Editor: Kiều Trinh
Beta-er: Triêu Nguyên
Tôi có một cô thanh mai rất đáng yêu, cô ấy vô cùng tích cực và lạc quan, hơn nữa cô ấy rất nhiệt tình và tốt bụng.
Cô ấy luôn vô tư, dù trời có sập xuống thì cô ấy cũng không hề hoảng hốt.
Nhưng mà tôi biết người vô tư như cô ấy cũng sẽ có lúc đau lòng, cô ấy cũng sẽ phàn nàn, nhưng cô ấy không thích thể hiện sự suy sụp của mình trước mặt tôi.
Tại sao tôi luôn để ý đến cô ấy? Vì tôi thích cô ấy.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã bị người khác ngược đãi, tính cách của tôi trở nên tĩnh lặng và nhạy cảm, tôi ghét giao tiếp với mọi người.
Là thanh mai làm cho tôi tái hòa nhập với thế giới này.
Cô ấy giống như mặt trời, chiếu ánh nắng ấm áp vào tôi, để tôi có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới này.
Tôi đã từng nghĩ về cuộc sống của mình sẽ bị biến dạng và đen tối như thế nào nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã quá tuyệt vọng để đi theo con đường tội phạm kể từ đó, vì tôi biết tính khí của tôi rất cố chấp, chỉ cần tôi nhận định chuyện đó, tôi sẽ không bao giờ buông tay, tôi là kiểu người có thể rất tàn nhẫn với chính mình.
Giống như khi người giữ trẻ ngược đãi tôi, tôi đã không khóc không làm khó, tôi thậm chí có thể bình tĩnh thu thập bằng chứng, nhất định phải đem người giữ trẻ kia vào nhà tù.
Để có được sự chú ý của thanh mai, tôi đã liều mạng học tập, mỗi ngày đều học và làm đề, thành công đem thành tích của mình đi lên, trở thành hạng nhất toàn trường.
Để làm cho mình mạnh mẽ, tôi không muốn thanh mai bảo vệ tôi như một người em, tôi có thể thức dậy và tập thể dục sớm hơn hai tiếng mỗi ngày.
Ở trường, nơi cô ấy không thể nhìn thấy, tôi đã tham gia đội bóng rổ, đội bóng đá, mỗi ngày đều luyện tập
Tính khí cố chấp của tôi kiên định cho là: Miễn là tôi trở nên tốt hơn, cô ấy có thể theo tôi.
Thật không may, thành tích của tôi đã được cải thiện, nhưng thành tích của cô ấy lại tụt xuống, tôi và cô ấy không thể học cùng lớp.
Cô ấy đến lớp học bình thường, trong khi tôi học lớp cao cấp.
Vì tính cách của tôi, tôi không bao giờ dám đến lớp của thanh mai để tìm cô ấy.
Thỉnh thoảng để có thể gặp cô ấy, và để cô ấy không quên tôi, tôi chỉ có thể học hành chăm chỉ để thành tích của mình trở nên tốt hơn, như vậy tôi sẽ có cơ hội diễn thuyết trước mặt toàn trường.
Tôi đã trở nên xuất sắc, cho dù đó là học tập, hay thể thao.
Nhiều cô gái bí mật tặng quà cho tôi, bàn của tôi thường chứa đầy những món quà tinh tế và thiệp.
Thanh mai nói với tôi: “Bởi vì cậu có sức hấp dẫn, nên bọn họ tặng quà cho cậu.”
Cô ấy nói rằng tôi có sức hấp dẫn, vậy tại sao cô ấy không tặng quà cho tôi? Lúc đó, tôi biết rằng mình chưa đủ tốt, tôi vừa trách cô ấy không chú ý tới tôi, lại trách mình làm còn chưa đủ tốt.
Tôi nghĩ rằng vì tôi không đủ tốt, thanh mai mới coi thường tôi, vì điều này, tôi cảm thấy rất tự ti.
