình huống hiện tại có vẻ không đúng lắm?
Trước điện, Ân Minh Chúc mặc một bộ y phục đệ tử bình thường đang thẳng lưng ngẩng đầu quỳ ở đó.

Ba mươi năm Huyền Thiên Tông mới thu đồ một lần, đệ tử mới lần này còn chưa phân đến các phong cho nên đa phần mọi người ở đây đều biết hắn là ai.

Năm xưa Ma Tôn chơi đến vui vẻ vô cùng, bây giờ biết Chiêu Minh Tiên Tôn trở lại, hắn thay quần áo khác quỳ trước cửa là muốn làm gì? Cầu xin Chiêu Minh Tiên Tôn tha thứ sao?
Khoan hẵng nói, nếu như không phải đã biết Ân Minh Chúc điên cuồng cỡ nào, chỉ nhìn bộ dạng chịu đánh chịu mắng lúc này của hắn, thật đúng là sẽ bị gạt mất.

Không xong rồi!!!
Bọn họ biết Ma Tôn là kẻ điên, nhưng Chiêu Minh Tiên Tôn không biết! Chẳng may để hắn được toại nguyện...!Hậu quả thật khó có thể tưởng tượng!
*
Diệp Trọng Uyên đưa Cố Thanh Giác về Nam Hoa Phong, thấy giữa sườn núi nhốn nháo một đám người thì không khỏi nhíu mày, khí thế Kiếm Tôn mới vừa thoát ra, đám người lập tức tránh ra nhường đường.

Chiêu Minh Tiên Tôn trở lại thật kìa~
Tiên tôn số khổ, sắc mặt tái nhợt như vậy, gầy yếu như vậy, nhất định là chưa hồi phục hoàn toàn, đau lòng chết họ mất hu hu hu~
Ma đầu trời đánh! Tiên giới nhiều người như vậy dày vò ai không dày vò, tại sao lại chọn trúng Chiêu Minh Tiên Tôn không vướng bụi trần? Tiên tôn thật thảm!!
Kiếm Tôn đi trước chắn lại ánh mắt thương xót của chúng đệ tử, che chở tiểu sư đệ số khổ bước tiếp, Ân Minh Chúc đang quỳ trước điện càng nhíu chặt mày hơn.

Cố Thanh Giác phức tạp nhìn áo bông nhỏ độc nhất vô nhị hệt như trong trí nhớ, thở dài một tiếng không biết nói gì cho phải, 【 Bộ đồ này cũng phải mấy chục năm rồi ha? Chất lượng quần áo đệ tử tông môn thật không tệ nha ~ 】
Hệ Thống hùng hùng hổ hổ: 【Vl! Ba ngươi đang gấp chết đi được! Sự chú ý của ngươi không thể đứng đắn chút sao?! Gì mà chất lượng quần áo không tệ, chất lượng chỗ đó của đồ đệ ngươi cũng không tệ nha!】
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: Ta tố cáo ngươi tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy!!!
Thống gia: Ta cũng rất cáu đó!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK