Editor: melbournje
Beta-er: melbournje
*
Kỷ niệm ngày thành lập trường về sau, mọi người tựa hồ còn chìm tại cái kia bầu không khí bên trong, tinh thần lười biếng. Trương Cần thỉnh thoảng muốn gõ một chút, để cảnh báo bọn họ.
Lâm Vu lại bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với kì tranh tài hóa học cả nước. Ngày này, cô làm xong bài tập, hai cái học sinh năm 2 được dự thi đang tán gẫu, đại khái đang nói tầm quan trọng của kì thi lần này với bọn họ. Cầm được thứ tự tốt, liền có thể bảo đảm được vào trường tốt.
Lâm Vu đảo bài, có chút ngẩn người.
"Lâm Vu, em không cần khẩn trương, lần này coi như đi tích lũy kinh nghiệm."
"Học trưởng, sau khi được cử đi, các người sẽ chọn ngành nào?"
"Đương nhiên là ngành chuyên về phương diện hóa học, về sau làm nghiên cứu."
Học trưởng cầm qua bài tập của cô, nhanh chóng xem xét, "Em làm xong rồi à."
Lâm Vu nhàn nhạt cười một tiếng, "Em đột nhiên không biết con đường này làm như thế nào để đi."
Học trưởng bị cô chọc cười, "Chúng ta tự nhiên là tham gia thi đấu, tranh thủ cầm thành tích tốt để sau này tuyển vào trường học chuyên nghiệp."
Lâm Vu nháy mắt mấy cái, hoang mang.
"Chớ suy nghĩ quá nhiều."
Mọi người cho là cô bị áp lực trước khi thi.
Lâm Vu lên tiếng.
Buổi tối, Lâm Vu trở lại lớp học.
Trong phòng học yên lặng, chỉ có tiếng lật sách xào xạc. Tần Hành ngước mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, thấy cô vừa về đến chỗ ngồi đã xuất thần, cùng thường ngày có chút không giống.
Chân của hắn nhẹ nhàng đụng đụng cái ghế của cô, "Thế nào?"
Lâm Vu quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, "Cậu có nghĩ hay không về sau muốn làm gì?"
Tần Hành bị cô hỏi sững sờ, làm cái gì ư? Hắn thật đúng là không có nghĩ qua.
Sắc mặt Lâm Vu mặt ngưng trọng, cảm xúc không cao, "Tớ không biết tham gia trận đấu này xong, thì muốn đi theo con đường nào."
Tương lai một mảnh mê man, nhân sinh của cô đã không có lựa chọn, chọn sai, cũng không có cơ hội lần nữa.
Tần Hành: "Làm gì cậu thích."
Nói xong hắn mới ý thức tới chính mình lỡ lời. Làm gì mình thích đối với bọn họ nói bằng mồm là chuyện bình thường, nhưng có thể đối với cô lại rất khó. Ngày đó diễn xong, mọi người mua một đống đồ ăn uống, ngồi ở trường học tán chuyện phiếm nói đùa.
Tưởng Nam nói: "Học kì sau tớ muốn chọn khoa văn, về sau tớ muốn làm biên tập tạp chí."
Chu Nhất Nghiên nói: "Tương lai của tớ muốn làm diễn viên."
Tôn Dương nói: "Tớ muốn làm nhà lữ hành, đi toàn cầu chơi bời."
...
Mỗi người đều có mộng tưởng.
Lâm Vu nghe, nhưng lại không biết tương lai mình muốn làm gì.
Tự học buổi tối xong, Tần Hành cùng cô cùng nhau tan học. Hai người chỉ có cùng đường một đoạn.
Đèn đường trường học toàn bộ được bật, bóng đêm bị chiếu sáng, bao phủ tại một mảnh quang trạch bên trong, trong không khí hình như có nhàn nhạt mùi hoa ngọc lan.
"Lâm Vu, còn có thời gian hai năm, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ."
"Nếu như tớ tiếp tục lựa chọn hóa học, tớ nghĩ về sau khả năng cũng không có lựa chọn."
Một con đường đi đến ngọn nguồn, cô đều không thể quay đầu.
Tần Hành từ trong lời nói của cô nghe được một tia nghi hoặc, "Cậu không nghĩ tham gia trận đấu rồi?"
Lâm Vu lâm vào trầm tư, mi mắt có chút cúi thấp xuống, "Tớ cũng không biết."
Tần Hành dừng bước lại, "Cậu trước đó chuẩn bị cẩn thận lần tranh tài này, chờ tranh tài kết thúc, hãy mới quyết định."
Cô không có cha mẹ vì mình mà bày tỏ, có chuyện gì đều chỉ có thể tự mình làm tự mình quyết định. Mà bất quá cô mới mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi ai dám đối với tương lai của mình mà quyết định đâu? Lâm Vu nhàn nhạt cười một tiếng, "Tớ về trước."
Tần Hành gật gật đầu, nhìn qua bóng lưng cô rời đi, thẳng đến khi cô rẽ ngoặt tiến lên lầu ký túc xá, hắn mới nhấc chân rời đi.
Một tuần sau, Lâm Vu đi Bắc Kinh tham gia tranh tài cả nước. Lúc này, học sinh Nhất Trung cũng tại chuẩn bị thi giữa kỳ. Lâm Vu hết thảy tại Bắc Kinh chờ đợi bốn ngày. Tối ngày thứ tư, cô trở lại trường học. Ngày ấy, Khương Hiểu bọn họ đều không có đi, vẫn luôn đang chờ cô. Vừa thấy được, mọi người hưng phấn không thôi.
"Thế nào? Thế nào?"
"Cao thủ nhiều như mây."
Cả nước tranh tài, tự nhiên mà vậy hội tụ những người lợi hại nhất.
Tần Hành hỏi: "Có nắm chắc không?"
Lâm Vu cũng không phải khiêm tốn, lắc đầu.
Tôn Dương hỏi: "Vậy cậu có đi Bắc Kinh dạo chơi? Như Di Hoà viên a, hay Trường Thành."
Lâm Vu cười: "Chúng tớ cùng đi quảng trường Thiên An."
Tôn Dương: "Địa phương khác đều không có đi sao?"
Lâm Vu lắc đầu, phiếu học sinh có thể giảm nửa giá, bất quá cũng phải có một khoản tiền.
Tần Hành híp mắt nhìn chằm chằm cô, "Cùng tranh tài người cùng đi?"
Lâm Vu lên tiếng, lấy ra cho bọn họ mấy món quà, mỗi người một cây bút, không đáng giá bao nhiêu tiền, bất quá lấy điều kiện kinh tế của cô mà nói thì đã rất trân quý rồi.
Tôn Dương cười hì hì, "Tần Hành đưa vở, cậu đưa bút, hai người thật sự là xứng."
Tần Hành đem bút để vào trong túi, "Để các cậu lên lớp chép bài nghe giảng thật tốt."
Lần tranh tài này, Nhất Trung dự thi mấy người thành tích cũng không quá lý tưởng, đại khái hóa học lão sư cũng hi vọng có cái người giống Tần Hành, cầm cái giải đặc biệt trở về. Năm hai Khâu Nghĩ Vũ cầm thứ hai, Lâm Vu thứ ba. Tôn lão sư đối Lâm Vu rất hài lòng, lại chuẩn bị một năm sang nhất định có thể cầm thành tích tốt hơn.
Lâm Vu mím mím khóe miệng, muốn nói lại thôi.
"Thế nào?"
"Tôn lão sư, em không nghĩ tới tham gia trận đấu."
Tôn lão sư ngây ngẩn cả người.
"Không phải bởi vì có thành tích mà xem thường từ bỏ."
Lâm Vu lắc đầu, thần sắc trịnh trọng, "Cho tới nay, em cũng không biết tương lai mình muốn cái gì. Em chỉ là dựa vào chính mình để học tập, lấy được một ít thành tích. Học tập với em mà nói cũng không phải là một thứ đặc biệt khó khăn gì."
Tôn lão sư gật gật đầu, cô thực sự nói thật.
"Lúc sơ trung, lão sư của chúng em cảm thấy em ở nơi đó đi học, sợ em bị mai một, các lão sư đối em đều rất tốt. Em học tập một mực vững vàng phía trước. Đến Nhất Trung, đột nhiên em có chút mê hoặc, mình cố gắng học tập đến cùng vì cái gì? Người trong thôn đều nói, đọc sách tốt mới có đường ra, mới có thể thay đổi biến vận mệnh nghèo khó lên đời giàu sang. Thầy biết hoàn cảnh gia đình của em đặc thù. Mẹ và bà em thân thể đều không tốt, từ lúc em mới còn nhỏ đã thấy cảnh người thân nằm giường bệnh. Lần trước, mẹ em đột nhiên té xỉu được đưa đến bệnh viện cứu giúp, từ khi đó trở đi, em nghĩ em muốn học y."
Tôn lão sư thần sắc nghiêm nghị, hắn hai lần muốn nâng chung trà lên uống miếng nước.
"Lấy thiên phú của em về sau có thể đi sở nghiên cứu, có thể... Em bây giờ quyết định quá sớm."
Lâm Vu nháy mắt mấy cái, ngữ điệu ôn hòa, "Tôn lão sư, cám ơn thầy."
Tôn lão sư biết cô đã định, đứa trẻ nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Cái tuổi của cô bất kỳ quyết định gì đều là chật vật.
***
"Em nha! Thật sự là đánh cho tôi một đòn cảnh cáo! Em đi về trước đi. Về sau không theo đuổi môn hóa nữa thì cũng phải học tốt nhé. Tranh thủ thi đại học đạt điểm cao đấy."
"Em sẽ cố gắng."
Tôn lão sư thở dài một hơi, một mặt tiếc nuối, còn có thất vọng. Việc này hắn còn phải cùng lãnh đạo trường thương lượng một chút, không biết thành công hay không.
Tần Hành chơi xong bóng rổ thì trở lại phòng học, "Lâm Vu đâu rồi?"
Khương Hiểu hững hờ đọc tạp chí, "Tìm Tôn lão sư tâm sự rồi."
Tần Hành lau lau mồ hôi, "Là Tôn lão sư tìm cậu ấy? Hay ngược lại?"
Khương Hiểu: "Cái này có gì khác nhau sao?"
Tần Hành: "Lâm Vu —— "
Lời còn chưa dứt, Hách chủ nhiệm không biết vì cái gì mà tiến đến. Hắn tay mắt lanh lẹ cầm tạp chí của Khương Hiểu, khi nhìn đến trang bìa lúc, ông ta chậc chậc vài tiếng, mặt đều tái rồi.
"Đi từ xa đã nghe được lớp các người ồn như cái chợ rồi. Có biết tự giác là gì không?"
Hắn trừng mắt liếc Tần Hành, "Đem áo khoác mặc vào! Tới trường học là để học tập, thế mà các em suốt ngày đem mình làm *Diêu Minh! Hôm nào cũng chơi bóng rổ!"
[*Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ nổi nổi, muốn biết thêm mời lên gg! ]
Tần Hành mặc áo khoác, "Hách chủ nhiệm, bây giờ chúng em đang học thể dục."
Hách chủ nhiệm hừ một cái, "Phải tranh thủ từng giây học tập, các em biết không?" Hắn khẽ cong eo, cầm đi trong ngăn khéo bàn học của Tôn Dương một quyển tạp chí thể thao.
Tôn Dương: "Hách chủ nhiệm, em vừa mua, em còn chưa có xem!"
Hách chủ nhiệm hừ một tiếng."Khương Hiểu, đến phòng làm việc của tôi."
Khương Hiểu làm vẻ mặt đau khổ.
Hách chủ nhiệm nặng nề mà đem tạp chí ném đến trên bàn, "Học kỳ sau liền chia lớp. Khương Hiểu! Vậy mà em còn đang vướng với những thứ đồ ngổn ngang này. xxx cùng xx mật hội ôm hôn!"
Khương Hiểu sắc mặt đỏ lên, "Em không phải muốn đọc cái này!"
Hách chủ nhiệm: "Vậy em xem gì? Em muốn thi làm diễn viên? Hay vẫn là muốn làm phóng viên?"
Khương Hiểu lắc đầu.
Hách chủ nhiệm một mặt lo lắng: "Học kỳ trước thu được một quyển truyện, học kỳ này lại tái phạm! Chính em nghĩ xem nên mời cha em tới hay vẫn là mẹ em tới, tôi muốn cùng bọn họ nói chuyện."
Khương Hiểu sắc mặt trắng nhợt, "Cha em không ở nhà."
Hách chủ nhiệm: "Vậy thì để mẹ em đến trường học một chuyến."
Khương Hiểu miệng nhấp chăm chú.
"Có nghe hay không! Ngày mai để mẹ em tới một chuyến! Tôi phải trao đổi cùng gia đình em."
Khương Hiểu không nói chuyện.
"Em về lớp trước đi."
Khương Hiểu trở lại phòng học, Lâm Vu cũng quay về rồi.
"Hách chủ nhiệm nói với cậu cái gì đấy?"
Khương Hiểu cười, "Không có gì đâu mà."
Lâm Vu thấy vành mắt Khương Hiểu hồng hồng, "Thế nào?"
Khương Hiểu liếm liếm khóe miệng khô khốc, "Không có việc gì. Ai, thế cậu vừa mới đi gặp Tôn lão sư nói cái gì?"
Lâm Vu hô một hơi, "Tớ muốn sau này học ngành Y, cho nên tớ từ bỏ thi hóa."
Khương Hiểu kinh ngạc, "A! Học Y sao!"
Lâm Vu gật gật đầu.
Khương Hiểu rõ ràng có chút không quan tâm, "Học Y cũng rất tốt. Cậu thông minh như vậy, khẳng định không có vấn đề."
Sau khi tan học, Tần Hành chờ Lâm Vu cùng đi về căng tin để ăn cơm, hai người riêng phần mình quẹt thẻ, bưng dến bàn ăn ngồi đối mặt nhau.
Người khác nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, cũng không có cái gì ngoài ý muốn.
Lâm Vu kinh ngạc nhìn đồ ăn trên bàn của Tần Hành, "Cậu ăn như thế là đủ rồi sao?" Hắn cùng cô cũng gọi một phần đồ ăn giống nhau, cải trắng dấm đường, chỉ là cơm nhiều một chút.
Tần Hành: "Không sai biệt lắm."
Lâm Vu: "Cậu muốn giảm béo?" Khi cô cùng Tôn Dương cùng nhau ăn cơm, lượng cơm mà Tôn Dương ăn là gấp đôi mình.
Tần Hành tùy ý lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Hai người đều ăn cơm không nói lời nào, một hồi liền đã ăn xong.
Lúc trở về, Lâm Vu nói cho Tần Hành, "Hách chủ nhiệm bảo Khương Hiểu ngày mai mời gia đình tới."
Tần Hành: "Cô của cậu ấy vốn muốn cậu ấy xuất ngoại."
Lâm Vu nghĩ nghĩ, "Hách chủ nhiệm không biết chuyện trong nhà Khương Hiểu nên mới bảo để cậu ấy gọi mẹ tới."
Tần Hành: "Khương Hiểu không nói gì sao?"
Lâm Vu lắc đầu."Khả năng lúc ấy cậu ấy quá khó chịu nên chưa hề nói."
Tần Hành: "Nhìn xem tình huống ngày mai rồi lại nói, không được thì tớ đến chỗ Hách chủ nhiệm nói chuyện một chút."
Lâm Vu trong lòng có chút bận tâm.
Tần Hành nhìn qua cô, "Hôm nay cậu cùng Tôn lão sư tâm sự gì à?"
Lâm Vu ừ một tiếng.
"Nói chuyện gì? Thuận tiện nói cho tớ biết được không?" Tần Hành cẩn thận từng li từng tí.
Lâm Vu thản nhiên, "Tớ từ bỏ hóa học so tài, về sau dự định học y."
Tần Hành tựa hồ không có bao nhiêu ngoài ý muốn, chuyện cô học y cũng có thể lý giải.
"Học y thì Bắc Đại cũng chuyên nghiệp không kém."
Lâm Vu: "Bây giờ còn chưa có nghĩ quá nhiều."
Tần Hành khóe miệng nhẹ cười, "Còn sớm mà."
Sáng ngày thứ hai, Khương Hiểu không đến trường.
Tôn Dương làm một cái hà hơi, "Khương Hiểu xin nghỉ sao?"
Lâm Vu quay đầu, "Cậu ấy không mang điện thoại, không biết nên làm sao giờ."
Tần Hành: "Nếu là xin phép nghỉ, Trương Cần hẳn là sẽ biết."
Tôn Dương: "Không phải là bởi vì chuyện mời gia đình nên cậu ấy mới rời nhà đi ra ngoài chứ."
Nói xong, hắn che miệng, "Tớ lại nói hươu nói vượn."
Lớp số học, Trương Cần lên mấy phút, ánh mắt đột nhiên rơi vào chỗ Khương Hiểu ngồi.
"Khương Hiểu hôm nay sao không đến?"
Lâm Vu gật gật đầu, tâm hoảng hốt. Một bài giảng, cô cơ hồ đều không có nghe lọt.
Một cái tờ giấy đột nhiên rơi vào trên bàn của cô.
Cô mở ra, trên đó viết: Đừng lo lắng!
Lâm Vu xiết chặt tờ giấy.
Sau khi tan học, Lâm Vu cùng Tần Hành liền đuổi theo Trương Cần đang đi ra.
Trương Cần nghe xong, "Tôi tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho người nhà em ấy. Các em cũng cùng liên lạc một chút."
Tần Hành: "Em có gọi qua, điện thoại di động của bạn ấy tắt máy."
Trương Cần liên lạc với cô của Khương Hiểu, "Khương Hiểu hôm nay không đến trường học, là thân thể không thoải mái sao?"
Cô Khương: "Hiểu Hiểu buổi sáng có đi ra ngoài ạ. Trương lão sư, Hiểu Hiểu không ở trường học sao?"
Sắc mặt Trương Cần lập tức liền thay đổi, "Xin cô Khương đừng vội."
Lâm Vu cùng Tần Hành hai người ánh mắt giao hội, sắc mặt hơi trầm xuống.
Trương Cần cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: "Khả năng! Rời nhà đi đâu rồi!"
Lâm Vu: "Trương lão sư, Khương Hiểu có thể là đi giải sầu."
Trương Cần: "Em biết con bé đi đâu không?"
Lâm Vu lắc đầu.
Trương Cần gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, "Không được, tôi phải ra ngoài tìm xem."
Đào Mạn: "Tấn thành như thế lớn, ông đi nơi nào tìm?"
Trương Cần: "Dọc theo đường đi học."
Đào Mạn: "Bình tĩnh một chút, ông không thể hoảng."
Sự sốt ruột Trương Cần như viết lên mặt, "Khương Hiểu này có hoàn cảnh gia đình tương đối đặc thù. Thời điểm con bé sinh ra thì mẹ qua đời, cha thì là một họa sĩ lang thang. Con bé đến Tấn thành học đều sống dựa vào cô. Đứa nhỏ này bình thường nhìn sáng sủa, kỳ thật nội tâm của nó so với ai khác đều yếu ớt hơn rất nhiều."
Đào Mạn yên lặng.
Trương Cần cầm qua chìa khóa xe, "Tóm lại tôi phải ra ngoài tìm xem."
Lâm Vu cùng Tần Hành trăm miệng một lời, "Em cũng đi."
"Các em về lớp đi đã."
"Trương lão sư, chúng em về lớp cũng không an tâm, còn không bằng cùng thầy đi tìm."
Xem thêm...