Nhậm Tử Hằng xách theo cặp, khẽ cười: "Cậu gầy thật đấy."
Cô nhìn về phía cậu cười khách sáo: "Tàm tạm thôi."
"Buổi trưa ăn ở đâu?"
"Về nhà ăn."
"Đến kịp à?"
"Ừ, rất gần."
Hai người trò chuyện một lát, đã đến cổng trường học.
Ánh mắt Trịnh Thâm nhìn mọi nơi, đang tìm Miêu Miêu thì mặt tối sầm.
Này, lại, là đứa nào?!
Mặt Trịnh Thâm đen như than, lần trước là tên ngồi cùng bàn nào đó, thật vất vả mới bị anh ‘đánh bại’.
Giờ lại đến thêm một người, a, thằng kia mày cười cái gì? Răng trắng nhỉ!
Trịnh Thâm anh bình sinh ghét nhất loại người mặt trắng nhỏ này!
"Miêu Miêu."
"Anh!" Miêu Miêu đã chạy đến, Trịnh Thâm xách cặp cô một cách tự nhiên, một tay ngăn cô.
Thân mật không cần nói cũng biết.
"Đói bụng không?"
"Ừm."
Nhưng... Luôn có ánh mắt không tốt.
"Anh, hai người đi ăn cơm à?"
Mặt Trịnh Thâm tối sầm, cố nén lửa giận: "Ừ."
Nhậm Tử Hằng gật đầu, dịu dàng dặn dò: "Nhớ ngủ trưa, buổi chiều đến đúng giờ."
"Được, cám ơn."
"Không cần khách sáo."
Nói xong mặt Trịnh Thâm càng đen rồi vội vàng dẫn Miêu Miêu đi.
"Đi nhanh như vậy làm gì?"
"Muốn ăn cơm sớm một chút."
"Ừm... Được rồi."
Canh đã nấu xong, cơm cũng đã sẵn sàng, Miêu Miêu ăn trước, Trịnh Thâm nhanh chóng xào thêm thịt cho cô.
Không dám ăn canh, sợ lúc thi sẽ muốn đi nhà cầu.
"Căng thẳng không?"
Miêu Miêu lắc đầu.
"Còn muốn ăn gì nữa không?"
Miêu Miêu lại lắc đầu.
"Vậy được rồi, ăn rồi nhanh đi ngủ đi."
"Được ạ."
Miêu Miêu ngủ Trịnh Thâm không rửa chén, không muốn có tí ti tiếng động nào làm phiền cô.
Thoải mái ngủ một giấc, lúc sau Trịnh Thâm lại chở đến thi môn số học.
Hai ngày, thoáng cái đã qua.
Cuối cùng là môn vật lý, Miêu Miêu thở mạnh một hơi, sắp đến lúc kết thúc, đột nhiên có chút lo lắng, nhìn về phía Trịnh Thâm: "Anh, anh sẽ chờ em phải không?"
Trịnh Thâm dùng sức gật đầu: "Chờ chứ, nhất định phải chờ, trời đất bao la, cũng không ai lớn bằng Miêu Miêu của anh."
Cô thẹn thùng cúi đầu, anh nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cô.
"Mau đi đi, ra ngoài sẽ có anh chờ bên ngoài."
Hé môi cười, vui vẻ đi vào.
Trịnh Thâm tiếp tục ngồi xổm ở một góc, điện thoại di động vang lên, nhìn khắp nơi một chút, len lén lấy điện thoại di động của Miêu Miêu ra.
Thuần thục mở ra, là một tin nhắn, không có tên.
【 Tôi là Đoàn Trạch, Miêu Miêu, ngày mai tôi sẽ đi, buổi chiều thi xong hẹn ở phòng ăn phía sau, gặp mặt một lần nhé. 】
"Cút nhanh lên! Gặp cái rắm!" Thẳng tay xóa bỏ, vừa cẩn thận kiểm tra điện thoại di động một chút, xem có còn ‘phần tử ngoài vòng pháp luật’ nào có ý đồ muốn cua vợ anh nữa hay không.
Thấy đã sạch sẽ, số điện thoại cũng chỉ còn anh, cô Uông, Trình Nhuế, lúc này mới cười bỏ lại vào trong túi xách.
Một mình chờ thật nhàm chán mà, nhưng lại không biết làm gì, tròng mắt loạn chuyển, nghĩ đến Miêu Miêu đáng yêu của anh, từ khi còn bé đến khi trưởng thành, lại nghĩ đến sau này.
Nghĩ đến kết hôn, nghĩ đến sinh con...
Cho nên lúc điện thoại đến, anh vô cùng phiền não.
Lấy điện thoại di động của Miêu Miêu ra, mới phát hiện là điện thoại của mình, thô lỗ nói: "Alo, gì đấy?"
Không biết bên kia nói gì, ánh mắt Trịnh Thâm càng ngày càng đỏ, ác ý trong đôi mắt như hóa thành lưỡi dao, một đao cắt ra ngoài.
"Khốn kiếp!" Cúp điện thoại thốt ra một câu nói tục, liếc nhìn tòa nhà nơi Miêu Miêu thi, lại nhìn trước mắt.
Hàm răng cắn chặc, gân xanh nổi lên, đáy mắt một mảnh máu đỏ, trong mắt thoáng qua các loại tâm tình, đột nhiên đứng lên, sải bước rời đi.
Số lượng câu của môn vật lý khá nhiều, thật may năm nay không khó, Miêu Miêu làm được từ đầu đuôi, vừa làm xong, kiểm tra lại đáp án một chút, thì đã đến giờ rồi.
Nếu số lượng câu hỏi quá nhiều, nó sẽ mất rất nhiều thời gian để làm đề, hoàn toàn không lấy được điểm cao.
Lúc đứng lên vẫn còn có người múa bút thành văn, có người sắc mặt tuyệt vọng, có người mang vẻ mặt như được giải thoát.
Kết thúc rồi...
Cô vốn cho rằng sẽ không thể thi tốt nghiệp trung học, cả đời bị nhà họ Thang vây khốn.
Cuộc đời của cô từ sau khi Miêu Tranh qua đời, đã dừng lại.
Nhưng Trịnh Thâm đã cho cô hi vọng, người đàn ông này rất quan trọng với cô, lúc ban đầu cô cảm kích anh, kính mến anh... Từ từ chìm trong ấm áp của anh, đã động lòng rồi.
Cô muốn ở cùng với anh cả đời!
Miêu Miêu đứng lên, chạy ra ngoài, cô không thể chờ để được gặp anh.
Cô chạy rất nhanh, vượt qua người phía trước, trong đám người trước mặt vọt đến cổng trường học.
Nhìn về phía một góc nhỏ, vị trí quen thuộc đó... Không có Trịnh Thâm.
Miêu Miêu sửng sốt, nhìn khắp mọi nơi, mờ mịt luống cuống nhìn bốn phía, anh đi đâu rồi?
Đợi thật lâu, đợi đến khi người xung quanh đi qua từng người một, hoan hô, khóc thút thít, rồi dần dần tản đi, cũng đi về hướng lớp mười hai.
Bên ngoài trường thi hoàn toàn trống không, vẫn không có Trịnh Thâm.
Miêu Miêu mím môi cúi đầu, điện thoại di động của cô ở chỗ anh, cho nên không thể gọi điện thoại cho anh, từ từ đi về phía phòng học.
Nhất định là anh có việc gấp!
Trịnh Thâm chưa từng thất tín, anh chắc chắn là có việc gấp, thậm chí không thể đợi đến khi cô thi xong.
Trong lòng nghĩ rõ ràng là một chuyện, cảm thấy khó khăn lại là một chuyện khác.
Đi đến phòng học, tất cả mọi người ồn ào một mảnh, Uông Thư Ngọc cười đi vào.
"Lớp chúng ta không cần đối chiếu đáp án nữa đâu, chúc mừng mọi người đều được tốt nghiệp. Sau này ra xã hội, chuyện gì cũng đều phải tự mình suy nghĩ, càng phải cẩn thận hơn. Cô đã không còn gì để nói, viết cho các em mỗi người vài câu, giữ lại đi."
Có mấy nữ sinh khóc lên, Miêu Miêu cũng khóc, Uông Thư Ngọc cũng rất quan trọng với cô.
Một năm nay bà ấy xem cô như con gái, trấn an tâm tình của cô, trước khi thi đã mời cô đi ăn cơm, sau đó cô nói chuyện của Trịnh Thâm cho bà.
Bà khẽ cười, sờ đầu Miêu Miêu nói: "Em vui vẻ là được rồi."
Miêu Miêu vẫn chưa bắt được, cô nhìn thấy, có người đã mở phong thư ra, bên trong viết đầy ắp cả trang giấy.
Sau khi Miêu Miêu bắt được, không thể chờ đợi mà mở ra, nhưng bên trong chỉ có một câu.
[Cổng nhà cô, luôn luôn mở rộng cho em.]
Ngẩng đầu, vừa lúc chống lại nét cười ấm áp của Uông Thư Ngọc, cố nén nước mắt chảy xuống.
Vào lúc này Đoàn Trạch mới tiến vào, im lặng, cầm bức thư của Uông Thư Ngọc, gật đầu với bà.
Thở ra một hơi, nhìn về phía Miêu Miêu: "Tạm biệt."
Xoay người rời đi, quả nhiên không có chút cơ hội nào.
...
Sách không ít, Miêu Miêu lại không muốn bán, chỉ cẩn thận đặt trong một chiếc thùng lớn, từ từ đẩy ra ngoài.
Khí trời hoàng hôn vẫn nóng bức, mặt trời nướng chín cả vùng đất vẫn còn đang nóng ran. Miêu Miêu đẩy cái thùng, mồ hôi ướt đẫm.
Mới vừa đi ra cổng trường học, đã mệt đến thở mạnh.
Chống nạnh đứng lại, thở hồng hộc.
"Miêu Miêu?"
"À? Từ Úc An."
Cậu chỉ đeo một cái cặp màu đen, mím môi, một bộ dáng chớ đến gần.
"Để tớ giúp."
"Không không không! Tớ..."
Cậu đã ôm lấy cái thùng, cái thùng này rất nặng, cậu cắn chặt răng: "Dẫn đường."
"À... Được rồi."
Đi một đoạn, Từ Úc An đặt cái thùng xuống, lấy xe đạp của cậu ở bên cạnh ra, cột cái thùng lên.
Đồ chơi này mà có thể ôm trở về, đoán chừng chỉ có Trịnh Thâm.
Từ Úc An không thích nói chuyện, yên lặng đẩy xe đạp, trong lòng Miêu Miêu đang lo lắng cho Trịnh Thâm, nên không nói gì.
"Thi thế nào rồi?" Cuối cùng vẫn do Từ Úc An mở lời trước.
"Tạm được, cũng viết kha khá, nhưng vẫn chưa đối chiếu đáp án."
"Cậu chọn học đại học nào?"
"Đại học A!" Như đinh chém sắt.
Khóe môi Từ Úc An khẽ nhếch: "Bạn học tương lai, chào cậu."
"Ai nha, còn chưa chắc có thể thi đậu mà!"
Cậu nghiêng đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Nhất định có thể."
‘Phì’ cười: "Được! Chúc cậu may mắn."
Cậu mất hứng, mím chặt môi, nhấn mạnh lần nữa: "Cậu chắc chắn có thể thi đậu."
Đang nói chuyện thì đã đến dưới lầu.
Từ Úc An giúp cô ôm lên, đặt ở cửa: "Cậu có chìa khóa không?"
Miêu Miêu gật đầu, thật may trước đó cô đã để một cái chìa khóa ở lớp học, chưa đưa Trịnh Thâm mang đi.
"Đi vào ngồi một lát không?" Hiển nhiên, chỉ thuận miệng khách sáo, cửa còn chưa mở nữa là.
"Được thôi."
"..."
Đi theo vào, bên trong được trang hoàng đơn giản, nhưng khắp nơi lộ ra vẻ vô cùng ấm áp.
Môi Từ Úc An càng mím chặt hơn.
Từ chiếc ly đến đôi dép, tất cả đều là kiểu dáng tình nhân.
Quan hệ thế nào mà chỗ ở toàn là đồ tình nhân?
Miêu Miêu không thèm để ý, lấy cái ly từ trong ngăn kéo rót cho cậu một ly nước, rồi sau đó mình cầm cái ly màu trắng trên khay trà lên.
Từ Úc An nhìn cái ly màu đen kia đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì?
"Này? Cậu làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì."
Nhất thời yên tĩnh.
"Tớ đi đây."
"Ừ."
Thấy cậu mím môi nhìn mình, suy nghĩ một chút, nói: "Tớ tiễn cậu nhé?"
Đối phương quay đầu rời đi, Miêu Miêu cũng đi đến cửa, nói câu: "Tạm biệt."
Từ Úc An nghe tiếng đóng cửa, trong mắt thoáng qua tức giận, nhanh chóng rời đi.
Miêu Miêu vội vã tiễn cậu đi cũng vì muốn gọi điện thoại cho Trịnh Thâm, thật may trong nhà có máy bàn riêng.
Bấm dãy số quen thuộc, đã tắt máy.
Gọi vào số mình, không ai bắt máy.
Miêu Miêu mím môi, vô cùng lo lắng, nhưng cô cũng không biết anh đã đi đâu rồi.
Canh chừng điện thoại, thỉnh thoảng gọi một lần, thẳng đến tám giờ tối, điện thoại di động của cô cũng tắt máy luôn.
Lúc này mới nhớ đến, buổi sáng lúc đi, điện thoại cô chỉ còn 20% pin.
Cau mày ngồi trên ghế sa lon, thấy trời bên ngoài càng ngày càng đen, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột.
Rạng sáng mười hai giờ, Trịnh Thâm vẫn chưa trở về.
Ba giờ sáng, vẫn không thấy đâu.
Rạng sáng năm giờ.
Rạng sáng bảy giờ.
Cô cứ như vậy ngồi đến khi trời sáng, đứng lên, cô phải đi tìm anh!