Nhưng tôi ngàn vạn lần không nghĩ rằng, ở thời điểm tôi liều mạng cố gắng, cô bạn thanh mai lại hẹn hò với nam sinh khác.
Tôi đã đến gặp nam sinh kia, cậu ta học không giỏi, thể thao không tốt, còn thích khóc nữa, vậy cậu ta lấy gì để có được trái tim của thanh mai?
Khi thấy thanh mai và nam sinh kia hẹn hò, tôi gần như phát điên, không phân biệt phải trái đúng sai đấm nam sinh kia một quyền, tôi cũng nhốt thanh mai trong nhà vệ sinh, ngăn cho cô ấy không đi ra ngoài.
Những người sống trong môi trường tối tăm và tuyệt vọng một khi đã tiếp xúc với ánh mặt trời, thì không thể rời khỏi mặt trời.
Nếu mặt trời buông bỏ người đó, thì người đó sẽ phát điên, sụp đổ, tuyệt vọng.
Một người khi tuyệt vọng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Tôi nghĩ, nếu như lúc đó tôi không hôn mê bất tỉnh, tôi sẽ giữ thanh mai ở nơi đó, giam cầm cô ấy bên cạnh, để cô ấy không bao giờ rời xa tôi, trừ khi tôi chết, nếu không tôi sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa tôi một bước.
May mắn khi tôi hôn mê bất tỉnh, tôi có một giấc mơ, mơ thấy thanh mai ấm áp và đáng yêu như ánh nắng vì bị tôi giam cầm, cô ấy trở nên tuyệt vọng và tiều tụy, cô ấy hận tôi, thậm chí còn muốn giết tôi.
Mặc dù đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó như một thanh kiếm xuyên qua trái tim tôi, giống như một cái búa đâm vào tâm trí tôi.
Khi tôi thức dậy trong bệnh viện, rõ ràng là ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào tôi, nhưng tôi cảm thấy lạnh cả người, mồ hôi lạnh lan khắp cơ thể.
Thanh mai đã ở bên tôi mọi lúc, tôi có thể cảm thấy cô ấy cách tôi bao xa, như thể cả đời tôi không thể gần gũi với cô ấy.
Trong lòng vẫn còn có chút đau, tôi trùm chăn lên đầu, tôi không muốn nhìn cô ấy.
Thanh mai không hiểu tại sao tôi lại tuyệt giao với nàng, không hiểu tại sao tôi không đến gần cô ấy.
Đã từng, tôi nghĩ cô ấy là ánh nắng dành riêng cho tôi, chỉ đến lúc này, tôi mới nhận ra rằng, cô ấy không thuộc về tôi.
Nếu tôi cứ cương quyết đem cô ấy bên người, tôi sẽ hủy hoại cô ấy.
Ngay cả khi nó không thoải mái và tuyệt vọng, tôi cũng không sẵn lòng làm tổn thương cô ấy một chút nào.
Vì vậy, tôi tình nguyện buông bỏ cô ấy.
Tôi đã rất cố gắng để quên cô ấy, nhưng cùng cô ấy chung sống mấy năm nay lại chia xa, tình cảm của tôi dành cho cô ấy không chút thay đổi, ngược lại vì tôi đã rời xa cô ấy một thời gian, tôi trở nên khát vọng cô ấy.
Chỉ có ở bên cô ấy, tôi mới có thể thực sự thư giãn, tôi mới có thể là chính mình, tôi mới cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Thanh mai luôn biết cảm xúc của tôi, dù tôi buồn, hay vui, cô ấy đều biết, cô ấy so với bản thân tôi còn hiểu tôi hơn.
Vì vậy, tôi biết, cô ấy nhất định biết rằng tôi thích cô ấy.
Nhưng mà, cô ấy tùy tiện cùng tôi sống chung, tôi đoán cô ấy căn bản không có thích tôi.
Cho dù sau này thanh mai đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi vẫn không cảm thấy cô ấy thích tôi.
Tôi vốn là một người nhạy cảm, huống chi thanh mai lại là người ta quan tâm nhất, tôi không lúc nào không chú ý đến cô ấy, cho nên tôi biết cô ấy không thích tôi.
Mặc dù rất buồn, nhưng tôi trân trọng tình cảm của tôi dành cho cô ấy, trân trọng từng khoảnh khắc bên cô ấy.
Tôi sẽ cố gắng hết sức, để làm cho cô ấy vui vẻ hạnh phúc, tốt nhất là cô ấy có thể thích tôi.
Khi thanh mai đến trường đại học, cô ấy từng gọi cho tôi và nói với tôi: “Bạn cùng phòng không tin rằng tớ có bạn trai.
Tớ không nữ tính chút nào sao?” Có lúc thanh mai thú nhận với tôi: “Thật không hiểu cậu thích tớ ở điểm nào, rõ ràng tớ không tốt chút nào.
Ở đại học, nữ sinh thì chia bè phái không chơi với tớ, nam sinh lại kết nghĩa huynh đệ…”
Mặc dù thanh mai không có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình hấp dẫn, nhưng trong trái tim tôi, cô ấy tỏa sáng lấp lánh, là người mà tôi hằng ao ước.
Mặc dù thanh mai rất phiền não khi nói với tôi điều này, nhưng tôi rất vui vẻ.
Tôi nghĩ, tốt nhất là chỉ có tôi mới có thể độc chiếm sự dễ thương của cô ấy.
Tôi không muốn có một “Cố Viễn Thanh” khác giữa tôi và cô ấy.
Tuy nhiên, khi tôi đến trường đại học của cô ấy để gặp cô ấy, tôi phát hiện, cô ấy cũng không phải không có nam sinh theo đuổi.
Có một người đàn ông tên Tô Lâm, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời cô ấy, loại ánh mắt này rõ ràng ái mộ, loại ánh mắt đó của anh ta khiến cho tôi phải cảnh giác.
Tôi hỏi thanh mai về tình hình của Tô Lâm mà không có bất kỳ biểu hiện nào.
thanh mai vừa nhắc đến hắn, liền nổi giận: “Chết tiệt, tên đó thật là không thể giải thích được, trêu chọc tớ cả ngày, cả ngày nổi giận với tớ, thấy tớ không vui, cậu ta liền vui vẻ.
Cậu ta rốt cuộc không vừa mắt với tớ ở điểm nào?
Lúc này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, vì nam sinh đó có EQ thấp, mà thanh mai của tôi lại là người chậm tiêu, tôi không cần lo lắng giữa hai bọn họ sẽ có gì xảy ra.
Để cắt đứt đường tình duyên của thanh mai, tôi thường đến trường đại học của cô ấy để tìm cô ấy.
Trường đại học của tôi ở thành phố C, cách xa thành phố B, để đến trường đại học của cô ấy tôi phải mất mấy tiếng ngồi máy bay.
Nhưng mà, miễn là tôi có thể nhìn thấy cô ấy, liền thỏa mãn.
Tôi cùng thanh mai giao du được năm năm, có lúc, chúng tôi gặp rắc rối, có chiến tranh lạnh, nhưng mỗi lần thanh mai luôn chịu thua.
Tôi luôn oán trách tại sao cô ấy không thích tôi, bất quá, nhưng sau khi trải qua năm năm với cô ấy, tôi biết, cho dù cô ấy đối với tôi không phải tình yêu nam nữ, nhưng tôi có một vị trí quan trọng trong trái tim cô ấy.
Có lẽ, cô ấy cũng giống như tôi, đều đem đối phương là người duy nhất có thể dựa vào.
Vài ngày trước, cô ấy cầu hôn tôi.
Tôi vốn là muốn cầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy lại mở miệng trước.
Khi cô ấy nói ra câu này : ” Ly Thiên Thu, chúng ta kết hôn đi!” Tôi cảm thấy trái tim mình ngừng đập ngay lúc đó, mừng đến phát , và vì tôi quá mức kích động, mà không nói được bất cứ điều gì, tôi chỉ có thể ôm cô ấy thật chặt.
Thanh mai của tôi, thanh mai giống như mặt trời vậy ấm áp và đáng yêu, cuối cùng tôi cũng có cô ấy, tôi mong chờ ngày này, mong chờ hơn mười năm.
Tôi đã hứa với cô ấy, sẽ dùng toàn bộ sức lực khiến cô ấy hạnh phúc.
Vì nếu cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ hạnh phúc.
Nếu bạn thực sự yêu một ai đó, quan tâm một người, bạn có thể dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho cô ấy.
Gần đây, tôi có khả năng nhận thức được cảm xúc của cô ấy, vì vậy tôi có thể hiểu cô ấy hơn.
Cô ấy luôn nói rằng tôi có chuyện gì bực bội cũng luôn để trong lòng, thật sự cô ấy không đem chuyện bực bội để trong lòng sao? Tôi phát hiện, cô ấy không hề giống như biểu hiện lạc quan của mình, cô ấy cũng có lúc buồn bã, cũng sẽ oán hận.
Cô ấy hỏi tôi, có ghét cô ấy vì có một mặt tối như vậy không?
Làm thế nào tôi có thể ghét cô ấy? Tôi chỉ biết đau lòng thay cô ấy.
Hơn nữa, có thể càng hiểu thêm về cô ấy, tôi cảm thấy rất vui vẻ,.tôi phát hiện cô ấy ngày càng đáng yêu, cô ấy như một nàng tiên đẹp tuyệt trần, hấp dẫn tôi mọi lúc mọi nơi…
Nhưng! Có một điều, tôi nhất định phải làm rõ! Anh bạn của tôi thực sự không nhỏ, tôi thật ra không phải tự ti mới không chạm vào cô ấy trong năm năm.
Bởi vì rõ ràng cô ấy không thích tôi, tôi lại không muốn miễng cưỡng cô ấy, cho nên tôi mới tôn trọng cô ấy!
Cánh cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, người bên trong vẫn còn do dự trả lời: ” Ly Thiên Thu, tối nay em có hẹn mất rồi, mẹ gọi em về ăn cơm, ngày khác, ngày khác được không?”
Tôi hừ một cái, từ chối ý kiến.
Đêm ngày hôm trước, nói rõ ràng là động phòng, tôi còn ở trong phòng tỉ mỉ tắm, còn xịt nước hoa, ăn mặc gọn gàng, kết quả, tôi ngồi trên ghế salon nhìn cô ấy vẽ anime, cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Đêm qua, tôi đã dời tất cả các cuộc họp, về nhà lúc sáu giờ, vì động phòng, tôi đã chuẩn bị thức ăn và rượu vang phương Tây.
Lúc tám giờ, tôi đi vào phòng tắm để sửa sang lại.
Kết quả, tôi ngồi trên ghế sofa nhìn cậu vẽ, nhưng bạn vẫn không liếc nhìn tôi một cái.
Người trong phòng tắm ngập ngừng một lúc, mới mở cửa, nói với tôi: “Vâng, vậy thì động phòng đi.”
Tôi đang kiêu ngạo, nghe được những lời này của cô ấy, trái tim của tôi liền nhảy lên, rất nhanh, mặt tôi, cổ, lỗ tai cũng nóng lên, tôi chợt xoay người, không dám nhìn nàng một cái, hồi lâu, tôi mới cố bình tĩnh trả lời: “Được.”
Quả nhiên, người này tùy tiện nói một câu, luôn có thể động đến trái tim tôi.
Tôi yêu cô ấy một cách vô phương cứu chữa, nhưng tôi không hối tiếc, bởi vì yêu cô ấy chính là một loại chuyện hạnh phúc.
Danh Sách Chương: