Bởi vì lệnh giới nghiêm cho nên Công tử không ở lại phủ Hoài Âm hầu đến tận bữa tối như ngày trước mà mặt trời vừa ngả về Tây đã vội vã ngồi xe hồi phủ.
Đường phố cũng đìu hiu vắng vẻ hơn nhiều.
Tuần Thượng hiện đang cực lực cất nhắc nhân thân cố hữu ở khắp nơi, không quản tốt xấu, đến một số kẻ phẩm hạnh không đoan chính cũng được trọng dụng.
Dạo gần dây thường xuyên có cảnh thủ hạ của lão viện vào cớ giới nghiêm mà sách nhiễu, bắt chẹt người khác.
Bá tánh bình thường chỉ cần thấy trời hơi sẩm tối là liền vội vã chạy về nhà, tránh gặp phải chuyện xui xẻo.
Vào lúc xe ngựa của Công tử đi qua một giao lộ, phía trước chợt truyền đến một hồi âm thanh huyên náo.
Tôi thò đầu qua cửa sổ xe, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang bị binh sĩ tuần tra ngăn lại, cũng chặn luôn cả đường đi của chúng tôi.
Đứng ở bên cạnh còn có mười mấy bá tánh, đều bị giữ lại tại chỗ.
“Thái phó có lệnh! Giờ giới nghiêm không được thông hành, phàm là kẻ nào chống đối, người đi đường phạt ba trăm tiền, xe ngựa một ngàn, nếu như dám kháng mệnh, luận tội mưu nghịch!” – Một gã quát lên.
Tôi nhìn gã kia, cuối cùng cũng nhận ra là ai.
“Kẻ đang nói là ai?” – Công tử hỏi.
“Là Cảnh Tị.” – Tôi đáp.
Cảnh Tị là cháu của Cảnh Bàng, thông gia với Tuần Thượng.
Gã này trước là một kẻ vô công rỗi nghề, chuyên lăn lộn trong chốn cờ bạc rượu chè, hết ăn lại nằm.
Dạo gần đây, Cảnh Bàng mới được cất nhắc lên làm Thành môn Giáo úy, để Cảnh Tị đảm nhiệm chức Tư mã, giám sát chuyện giới nghiêm.
Cảnh Tị vớ phải chuyện này thì như cá gặp nước, hoành hành bá đạo khắp đường phố Lạc Dương, đối với bách tính qua lại tùy ý vơ vét đánh mắng, có lúc ngay cả sĩ nhân quý tộc cũng không coi vào mắt, huống chi là dân đen.
Công tử nghe thấy tên kẻ này thì thần sắc lập tức trầm xuống, chẳng chờ tôi nói thêm, liền xuống xe.
Chiếc xe ngựa bị ngăn lại kia nhìn qua có vẻ như chỉ là một nhà bình thường, chỉ có hai phó nhân theo hầu.
Một người trong số đó đang cố gắng nói lý – “Hôm qua vẫn còn là giờ Tuất, sao nay đã biến thành giờ Dậu rồi?”
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.” – Cảnh Tị không nhịn được quát – “Đây là lệnh của Thái phó, một là đưa tiền, hai là vào ngục mà lý luận.”
“Đã là ý của Thái phó, vậy thì có dụ lệnh không?” – Lúc này, Công tử đi lên phía trước nói.
Cảnh Tị quay lại, nhìn thấy là Công tử thì cũng hơi ngẩn ra.
“Hóa ra là Hoàn Công tử, Hoàn Nghị lang.” – Gã nở nụ cười lấy lòng, chào một tiếng – “Không biết Nghị lang cũng ở đây, không kịp tiếp đón từ xa.”
Công tử nói – “Cảnh Tư mã không cần đa lễ.
Ta nhớ Thái phó hạ lệnh thiết lập giới nghiêm vào giờ Tuất, nhưng vừa rồi nghe Tư mã nói hình như mới có thay đổi, không biết dụ lệnh ở đâu?”
Cảnh Tị cười nói – “Bọn ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.
Nghị lang mới từ công thự trở về đúng không? Không ngờ lại làm ngăn trở đường của Nghị lang, để ta bảo bọn chúng dẹp đường cho ngài.” – Dứt lời, gã ra hiệu với thủ hạ, ý bảo nhường đường cho xe của Công tử qua trước.
Công tử lại không nhúc nhích, nói – “Không cần phải phiền đến Cảnh Tư mã, nếu đã là lệnh của Thái phó thì ta cũng phải tuân theo.
Đợi Tư mã lấy ra dụ lệnh, là phạt hay là tha cho đi, ta đều tuyệt đối nghe theo.”
Nụ cười trên mặt Cảnh Tị hơi nhạt đi, ý tứ sâu xa nói – “Nghị lang, chuyện này, ngài vẫn chớ nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn.”
“Ồ?” – Công tử nói – “Nếu ta nhất định xen vào thì sao?”
Cảnh Tị cùng Công tử đấu mắt với nhau một hồi, cuối cùng gã gượng gạo quay đầu đi chỗ khác.
“Cho đi.” – Gã nói với thủ hạ.
Tên thủ hạ hơi ngần ngừ – “Tư mã…”
Cảnh Tị đá cho tên thủ hạ một cước, chửi thề một tiếng – “Ta nói, cho đi!”
Đám thủ hạ chỉ đành hậm hực tránh sang hai bên, để chiếc xe ngựa kia đi qua.
Hai phó nhân kia thấy được tha liền liên tục hành lễ với Công tử, cảm ơn rối rít, sau đó đi theo xe ngựa nhanh chóng đi mất.
Công tử vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Cảnh Tị nhìn hắn, hỏi – “Nghị lang không đi, còn muốn thế nào?”
“Tất nhiên là chờ ngươi lấy dụ lệnh ra rồi.” – Công tử khoan thai nói – “Ta còn chưa nhìn thấy đâu.”
Cảnh Tị sầm mặt xuống, không nhịn được nói – “Nhìn thấy hay không thì thế nào? Ngươi chẳng qua chỉ là một Nghị lang, có quyền gì đòi xem dụ lệnh của ta?”
Công tử nhìn gã, ánh mắt lạnh lùng – “Phẩm cấp của ta trên Tư mã, sao lại không có quyền? Tư mã cũng là mệnh quan triều đình, phải biết rằng nếu như không có dụ lệnh mà giả truyền chính là có tội, theo luật, lập tức bắt giam hạ ngục.”
Hoàn Tích!” – Cảnh Tị không thể nhịn được nữa, dùng roi ngựa chỉ vào công tử quát to – “Đừng tưởng là ta không dám bắt ngươi!”
Công tử không hề sợ hãi, còn cười một tiếng – “Ta trái lại, lại muốn xem xem ngươi sẽ bắt ta kiểu gì.”
Cảnh Tị tức đến nổ phổi nhưng rốt cuộc cũng hiểu rõ không đụng được vào Công tử, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này, bá tánh bị chặn lại ở trên đường càng lúc càng nhiều, tụm năm tụm ba chỉ trỏ xem trò vui.
Cảnh Tị hoành hành ngang ngược đã lâu, sớm bị người ta chán ghét, lại không ít người nhận ra Công tử, liền theo ở phía sau lưng hắn mắng Cảnh Tị.
Cảnh Tỉ nghe vậy liền hung hãn đi tới, vung roi ngựa đánh về phía đám bá tánh.
Đúng lúc này thì phía trước chợt truyền đến âm thanh mở đường, tất cả mọi người đều quay lại, hóa ra là Thành môn Giáo úy Cảnh Bàng đang vội vã chạy tới.
Ông ta quát Cảnh Tị lui xuống sau đó nở nụ cười lấy lòng, hành lễ với Công tử – “Cảnh Tư mã mới nhậm chức nên chưa biết Nghị lang, nếu có chỗ nào động chạm đến, xin Nghị lang thứ tội.”
Công tử trả lễ, nói – “Vừa hay ta đang có một chuyện muốn gặp Cảnh Giáo úy.
Cảnh Tư mã nói giờ Dậu thiết lập giới nghiêm, không biết là có dụ lệnh của Thái phó hay không?”
Vẻ mặt Cảnh Bàng sượng ngắt, ánh mắt quét qua Cảnh Tị, lại tiếp tục hòa nhã nói – “Thái phó quả thực từng đề cập đến chuyện giờ Dậu thiết lập giới nghiêm, có điều dụ lệnh vẫn chưa hạ xuống.”
Công tử không dài dòng với ông ta, nói – “Nếu như là chưa hạ xuống thì không nên thiết lập giới nghiêm vào lúc này.
Lại chưa ban bố cáo, dân chúng làm sao mà biết được, dẫn tới oán hận cũng không phải là điều mà Thái phó mong muốn.”
Cảnh Bàng nói – “Nghị lang nói rất phải!” – Dứt lời liền bảo Cảnh Tị lập tức lui ra nhường đường.
Cảnh Tị trừng mắt, nhưng ở trước mặt Cảnh Bàng vẫn không dám càn rỡ, chỉ đành vâng lệnh.
Công tử không thèm đếm xỉa đến gã, lên xe rời đi.
“Dưới chân thiên tử, chỉ là một Tư mã mà lại dám vô pháp vô thiên như vậy.” – Trên xe ngựa, Công tử có vẻ vẫn chưa nguôi giận, tức tối mắng.
Tôi nói – “Giới nghiêm chung quy cũng không thể lâu dài, chỉ không biết là phải chờ đến lúc nào?”
Công tử thở dài một hơi, lắc đầu – “Chỉ e ngày nào còn chưa rõ được bệnh tình của Thánh thượng thì ngày đó vẫn chưa thể trừ được loạn lạc.”
“Nói như vậy thì an định của thiên hạ, đều phụ thuộc hết vào một mình Thánh thượng ư?” – Tôi hỏi
Công tử đang định trả lời thì xe ngựa chợt dừng lại.
“Công tử.” – Tùy tùng phía bên ngoài nói – “Đằng trước có người muốn xin gặp công tử.”
Tôi và Công tử đều kinh ngạc, ngó qua cửa sổ mới biết hóa ra là chiếc xe ngựa lúc trước bị chặn lại giữa đường kia.
“Nếu như là muốn tạ ơn thì ngươi cứ trả lời là không cần.” – Công tử nói – “Hồi phủ đi.”
Tùy tùng đáp – “Người ở bên kia nói, chủ nhân của họ quen biết công tử.”
Công tử nghe vậy thì đưa mắt nhìn tôi, cả hai liền cùng xuống xe.
Chúng tôi đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa kia, mành xe được vén lên để lộ ra một góc, đợi đến khi nhìn thấy rõ người ngồi trong là ai thì tôi không khỏi ngẩn người.
Là Ninh Thọ huyện chúa và Nam Dương công chúa.Cách giao lộ không xa có một ngôi chùa nhỏ tên là Vân Tê.
Khoảng tầm này, chẳng có ai lại đi mạo hiểm rủi ro đụng phải Cảnh Tị để đến chùa lễ phật, vì vậy nên xung quanh vắng ngắt, ngoại trừ tôi, Công tử, hai vị công chúa cùng tùy tùng ra thì không còn ai khác nữa.
“Hôm nay ta và công chúa cùng xuất thành tới bến Lạc Thủy cầu phúc cho Thánh thượng, không ngờ lúc trở về lại gặp phải lệnh cấm, may mà có công tử ra mặt, nếu không để cho người khác biết được, ta chắc chắn phải gánh trách nhiệm.” – Ninh Thọ huyện chúa nói.
Công tử kinh ngạc hỏi – “Cầu phúc cho Thánh thượng là chuyện đại thiện, công chúa và huyện chúa cần gì phải cải trang xuất thành?”
Ninh Thọ huyện chúa trả lời – “Công chúa ở trong cung ngày ngày hầu hạ Thánh thượng, mệt nhọc đã lâu.
Ngoài trừ cầu phúc, ta còn muốn đưa công chúa ra ngoài dạo chơi giải khuây một chút nhưng nếu dựa theo quy củ trong cung, chẳng những nhiều lễ nghi rườm rà, còn cả đại đội nghi trượng, cần phải điều động binh lực, không thể giải khuây được.”
Công tử hiểu ra, nở nụ cười – “Hóa ra là vậy.”
Nam Dương công chúa đi bên cạnh Ninh Thọ huyện chúa, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, chỉ nhìn Công tử, gò má hơi ửng mây hồng.
Ninh Thọ huyện chúa đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, nói với Công tử – “Ta nhớ chùa Vân Tê là nơi rất nổi tiếng, được xây dựng từ thời tiền triều đúng không?”
Công tử đáp – “Đúng vậy.”
Ninh Thọ huyện chúa mỉm cười, bảo với Nam Dương công chúa – “Công chúa thường nói với ta muốn vào trong thành du lãm danh thắng, tiếc là xuất hành rắc rối, vẫn luôn không được thỏa nguyện, chẳng ngờ hôm nay đến đây, lại thành vừa khéo.”
Nam Dương công chúa đưa mắt liếc nhìn Công tử, khóe môi cong cong, nhẹ giọng đáp – “Ừm, đúng vậy.”
“Tiếc nỗi ta không phải là người Lạc Dương, không mấy hiểu biết về những danh thắng này.” – Vẻ mặt Ninh Thọ huyện chúa có vẻ tiếc nuối, vừa nói vừa nhìn về phía Công tử – “May mà có Hoàn công tử ở đây, chẳng biết công tử có tiện thay ta đưa công chúa đi du lãm nơi này được hay không?”
Công tử kinh ngạc nhìn Ninh Thọ huyện chúa cùng Nam Dương công chúa trong chốc lát, lập tức trả lời – “Nếu công chúa không chê, tại hạ đương nhiên tuân lệnh.”
Nam Dương công chúa nhìn hắn, khuôn mặt e lệ nhưng chẳng giấu được nét vui mừng.
Sắc hoàng hôn dần nhuộm kín bầu trời, xung quanh vô cùng an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim ríu rít về tổ.
Đoàn người chậm rãi dạo bước qua các điện các trong chùa.
Ninh Thọ huyện chúa cực kỳ thong thả đi tụt lại phía sau, cách Công tử và Nam Dương công chúa độ hai bước chân.
Tôi tất nhiên là hiểu dụng ý của nàng ấy.
Cổ nhân nói “mất bên Đông, được bên Tây”*, vốn tưởng rằng sau khi buổi nhã hội của Dự Chương vương bị hủy, đường tình của Nam Dương công chúa ngoắt ngoéo trắc trở, chẳng ngờ Công tử gặp chuyện bất bình không tha, cuối cùng lại vừa khéo trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.*_Nguyên văn "Thất chi đông ngung, thu chi tang du”(失之东隅, 收之桑榆): Đông ngung 东隅: nơi mặt trời mọc, cũng chỉ lúc sáng sớm.
Tang du 桑榆: nơi mặt trời sắp lặn chiếu đến, cũng chỉ nơi mặt trời lặn.
Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.Nếu Ninh Thọ Huyện chúa đã có hảo ý như vậy, tôi cũng không thể không thức thời liền đi theo phía sau nàng ấy, dần dần kéo dãn khoảng cách với hai người phía trước.
Công tử trước nay không thường trò chuyện cùng người khác phái, tôi có lẽ chính là nữ tử mà hắn trò chuyện nhiều nhất.
Có điều ở trong mắt hắn, tôi rốt cuộc có được xem như một nữ tử hay không, điều ấy quả thực rất đáng để tranh luận.
Thoạt đầu tôi còn lo lắng hắn sẽ giống như những thiếu niên ngây ngô khác, đứng trước mặt nữ tử liền lóng ngóng chân tay nhưng nhìn lại, xem ra là tôi đã lo hão rồi.
Công tử vẫn như thường ngày nói chuyện cùng người khác, giọng điệu thong thả, ôn hòa mà lưu loát.
Hắn quả thực hiểu biết không ít về lai lịch của ngôi chùa này, mỗi lần đi qua một cảnh trí nào đó đều có thể giảng giải một phen, cực kỳ thu hút người nghe.
Nam Dương Công chúa sánh bước bên cạnh Công tử, nghe đến mê mẩn, thỉnh thoảng lại gật đầu, khi thì lại nhỏ nhẹ hỏi một hai câu.
Công tử giải đáp từng câu một, hai người vừa đi vừa trò chuyện, tựa như không để cho người khác có cơ hội xen vào.
Đúng là một đôi bích nhân.
Tôi hài lòng nghĩ, cho dù Đại Trưởng công chúa biết được chuyện này, biết đâu còn thưởng hậu cho tôi ấy nhỉ?
“Ta nhớ, ngươi tên là Vân Nghê Sinh đúng không?” – Vào lúc tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Ninh Thọ Huyện chúa chợt quay đầu, nhìn tôi hỏi.
Tôi đáp – “Chính là nô tỳ.”
Ninh Thọ huyện chúa mỉm cười nói – “Ta nghe Thẩm nữ quân của phủ Hoài Âm Hầu nói, ngươi biết tính quẻ, bói toán?”.
Danh Sách Chương: