Tại một khách sạn nào đó ở phía đông thành phố, trên giường lớn, Trần Ấu Linh không một mảnh vải nằm trong ngực một người đàn ông cũng đang trần như nhộng. Rất hiển nhiên, hai người vừa làm xong việc kia.
Người đàn ông có ngoại hình tuấn mỹ phong lưu, đặc biệt là đôi mắt cực tiêu chuẩn mắt đào hoa kia. Đuôi mắt hơi nhếch lên, thập phần câu hồn.
Người đàn ông này chính là giám đốc hành chính của tập đoàn Thẩm thị, Cung Minh Viễn. Bố của hắn là Cung Triển Bằng, năm đó đi theo Thẩm Diệp, trong tay nắm cổ phần không nhỏ của tập đoàn Thẩm thị, hiện tại là phó chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, địa vị ở tập đoàn chỉ đứng sau Thẩm Kỳ.
Cung Minh Viễn có thể ngồi lên vị trí giám đốc hành chính như hiện tại, một mặt dĩ nhiên là có bố hắn ở giữa duy trì, nhưng về mặt khác cũng là do bản thân hắn có tài cán. Hơn nữa tên này còn là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn.
Có điều, Cung Minh Viễn tuy phong lưu, háo sắc. Nhưng cũng có điểm tốt, dù hắn để ý người đẹp nào, hắn cũng không cưỡng ép, chỉ chờ đối phương cam tâm tình nguyện.
Dù sao hắn cũng có nhan sắc, lại có tiền, mỹ nữ đều là vì hai tiêu chí này mà nhào vào ngực hắn. Ví dụ như Trần Ấu Linh này, vào tập đoàn Thẩm thị chưa được bao lâu đã đụng phải Cung Minh Viễn, lúc ấy Cung Minh Viễn nhìn trúng cô ta xinh đẹp, cô ta nhìn trúng Cung Minh Viễn có tiền, hai người ăn khớp với nhau, rất nhanh liền ở cùng một chỗ.
Hiện tại hai người vừa làm xong chuyện kia, Cung Minh Viễn một tay ôm Trần Ấu Linh, tay kia kẹp điếu thuốc, mắt khép hờ nhả ra một ngụm khói, bộ dạng cực kì hưởng thụ.
Mà Trần Ấu Linh móng tay sơn đỏ chót đặt trên ngực hắn, đôi môi tô son đỏ chuyển động, đang không ngừng thêm mắm thêm muối, kể lể với hắn chuyện xảy ra ở phòng hành chính hôm nay. Trọng điểm đương nhiên là Chu Tư Đồng và trưởng phòng Tiền đã bắt nạ cô ta như nào: "...... Cũng chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ mà thôi, vậy mà dám coi rẻ em. Minh Viễn, anh không biết được đứa bỉ ổi kia đâu, trước mặt em thì thái độ chảnh chọe, nhưng vừa có người đến, cô ta liền làm như bị em bắt nạt, bộ dạng thật là đáng thương, khóc lóc nói không nên lời. Cả Tiền Hoa kia với mấy người khác đều mắt mù cả rồi, đều tin lời cô ta, sau đó còn hùa nhau mắng em. Cuối cùng con khốn kia còn ngầm chơi xấu, hại em ngã tư thế xấu như vậy, cổ chân cũng bị trật rồi, anh nhìn xem, sưng to như vậy."
Nói xong còn duỗi cẳng chân trắng như tuyết từ trong chăn ra cho Cung Minh Viễn nhìn.
Cung Minh Viễn tùy ý liếc mắt một cái, tiếp tục hút thuốc rồi nhả khỏi, cái gì cũng không nói, dường như không nghe thấy mấy chuyện cô ta nói.
Trần Ấu Linh hai tay ôm cổ hắn làm nũng: "Minh Viễn, anh rốt cuộc có nghe người ta nói chuyện không vậy."
Cung Minh Viễn cúi đầu nhìn cô ta, khóe môi cười như không cười: "Cô cứ nói thẳng việc này cô muốn làm thế nào đi."
Trần Ấu Linh nghe vậy cười nói: "Vẫn là Minh Viễn hiểu em nhất."
Cung Minh Viễn trong lòng cười khinh thường, không phải tôi hiểu cô, mà là cô thật sự quá ngu xuẩn.
Lại nghe Trần Ấu Linh đang làm nũng: "Minh Viễn, lão Tiền Hoa lợi dụng vị trí trưởng phòng mà áp bức em, anh khiến hắn bị giáng chức đi. Vị trí trưởng phòng kia để cho em."
Cung Minh Viễn hút gần hết điếu thuốc, hắn ấn đầu thuốc vào gạt tàn bằng thuỷ tinh trên tủ đầu giường. Nghe Trần Ấu Linh nói, hắn liền cúi đầu, duỗi tay nắm cái cằm nhọn của cô ta, nhìn một hồi, sau đó hắn bỗng nhiên cười: "Cô muốn làm trưởng phòng hành chính? Cô cảm thấy mình có cái năng lực này sao?"
Trên tay hắn còn vương mùi thuốc. Lúc híp mắt nhìn người ta lại không mang theo dáng vẻ ngả ngớn phong lưu thường ngay, ngược lại có chút lạnh lẽo, ngừoi khác nhìn vào liền cảm thấy có chút sợ hãi.
Trần Ấu Linh sắc mặt cứng đờ. Nhưng rất nhanh cô ta lại cười duyên dáng dựa vào lồng ngực hắn: "Anh là giám đốc hành chính mà, chỉ cần anh nói em được, ai còn dám dị nghị nửa câu."
Cung Minh Viễn cười cười. Chỉ là ý cười này của hắn chỉ dừng lại trên khoé môi, căn bản không có đến đáy mắt: "Tôi đúng là giám đốc hành chính, nhưng công ty này cũng không phải của mình tôi."
Cổ phần trong tay bố của Cung Minh Viễn tuy so với thành viên khác trong hội đồng quản trị là nhiều nhất, nhưng cầm đi so với người Thẩm gia thì là rất ít. Cho nên phần lớn chuyện ở tập đoàn Thẩm thị đều là do người Thẩm gia định đoạt.
Dừng một chút, Cung Minh Viễn lại trêu chọc Trần Ấu Linh: "Cô không phải nói cô là họ hàng của Thẩm Kỳ sao? Vậy cô đi xin hắn cái chức trưởng phòng là được rồi."
Trần Ấu Linh nghe vậy liền không vui dẩu môi: "Cái tên kia thật không có tình người. Nói thế nào mẹ kể của hắn cũng là cô họ của em, bố em đã cố ý đến xin cô họ, cô ấy cũng đã nói hỏi thăm qua hắn, nhưng kết quả lúc em tới Thẩm thị, tên kia cũng chỉ để em làm một thư ký hành chính. Thế này nói làm gì chứ?"
Cung Minh Viễn không nói lời nào. Một lát sau hắn mới không thèm để ý cười cười: "Thẩm Kỳ trước nay không phải người sẽ làm việc theo cảm tình."
Nhưng từ khi nào phòng hành chính lại sắp xếp vào một thực tập sinh, sao việc này hắn lại không biết? Thực tập sinh này là ai tuyển vào, mà sao lại tuyển? Phòng nhân sự lại dám bỏ qua hắn, trực tiếp sắp xếp một thực tập sinh vào phòng hành chính của hắn?
Tuy rằng còn chưa gặp qua Chu Tư Đồng kia trong miệng Trần Ấu Linh, nhưng Cung Minh Viễn phát hiện bản thân đã có chút hứng thú với thực tập sinh này.
Hắn dám khẳng định Chu Tư Đồng này không phải là người của phòng nhân sự tuyển vào, tất nhiên là có quan hệ với người cấp cao của Thẩm thị. Mà không thông qua ý kiến của hắn, lập tức nhét người vào phòng hành chính, sợ là cũng chỉ một người kia.
Cung Minh Viễn khẽ mỉm cười, xoay người lấy ra một cây thuốc lá trong hộp thuốc trên tủ đầu giường, châm lửa, hút sâu một ngụm, sau đó lại từ từ phả ra một ngụm khói xám.
Trần Ấu Linh còn ghé vào ngực hắn, blah blah nói cô ta chán ghét Chu Tư Đồng kia thế nào, còn nói hết mấy chuyện ở phòng hành chính, bao gồm cả trưởng phòng Tiền. Lại làm nũng nói cô ta muốn làm trưởng phòng, muốn Cung Minh Viễn nghĩ cách.
Cung Minh Viễn khoé mắt liếc cô ta, sau đó bàn tay kẹp thuốc lá khẽ vỗ lên gò má trắng nõn trơn mềm của cô ta, cười nói: "Muốn làm một tình nhân hoàn mỹ, vậy phải hiểu được tâm tư của đàn ông. Phải biết khi nào nên nói gì, làm gì thì có thể khiến đàn ông vui vẻ; cũng biết nói gì, làm gì sẽ khiến đàn ông không vui, sau đó dần dần mất đi hứng thú với cô."
Tươi cười trên mặt Trần Ấu Linh ngưng lại.
Mà Cung Minh Viễn còn đang cười nói: "Đừng tưởng có một gương mặt xinh đẹp rồi thì không cần đến đầu óc. Cô phải hiểu được, thứ không phải của mình thì đừng nên tơ tưởng, nếu không sẽ chỉ khiến người ta thấy cô lòng tham không đáy."
Lúc này tươi cười Trần Ấu Linh đều không duy trì nổi nữa. Có điều cuối cùng cô ta cũng không phải quá ngu ngốc, cho nên rất nhanh lại duỗi tay sờ mặt hắn, cười duyên: "Vậy Cung thiếu muốn em hầu hạ thế anh nào? Nói như vậy Cung thiếu có thích nghe không?"
Cung Minh Viễn mỉm cười: "Nói không tồi, tiếp theo còn phải xem cô làm thế nào."
Trần Ấu Linh tiếp tục cười duyên, sau đó từ từ dùng cả người bám lên hắn.
*
Chu Tư Đồng nằm trên giường trằn trọc.
Cô ngủ không được, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện lúc chiều.
Lúc Thẩm Kỳ ghé lại gần, trên người anh mang mùi hương thanh mát; lúc anh nắm tay cô, động tác mạnh mẽ kéo cô đến bên người; dưới tán ô, anh nghiêng đầu nhìn cô, nói với cô, đừng sợ tôi; dưới cầu thang, anh đứng giữa ánh đèn đường màu cam mờ tối mông lung nhìn cô khẽ mỉm cười, tôi nhìn em lên rồi mới đi; cuối cùng là lúc cô đứng ở trước cửa sổ cầu thang tầng hai, nhìn Thẩm Kỳ che ô đứng giữa màn mưa bụi, thân hình cao lớn thẳng tắp.
Chu Tư Đồng càng nghĩ trong đầu càng loạn. Cuối cùng cô lấy gối che đầu, rầu rĩ suy nghĩ rốt cuộc hôm nay mình làm sao vậy.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, nhưng là cô không thích loại cảm giác này, thậm chí có chút lo sợ.
Cô không thích đem một người, lại còn là anh trai của bạn thân để trong lòng, cô cảm thấy như vậy không không thể tĩnh tâm nổi.
Quan trọng là, cô không biết có phải do mình nghĩ nhiều rồi không.
Cô mơ hồ cảm nhận được ánh mắt Thẩm Kỳ nhìn mình so với trước đây có chút khác biệt, nhưng cô lại sợ là do mình có mẫn cảm rồi. Dù gì giữa cô và Thẩm Kỳ cũng hơn kém nhau 9 tuổi, anh lại còn là anh trai của bạn thân.
Có lẽ anh thật sự chỉ là nghe lời Thẩm Tụng Viện nói lúc đi du học, muốn chăm sóc tốt cho cô. Hoặc là anh xem cô như em gái mà chăm sóc mà thôi.
Nhưng sau đó Chu Tư Đồng lại lắc đầu tự gạt đi suy đoán này.
Thẩm Kỳ đối với cô, thật sự không giống với tình cảm anh trai đối với em gái.
Trái không đúng, phải cũng không đúng, cuối cùng cô bực bội xoay người ngồi dậy, xuống giường xỏ dép lê, mở cửa, đến tủ lạnh tìm nước đá để uống.
Cô cảm thấy mình phải bình tĩnh lại.
Đang uống nước, bỗng nghe thấy tiếng mở khoá, sau đó cửa bị đẩy ra, gương mặt mệt mỏi của Đinh Thục Phân xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Lúc Chu Tư Đồng ra uống nước không bật đèn phòng khách, chỉ có ánh sáng của bóng đèn trong phòng cô theo cửa mở chiếu được một đoạn, cho nên Đinh Thục Phân đột nhiên thấy có người đứng trong phòng khách liền bị giật mình, nhưng sau đó bà kịp thời phản ứng lại: "Đồng Đồng?"
Chu Tư Đồng ừ một tiếng. Cô đi sang bên cạnh bật đèn phòng khách.
Đèn bỗng nhiên sáng, có hơi chói mắt, Chu Tư Đồng theo phản xạ hơi nheo mắt lại.
Đinh Thục Phân bỏ túi xuống, lại đổi xong dép lê đi đến.
Chu Tư Đồng nhìn mồ hôi trên mặt bà một chút, sau đó lại cầm cốc thuỷ tinh nhỏ, xoay người kéo cửa tủ lạnh, cầm bình nước lạnh ra.
Nước lạnh trong bình là nước sôi để nguội. Nhưng mấy ngày gần đây thời tiết quá nóng, cho nên Chu Tư Đồng đã đổ nước vào bình rồi để trong tủ lạnh, khi nào muốn uống thì lấy ra.
Sau khi rót một cốc nước lạnh đưa cho Đinh Thục Phân, Chu Tư Đồng thấy trong tủ lạnh còn nửa quả dưa hấu, cô lại cắt một miếng cho bà.
Đinh Thục Phân ngồi xuống bên bàn. Bà gọi Chu Tư Đồng: "Đồng Đồng, lại đây ngồi. COn cũng cắt một miếng dưa mà ăn đi."
Chu Tư Đồng cũng đi cắt một miếng dưa rồi ngồi xuống bên bàn, cúi đầu im lặng ăn.
Cô cùng Đinh Thục Phân nói chuyện không nhiều lắm.
Ăn một hồi, lại nghe được mẹ Đinh cẩn thận hỏi cô: "Đồng Đồng, hôm nay là ngày đầu tiên con đi thực tập, cảm giác thế nào?"
Hai ngày trước Chu Tư Đồng nói với bà muốn chuyện cô sẽ đi thực tập ở công ty nhà bạn, Đinh Thục Phân cũng đồng ý. Còn dặn trái dặn phải, nói cô đến đó phải chăm chỉ làm việc.
Trong mắt Đinh Thục Phân, Chu Tư Đồng mới mười tám tuổi đã được đi thực tập, con gái của bà thật lợi hại, bà rất tự hào về cô.
Thật ra Chu Tư Đồng vừa nãy còn suy nghĩ không biết có nên tiếp tục đi thực tập ở Thẩm thị nữa không.
Nếu Thẩm Kỳ thật sự có ý kia với cô, vậy sau này cô phải làm sao khi chạm mặt anh? Cô trước kia chưa từng trải qua chuyện như vậy, hơn nữa trong lòng hơi có chút mâu thuẫn với những chuyện như vậy.
Thứ tình yêu này thì có ích lợi gì chứ? Kiếp trước bố mẹ cô từ đầu không phải là cũng yêu nhau sao? Nhưng sau này không phải cũng thành ra như vậy? Cho nên cô không có niềm tin vào thứ gọi là tình yêu này, hơn nữa theo bản năng còn muốn trốn tránh nó.
Nhưng giờ đây lại nghe Đinh Thục Phân hỏi cô chuyện thực tập, đối mặt với sự chờ mong trong mắt bà, cô lại khó mà nói mình không muốn đi thực tập nữa, cho nên cô chỉ qua loa nói một câu: "Cũng được."
Đinh Thục Phân nghe xong, vẻ mặt thật vui mừng.
Sau đó bà lại lan man nói mấy chuyện khác. Chủ yếu liên quan đến chuyện học phí đại học của Chu Tư Đồng.
Đối với những gia đình như nhà họ mà nói, học phí mỗi năm đại học quả thật là số tiền xa xỉ. Đinh Thục Phân sợ Chu Tư Đồng lo lắng, cho nên chỉ nói bà sẽ giải quyết những việc này, để Chu Tư Đồng yên tâm.
Chu Tư Đồng sao có thể yên tâm? Cô hiểu rõ một gia đình như vậy lo cho con hoc đại học sẽ có bao nhiêu khó khăn.
Cô sao có thể để mình mẹ Đinh bôn ba kiếm tiền, mà mình lại chỉ khoanh tay đứng nhìn? Cho nên cô nghĩ ngày mai vẫn sẽ đến Thẩm thị thực tập.
Ít nhất thực tập hai tháng vẫn có thể kiếm được chút tiền. Như vậy còn tốt hơn so với việc cô mỗi ngày chỉ ngồi nhà còn tốn thêm tiền.
Vì thế ngày hôm sau Chu Tư Đồng vẫn đến tập đoàn Thẩm thị thực tập.
Chuyện Trần Ấu Linh bị đuổi việc đã truyền đi khắp phòng hành chính, không có cô ta ở đây, phòng hành chính một ngày yên ổn vô sự.
Nhưng lúc tan làm đến trạm xe buýt Chu Tư Đồng có chút bất an.
Cô sợ Thẩm Kỳ sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó cô lại không biết phải làm sao mới được. Nhưng Thẩm Kỳ cũng không xuất hiện. Cô ngồi xe buýt về nhà.
Ngày hôm sau nàng tan làm, Thẩm Kỳ vẫn như cũ không xuất hiện, ngày thứ ba cũng thế, ngày thứ tư, ngày thứ năm......
Suốt nửa tháng Thẩm Kỳ cũng không tìm đến cô, có đôi khi trong lòng Chu Tư Đồng nghi hoặc, ngày đó có phải thật sự chỉ là do cô nghĩ nhiều? Nếu không tại sao Thẩm Kỳ một thời gian dài như vậy rồi cũng không đến tìm cô? Không đúng nha.
Sau đó, một ngày kia cô nghe được đồng nghiệp nói chuyện phiếm, nói là có công ty nước ngoài đang cùng công ty mình bàn một hạng mục quan trọng, đối tác này rất quan trọng, cán bộ cấp cao trong công ty, bao gồm cả chủ tịch cũng đều đi nước ngoài.
Lại sau đó, đúng vào ngày phát lương, Chu Tư Đồng nhận được phần tiền lương đầu tiên trong cả hai đời, vui vẻ rạo rực đi ra khỏi cửa lớn công ty đến trạm xe buýt, vừa đến ngã rẽ thì thấy một người thân thẳng dáng cao đứng ở đó.
Trời gần chạng vạng, hoàng hôn sáng rực nơi chân trời. Anh đứng ngược sáng, phía sau là ráng chiều rực rỡ.
"Hôm nay phát tiền lương?" Giọng nói anh trong trẻo, lưu loát, thoáng có ý cười, "Muốn suy xét một chút mời tôi ăn cơm không?"
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kỳ: Đồng Đồng, mời anh ăn cơm.
Đồng Đồng, liếc mắt: Không có tiền.
Thẩm Kỳ: Em mời cơm, anh trả tiền.
(Editor: Đây là phiên bản Thẩm đổng mất liêm sỉ?*) *Tui đùa thoi không có ý gì đâu nhaaa