Bốn người đi hết con đường đất đến một bãi loạn thạch với rất nhiều phiến đá lớn nhỏ rải rác, những khối đá mô tả các loại phi cầm tẩu thú được đục đẽo một cách sơ sài.
Nơi trung tâm là một tòa Thạch Tháp nhỏ thiết kế theo dạng mái vòm cao chừng năm trượng.
Hai tên hộ vệ dừng bước tại bãi đá, Y Ban ra hiệu cho Đàm đi theo mình và giải thích:
- Đây là Thánh Địa của bộ tộc, chỉ có Chủ Tế, Thánh Nữ, Tộc Trưởng và một số nhân vật có thân thế đặc biệt mới được ra vào.
Đàm Phi thoáng động tâm, thì ra gã cũng được xếp vào dạng nhân vật có thân thế ở đây.
Gã thả thần thức dò xét Thạch Tháp nhưng không có kết quả, các tia thần thức phóng ra đều bị dội ngược trở lại.
Y Ban đi đến trước ngưỡng cửa thì dừng bước thông báo vào trong:
- Lão Sư… khách đã tới!
Bên trong có tiếng nói già nua yếu ớt vọng ra:
- Tốt lắm, cho hắn vào!
Y Ban đảo mắt với Đàm rồi cả hai cùng bước qua cửa tiến nhập vào bên trong.
Không gian trong Thạch Tháp khá rộng rãi, đèn đuốc sáng trưng soi tỏ mọi ngóc ngách.
Mặt sàn lít nhít đồ hình, ký tự ngoằn nghèo và hình vẽ muông thú được khắc sâu vào đá, với nhãn quan của gã thì đây hẳn là Tế Đàn của bộ tộc Cơ Tư.
Một lão già gầy gò nhăn nheo ngồi xếp bằng trên bệ đá nhìn Đàm với ánh mắt hiền từ, đầu lão đội chiếc mũ được kết bằng vô số chiếc lông vũ sặc sỡ trông rất buồn cười, tu vi người này chỉ ở cấp Thượng Linh Sư, đời này kiếp này không thể tiến cảnh thêm được nữa rồi.
Đứng cạnh lão già là một trung niên mắt ốc nhồi râu xồm, hắn khoác chiếc áo da hổ khiến hình tượng càng trở nên dữ tợn, người này không phải tu tiên giả mà chỉ là một phàm nhân.
Y Ban hướng từng người giới thiệu với Đàm Phi:
- Vị ngồi trên thạch đôn là Chủ Tế bổn tộc, cũng là ân sư của thiếp thân.
Người còn lại chính là tộc trưởng đương nhiệm, tên là Thào A Báo.
Đàm Phi hướng hai người ôm quyền thủ lễ rất chân thành.
Thào A Báo đưa tay lên trước ngực hơi cúi mình chào đáp lễ, đây là một hành động thể hiện sự tôn trọng rất lớn của thổ dân sống trên đại lục này.
Chủ Tế lại ở một đẳng cấp khác, lão gật đầu mỉm cười với Đàm rồi nói thứ ngôn ngữ Già Thiên hết sức thành thạo:
- Xin hỏi tiểu hữu tên gì? Từ đâu đến đây?
- Tại hạ thực sự không nhớ được thứ gì từ khi tỉnh dậy, cũng không có khái niệm gì về tên tuổi thân thế của mình, mong Đại Nhân soi xét!
Chủ Tế vẫn tỏ ra hết sức hiền từ:
- Không sao, có lẽ do tiểu hữu giao chiến với địch nhân rồi bị đánh cho trọng thương và mất đi ký ức, cái này từ từ rồi sẽ nhớ lại.
Hai địa danh là Già Thiên Đại Lục và Loạn Hải Vực có ấn tượng gì với tiểu hữu không? Vì trang phục lúc đến đây là lối ăn mặc của nhân sinh Già Thiên.
Đàm Phi nhăn trán làm như cố lục tìm trong trí nhớ rồi mờ mịt lắc đầu.
Chủ Tế cũng không lấy làm bất ngờ, lão tiếp tục:
- Vậy tiểu hữu có dự tính cho thời gian trước mắt? Nếu chưa có, chi bằng hãy ở lại đây làm Khách Khanh cho bộ tộc chúng ta, khi nào hồi phục trí nhớ thì tùy ý, chúng ta không có ngăn cản.
Đàm Phi đã nhìn thấy được âm mưu lôi kéo nhằm tăng thực lực của bọn họ.
Văn hóa tu tiên tại Cô Thiên khác với Già Thiên, trong các bộ lạc của phàm nhân luôn có một vài vị Chủ Tế hoặc Tư Tế là lãnh tụ tinh thần, những người này hầu hết đều là tu tiên giả, vì vậy mà tu tiên giả vẫn trực tiếp tham gia vào tranh đấu của phàm nhân, tất nhiên là chỉ ở mức độ vừa phải.
Những Đại Bộ Lạc hùng mạnh trên đại lục này khi tranh chấp với nhau thì không để người phàm giao chiến mà trực tiếp tu tiên chém giết nhau, phàm nhân trong tộc được họ bảo tồn để duy trì giống nòi và là nguồn cung cấp tu tiên giả cho tương lai.
Gã mới bước chân đến đại lục xa lạ này, còn rất nhiều thứ phải tìm hiểu và thích nghi, hiện tại không phải lúc chạy loạn lên, ở lại phục vụ cho bộ tộc đã có ‘ân cứu mạng’ mình là lựa chọn tốt nhất, gã ra vẻ trần trừ giây lát rồi đồng ý:
- Tại hạ giờ đã mất trí, còn biết đi đâu về đâu.
Vậy mong chư vị thành toàn cho một khẩu tại bộ tộc thôi!
Chủ Tế tỏ ra mừng rỡ, lão cười tít mắt rồi quay sang A Báo tộc trưởng thì thầm mấy câu thổ ngữ.
Tên tộc trưởng không giấu được cảm xúc, gã cười lớn hào sảng đi đến cạnh Đàm Phi vỗ vỗ vai gã với ánh mắt tràn đầy sự cảm kích và cuồng nhiệt.
Chủ Tế hướng tới Đàm Phi dò hỏi:
- Đạo hữu đã không nhớ nổi tên mình, vậy cũng nên nghĩ ra một cái tên để bổn tộc còn tiện xưng hô!
Đàm vê cằm suy nghĩ rồi đưa ra chủ ý:
- Vậy cứ gọi tại hạ là Huyền Tử đi!
- Được, Huyền Tử đạo hữu! Cứ gọi ta là A Sìn.
- Chủ Tế chấp nhận.
Lão tiếp tục câu chuyện:
- Nếu Huyền Tử ngươi đã đồng ý đảm nhiệm cương vị Khách Khanh của bản tộc, cũng phải nói rõ một số nghĩa vụ và quyền lợi.
Yêu cầu của bản tộc cũng không có gì là ghê gớm, chỉ cần mỗi khi có địch nhân tu tiên của bộ tộc khác gây hấn thì mới cần ngươi đứng ra xuất lực.
Bù lại, bộ tộc sẽ đáp ứng một số tài nguyên tu luyện cho ngươi ở phạm vi cho phép, ngoài ra mỗi tháng sẽ chu cấp thêm cho Khách Khanh 20 Tinh Thạch.
Đây đúng bằng số Tinh Thạch mà Tử Huyền Môn chu cấp cho Thượng Linh Sư hằng tháng, lại còn được đáp ứng một số tài nguyên khi tu luyện nữa chứ.
Cơ Tư chỉ là một cái tiểu Bộ Lạc nhỏ bé được điều hành bởi một tên Thượng Linh Sư, vậy mà thủ bút cũng cao đến dọa người, sự đãi ngộ như vậy hẳn là điều kiện để trói buộc gã vào cái bộ lạc nhỏ này.
Dù sao thì gã cũng không có chỗ để đi, nằm lại đây vài năm để tu luyện đề thăng tu vi cũng không phải là ý tồi, gã tỏ vẻ mông lung mờ mịt rồi ôm quyền cảm tạ.
Bốn người còn bàn luận thêm vài việc liên quan đến các vấn đề của bộ tộc Cơ Tư rồi mới giải tán.
Sau khi Tộc Trưởng A Báo rời đi, A Sìn Chủ Tế quay sang Y Ban trao đổi:
- Ban nhi! Ngươi an bài hắn ở tạm trong động phủ cũ sau núi, đợi đến khi nào hắn tìm được chỗ thích hợp thì thiết lập động phủ sau cũng được.
Y Ban Thánh Nữ vâng dạ lĩnh mệnh rồi dẫn Đàm rời khỏi Thạch Tháp đi về phía ngọn núi cao gần địa bàn bộ lạc.
A Sìn Chủ Tế trở về động phủ của lão, trên bờ môi nhăn nheo thâm xì điểm nụ cười nhẹ chứng tỏ tâm trạng lão rất tốt.
Lão đi đến mật thất đứng lặng lẽ ngắm nhìn bức ký họa bằng lụa treo trên vách với vẻ cực kỳ cao hứng.
Tranh lụa miêu tả một trung niên ăn vận theo phong cách thời trang của Già Thiên Đại Lục, một tay cầm ống tiêu, một tay nâng chén rượu rất ư là tiêu sái.
Càng ngắm tranh, A Sìn càng cười lớn, chiếc mũ lông sặc sỡ rung lên theo tiếng cười tạo nên một khung cảnh hết sức hoạt kê.
Lúc này, trông lão như một con vẹt đang ngửa cổ hót vang vậy.
Y Ban và Đàm Phi đứng trước một sơn động khá lớn, cửa động lộ thiên lấm tấm rêu phong và mạng nhện giăng đầy chứng tỏ nơi đây đã lâu không có người qua lại, mặc dù nó chỉ cách khu sinh sống của tộc Cơ Tư hơn một dặm.
Thánh Nữ phất tay, kình phong hóa cơn gió cuốn hết sạch đám bụi bặm cùng mạng nhện ra khỏi cửa động.
Nàng vừa bước vào trong vừa giới thiệu:
- Động này trước đây là nơi trú ngụ của một vị Đại Linh Sư đến từ Loạn Hải Vực, lúc đó ta còn nhỏ nên không có cơ hội diện kiến người.
Nghe ân sư kể lại là ông ta do thụ thương rất nặng nên trốn đến đây ta túc nhờ vài năm, sau đó người này hỗ trợ sư phụ tiến cảnh Thượng Linh Sư rồi bỏ đi.
Từ đó đến giờ cũng khoảng hơn 20 năm rồi, ngươi đừng vì hình dáng bên ngoài mà nghĩ Chủ Tế đã già, cũng vì lão tu luyện một môn công pháp kỳ dị của vị tán tu kia ban tặng mà bộ dạng trở nên như vậy, hiện tại lão chỉ khoảng hơn 40 tuổi mà thôi.
Đàm khá bất ngờ với thông tin này, gã không vội nhận xét gì mà chỉ lẳng lặng đi theo Y Ban.
Bên trong sơn động được thiết kế rất sơ sài, hầu như chẳng có thứ gì, đây là một thạch động tự nhiên ăn sâu vào lòng núi, dấu hiệu của sự cải tạo rất ít, dù sao thì đây cũng chỉ là chỗ trú chân tạm thời của chủ nhân trước.
Nơi sâu nhất là một gian thạch thất với dấu vết như một Đan Phòng, chính gữa phòng có một miệng giếng liên thông với nguồn Địa Hỏa trong lòng đất, nó đã nguội lạnh và phủ đầy rêu.
Cạnh nơi luyện đan còn có một tĩnh thất nữa, Đàm ngó thấy trong đó rải rác vài khối khoáng thạch làm nguyên liệu chế luyện Pháp Khí.
Gã mỉm cười, khoản hồi môn của tiền nhân để lại cũng giá trị quá đi.
Y Ban sau khi dẫn Đàm đi tham quan một vòng trong động phủ thì ly khai, trước khi rời đi nàng còn thông báo:
- Tối nay bộ tộc sẽ tổ chức tiệc mừng, đạo hữu cũng nên tham gia cùng mọi người.
Đàm thắc mắc:
- Vì lý do gì?
Y Ban cười tủm tỉm:
- Không vì cái gì cả!
Đàm Phi đi lượn lờ trong thạch động ngó nghiêng lại một lần nữa, sau đó gã dùng thuật Tị Thủy gột rửa lại toàn bộ sơn động, rồi lại thả ra gần chục con hỏa điểu bay khắp vòm động để hong khô nơi ở mới của mình.
Gã lại lật tay lấy ra một bộ trận kỳ bày ra Cảm Ứng Bát Phương Trận tại tám góc của sơn động, thiết lập cấm chế toàn bộ khu vực mình sinh sống.
Bộ trận kỳ này mua ở Phường Thị Tử Huyền trước khi hạ sơn, bây giờ gã mới có cơ hội đem ra sử dụng.
Giờ đây, mọi động tĩnh trong bán kính 50 trượng đều bị tám cây trận kỳ cảm ứng, âm thanh trong động cũng không thể lọt ra ngoài và thần thức từ bên ngoài muốn dò xét cũng bị hất ngược trở lại.
Tuy nhiên, trận này chỉ có tác dụng từ Thượng Linh Sư trở xuống.
Hiện tại tâm cảnh chưa thích hợp cho việc tu luyện, Đàm đi vào Đan Phòng thầm tính toán phương án chuyển đổi công năng thành Luyện Khí Phòng, gã thả thần thức dò xét miệng giếng, cảm nhận được tia hỏa khí vô cùng mỏng manh, vẫn còn tia hi vọng.
Gã tế Liệt Không Đao ra chém lia lịa lên mặt sàn, khi bụi đá tan đi thì bề mặt quanh miệng giếng đã có thêm đồ hình Tinh Hỏa Trận.
Đàm lại tế ra năm cây trận kỳ bố trí lên các phương vị của đồ hình, khảm năm viên tinh thạch dưới chân các lá cờ nhỏ, sau đó miệng gã lẩm nhẩm chú ngữ kích phát tiểu trận hoạt động.
Hỏa diễm trong không khí hội tụ tại miệng giếng khiến gian luyện thất trở nên nóng rực, gã lặng lẽ đứng một bên quan sát.
Sau nửa canh giờ, dưới chân gã truyền đến tia ba động rất nhỏ, tiếng ‘ục ục’ của nguồn dung nham dưới lòng đất đang chạy đến làm tinh thần gã phấn chấn hẳn lên, hỏa khí càng nhiều thì vấn đề tu luyện của gã sẽ thuận lợi hơn, lại có thể tùy ý luyện chế pháp khí theo sở dục, thật là vẹn cả đôi đường.
Lúc này miệng giếng đã liên thông được với hỏa mạch ẩn sâu trong lòng đất, dòng dung nham trào ra khỏi giếng chảy vào các rãnh linh văn trên tiểu trận khiến cả căn phòng bừng sáng, ngọn hỏa diễm lam sắc nhảy múa lung linh nơi miệng giếng dường như có thể hóa lỏng tất cả mọi thứ.
Tinh Hỏa Trận đã chính thức vận hành ổn định, chỉ còn thiếu Đả Thiết Sư, Đàm Phi nở nụ cười viên mãn rồi thu hồi trận pháp.
Gã lại tiến vào tĩnh thất bên cạnh kiểm tra số khoáng thạch linh tài trong đó, có đến hơn chục loại, số lượng cũng khá, chỉ là phẩm cấp của đống nguyên liệu này không cao, nhưng như thế cũng đủ cho gã luyện tập kĩ năng luyện khí trong cả năm rồi.
Sau khi thu tất cả chỗ nguyên liệu trong tĩnh thất, Đàm Phi bắt đầu kiểm kê giới chỉ thu được từ gã Sát Ảnh Môn xấu số.
Không gian gian giới chỉ của gã Thượng Linh Sư này khá lớn, lớn hơn toàn bộ số giới chỉ mà Đàm đang sở hữu, thân gia của gã cũng rất đa dạng phong phú; Hơn ngàn Tinh Thạch.
Một đống chai lọ đan dược đủ loại, có cả đan dược phụ trợ tu luyện.
Vài món ám khí, đáng kể nhất là cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao có hình dạng trong suốt, thứ này xuất kỳ bất ý phóng ra cũng là một chiêu bài sát thủ.
Pháp khí phòng ngự cũng có một kiện nhưng Đàm đã có Nguyên Bảo Tiền nên không hứng thú.
Sách vở điển tịch cũng nhiều, cái này quả là đúng gu của gã, để từ từ rồi nghiên cứu dần.
Một cuốn sách bìa đen cũ kĩ thu hút ánh mắt của Đàm Phi, gã cầm lên đọc qua trang bìa gồm bốn chữ ‘Tật Quang Bảo Điển’.
Cuốn ‘Bí Điển’ này chủ yếu nói về kĩ thuật ẩn nặc, ám sát và sử dụng ám khí, tất cả đều dựa vào nguyên lý của ánh sáng để tạo ra huyễn tượng nhằm đánh lạc hướng đối thủ.
Phần thứ nhất mang tên Mị Quang Bộ, phần này tu luyện một loại bộ pháp vô cùng linh hoạt quỷ dị.
Phần thứ hai có tên Toái Giáp Công, hướng dẫn cách tu luyện khiến cho tứ chi cứng rắn vô bỉ, luyện đến đại thành thì chân tay đều trở thành Pháp Khí, có thể một kích phá tan hệ thống phòng ngự của đối thủ, đây đúng là một loại công pháp luyện thể đỉnh cấp.
Phần cuối hướng dẫn cách sử dụng vài món ám khí và pháp thuật ẩn nặc, trong đó có một thuật pháp phụ trợ làm Đàm vô cùng hứng thú, Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp.
Thuật này giúp cho người sử dụng có thể cải biến khuôn mặt tùy ý trong vòng hai canh giờ, nó còn có thể che dấu khí tức hoặc thay đổi khí tức của chủ nhân.
Bí Điển đúng là rất phù hợp cho dạng Thích Khách ám muội của Sát Ảnh Môn, một môn phái nổi tiếng về những sát thủ đâm thuê chém mướn tại Ngao Quốc.
.
Danh Sách Chương: