• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch & Edit:♦♦ Mọi Mọi đáng iu và chị♦♦



Tại căn tin viện kiểm sát trưa thứ hai.



Tô Dịch Văn đang uống canh, dáng vẻ rất thảnh thơi, chỉ nghe thấy trước mặt có vang lên một tiếng động lớn, có một người đập tay lên bàn ăn, còn giương mắt nhìn lên, trên người của chủ nhân chiếc bàn kia là một chiếc áo sơ mi xanh với chiếc váy đen, tóc buột đuôi ngựa, trang phục thì rất nữ tính nhưng lại lộ ra vẻ mặt đằng đằng sát khí.



Tô Dịch Văn rất thích thú nhìn cô, “Ồ, Đào tiểu thư, ai đã chọc giận em vậy?”



Đào Nhạc ngồi xuống, trừng mắt với gương mặt nham hiểm kia, giọng nói lạnh lùng, “Vấn đề này trong lòng mỗi người chúng ta đều đã biết rõ, trên thế giới này cũng chỉ có kẻ mặt người dạ thú nào đó mới có thể chọc giận được tôi.”



Tô Dịch Văn nhíu mày, cười hì hì hỏi, “Em đến là để cho tôi câu trả lời sao?”



Giọng điệu của anh tuy rằng có mang theo chút không xác định, mà còn thêm ý châm biếm, chê cười. Đào Nhạc không vội trả lời, lấy hai tờ giấy từ trong túi ra đặt lên bàn, “Muốn tôi làm công việc này cũng được, chúng ta cần phải làm một bản hợp đồng chính thức và hợp pháp về công việc làm thêm này!”



Tô Dịch Văn cảm thấy rất thú vị, thế là xem thử hai bản hợp đồng, nhìn sơ qua, chỉ là vùng xung quanh lông mày bắt đầu nhăn lại, anh chỉ vào một điều khoản nào đó, “Cái gì mà tôi phải cách xa em ba mét!



Lúc này Đào Nhạc bắt đầu kiêu ngạo, “Chú (*)đừng kích động, tôi chỉ sợ chú giở trò lưu manh, cách xa nhau đối với ai cũng đều có lợi.” Cô nói nhẹ nhàng, thực ra cô sợ sẽ lặp lại chuyện gây nổ súng như lần trước ở nhà Tô Dịch Văn, hiện tại cô vẫn chưa thể làm rõ mối quan hệ giữa hai người, sắp xếp thế này thật quá chính xác.



“Không giặt đồ lót?” Tô Dịch Văn tiếp tục hỏi.



“Anh thật phí lời, lỡ tôi nhiễm AIDS thì biết làm sao!” Vừa nghĩ tới chuyện phải giặt quần áo cho người đàn ông này, cả người cô đã lạnh run.



Tô Dịch Văn cố kiềm lại cơn tức giận, “Ý em là tôi bị AIDS à?”



“Điều đó làm sao tôi biết.”



Câu trả lời của cô rất vô tội, Tô Dịch Văn không muốn tiếp tục tranh cãi, nói tiếp: “Thời gian làm việc tự do, một tuần phải được nghỉ hai ngày, em nghĩ em đang làm nhân viên nhà nước hả!”



“Xin lỗi, thân thể tôi cần phải được nghỉ ngơi, anh có duyệt không nào.” Đào Nhạc cảm thấy bây giờ cô mới là đại gia, anh không đồng ý cô sẽ tìm việc khác. Hôm qua cô đã suy nghĩ vất vả cả đêm, bởi vì Tô Dịch Văn nói cũng có lý, tiền lương anh trả cũng khả quan, cô nghĩ tới nghĩ lui quyết định làm thử xem sao.



“Còn nữa, cái gì mà cà rốt, đậu cô-ve, em viết mấy thứ này vào làm gì hả?” Tô Dịch Văn nhìn bảng danh sách rau củ mà không thể giải thích nổi.



Đào Nhạc liếc anh, “Không phải anh bao cơm tôi à, đây là những món bình thường tôi không ăn, anh nhớ đừng mua đó nha.”



Tô Dịch Văn không nhìn tờ giấy đó nữa, “Yêu cầu của em cũng cao quá ha.”



“Lựa chọn của hai bên thôi, nếu anh không đồng ý thì tôi cũng không ép.” Dù thế nào cô không thể để mình chịu thiệt được.



Tô Dịch Văn im lặng một lúc lâu, bình tĩnh nói, “Cũng có thể nói, nếu tôi chấp nhận những yêu cầu này, em sẽ đồng ý làm thêm ở nhà tôi?”



“Đương nhiên rồi.” Đào Nhạc thấy bản thân vẫn nên giữ chữ tín.



Tô Dịch Văn cười mờ ám, “Được, vậy coi như thỏa thuận xong, bắt đầu từ mai em đến nhà tôi làm việc, nếu như em ăn bớt ăn xén hay làm hư đồ vật gì, tôi sẽ trừ vào lương của em.”



Anh lập tức lộ bộ mặt địa chủ, làm như nhất quyết phải bóc lột hết sức lao động của cô vậy.



Đào Nhạc lấy bút ra, “Anh yên tâm, tôi tự thấy mình mạnh mẽ hơn người nào đó không biết lo liệu cho cuộc sống, cứ nhìn anh là biết ngay.”



Tô Dịch Văn cũng không nói dong dài, lấy bút kí xoẹt một cái, “Cầm lấy.”



Đào Nhạc nhìn bản hợp đồng cả buổi, khó hiểu quay lại nhìn chủ nhân của nét chữ như gà bới hỏi, “Tô Dịch Văn, anh kí đúng tên của anh phải không?”



“Em không tin?” Tô Dịch Văn bước ra sau lưng cô, “Tốt xấu gì tôi cũng là một kiểm sát viên, tôi không biết làm mấy trò lừa gạt.”



Giọng điệu này hình như hơi tức giận, bởi vì cô nghi ngờ phẩm chất nghề nghiệp của anh. Đào Nhạc ho nhẹ hai tiếng, “Tôi không có ý đó, chỉ là nhìn không ra loại cuồng thảo này(**)”



Tô Dịch Văn rất tự nhiên gác tay qua lưng ghế của cô, chỉ một động tác đã có thể giam được cô trong một không gian nhỏ hẹp, anh cúi xuống nói bên tai cô, “Nhưng sao tôi thấy cái hợp đồng này giống như khế ước bán mình vậy nhỉ?”



Thái độ mờ ám như vậy, còn có hơi độc anh ta vừa mới phả bên cổ, cảm giác tê tê dại dại, cả người Đào Nhạc cứng ngắc, quay lại nhìn anh, cũng chỉ cách nhau vài centimet, cô vờ điềm tĩnh, “Bộ anh tưởng mình là Hoàng Thế Nhân sao?”



“Tôi không ngại xem em là Hỉ nhi đâu.” Anh cười gian manh.



“Tôi ngại!”Đào Nhạc bắt đầu thấy hối hận khi đồng ý làm công việc này rồi, nói trắng ra thì bây giờ anh ta chính là ông chủ, chắc chắn anh ta sẽ ra sức mà chà đạp cô.



Đang nói, có người hô to gọi Tô Dịch Văn từ phía sau, người đó chính là dượng của Đào Nhạc. Tô Dịch Văn lại rất bình tĩnh bắt đầu tiếp chuyện, Đào Nhạc bỗng nhiên có chút xấu hổ, không biết bộ dạng lúc nãy của bọn họ có bị dượng nhìn thấy hay không.



“Ồ, tiểu Nhạc con cũng ở đây sao?”



Đào Nhạc cười lên tiếng, “Dượng.”



“Kiểm sát Hứa, có việc gì à?”Tô Dịch Văn hỏi.



Dượng do dự một chút, “Chúng ta về phòng nói chuyện.”



Tô Dịch Văn nghĩ chắc là việc công, anh dùng ánh mắt chào tạm biệt Đào Nhạc rồi ra khỏi căn tin.



Nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa, lại còn cái chữ kí kiểu cuồng thảo trên hợp đồng, Đào Nhạc rơi vào trạng thái vô thức, bởi vì một lần nữa cô đã quên nói chuyện rõ ràng về việc xác định mối quan hệ giữa hai người.



(*) Đào Nhạc bình thường vẫn gọi anh Văn là你nhưng trong đoạn này cô lại xưng là 您cũng nghĩa như chữ kia nhưng mang ý chỉ bậc bề trên, tôn kính nên tớ để là “Chú” cho hợp lý.



(**) Cuồng thảo là một loại chữ cổ của Trung Quốc, các bạn cứ nhìn thì sẽ biết nó xấu như thế nào ^ ^



(***) Ai từng đọc “Chết. sập bẫy rồi” hoặc “Kế hoạch hủ nữ, bẻ thẳng thành cong” chắc sẽ biết về Hoàng Thế Nhân, ở đây tớ chỉ nhắc lại đôi chút cho bạn nào chưa rõ, Hoàng Thế Nhân là người có uy quyền và độc ác đã cưỡng bức Hỉ Nhi để sau này cô phải trở thành Bạch Mao Nữ, biết thêm chi tiết xin các bạn vui lòng hỏi bác Gút Gồ nha ^ ^



Lúc này phòng khiếu kiện cực kì bận rộn, chỉ tiêu trên tỉnh đề ra lại nặng, có vài vụ án không thể giải quyết suôn sẻ được khiến tổ tổng hợp tin tức làm việc thực sự đau hết cả đầu.



Đào Nhạc bận bịu đến tận trưa, cứ phải chạy lên chạy xuống để giao hồ sơ, lúc thì vụ án chống tham nhũng, lúc sau lại là vụ kiểm tra kỉ luật. Uống nước cũng không có thời gian, đương nhiên cô cũng lo lắng không biết sau kì thi sát hạch nhân viên công vụ, cô sẽ được điều đến bộ phận nào, nếu nói bộ phận chống tham nhũng, chắc chắn cô không làm được, ở bộ phận nhiều rủi ro hơn, lại càng không có can đảm bước vào.



Vừa đi vừa suy nghĩ, cô đã xuống tới tầng ba, không may lại đối mặt ngay với tên nhóc xấu xa nào đó.



“Ối chà, Hàn mỹ nhân!”



Hình như Hàn Húc rất kinh ngạc, “Đào Nhạc? Sao cô lại ở đây?”



“Tôi làm việc ở đây mà.” Cô nói, rất tự hào khoe đồng phục.



Khóe miệng Hàn Húc giật giật, cười khinh thường nói, “Cô như vậy mà còn có thể làm việc ở viện kiểm sát?”



“Tại sao không thể chứ?” Đào Nhạc cũng không tức giận, vì cô biết bản thân mình cũng chẳng phải là nhân viên chính thức, liền lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, vụ án của tên Cường kia thế nào rồi?”



“Hình như đã trốn đến Quảng Châu rồi, chúng tôi đang định liên hệ đồn cảnh sát ở đó phối hợp bắt người.”Nói đến công việc, Hàn Húc liền trở nên rất nghiêm túc.



Đào Nhạc bất bình giận dữ, “Cái tên khốn kiếp này nếu như để tôi nhìn thấy, tôi sẽ bay qua mà tát vào mồm hắn ta cho hả giận.”



“Được rồi, sao lúc nào cô cũng đòi đánh đòi giết người ta, một chút nữ tính cũng không có.” Hàn Húc châm chọc cô.



Hình như lời này có một người khác nữa đã từng nói qua, anh ta cười chê cô không nữ tính, hơn nữa còn cấm cô cãi vả với người khác. Đào Nhạc vừa nghĩ đến ánh mắt nghiêm nghị dưới cặp kính kia, toàn thân liền run rẩy.



“Haiz, có phải đàn ông các anh đều thích thục nữ hay không?” Đào Nhạc đột nhiên hỏi một câu.



Hàn Húc choáng váng trong giây lát, hình như không ngờ được rằng cô sẽ nói đến vấn đề này, mất tự nhiên mà nhìn lại, “Không có đâu, la bặc thanh thái các hữu sở ái.”(*)



“Đúng vậy không…” Đào Nhạc ngẫm lại mấy năm nay ngoại trừ tên tiện nhân bày tỏ qua với cô, hình như thật sự không có người con trai nào có ý với cô cả, có lẽ là do tính cách của cô quá táo bạo.



Thấy Hàn Húc mang theo một tập hồ sơ vụ án, Đào Nhạc lại hỏi: “Cậu đến viện kiểm sát làm gì?”



“Có một vụ án cần đưa ra xét xử.” Hàn Húc nói, vốn muốn đi lên lầu, lại phải dừng bước, “Haiz, người đàn ông đến đồn đón cô ngày hôm đó không phải là người nhà của cô chứ, tôi nhớ đó là thầy giáo của cô.”



“Cậu đề cập đến chuyện này để làm gì?”Đào Nhạc chột dạ, bởi vì quả thực Tô Dịch Văn đã giả mạo làm người nhà của cô.



Hàn Húc gãi gãi đầu, “Không có gì.”Thực ra cậu đang có một loại cảm giác khó nói nên nên lời.



“Anh ta…là do ba mẹ tôi gọi đến.” Đào Nhạc tùy tiện bịa ra một câu nói dối, “Nhưng, tôi vẫn phải cảm ơn cậu, tốt xấu gì thì cậu cũng đã lấy lại giúp tôi chiếc điện thoại.”



Hàn Húc vừa nghe xong câu này liền điên cuồng bật dậy, “Tôi nhớ kĩ từng có người nói cảnh sát chỉ biết ăn không ngồi rồi, không biết phân biệt tốt xấu trắng đen gì cả.”



Đào Nhạc tức giận trừng mắt, “Tên nhóc xấu xa nhà cậu kiêu ngạo gì chứ, coi như tôi nợ cậu một ân huệ, mời cậu ăn cơm có đủ hay không.”



“Một bữa cơm mà có thể đuổi tôi đi sao?” Hàn Húc cũng không phải một người qua loa, “Mà chuyện này nếu như để đội phó Vương biết được, tôi cũng đừng nghĩ đến việc sẽ được lăn lộn ở đồn cảnh sát nữa.”



“Tiểu mỹ nhân, tình hình kinh tế dạo này của chị rất khá, chi bằng chị đưa cưng đến một nhà hàng ngon ngon gọi vài ba món nha.” Ai đã ép cô phải trôi nổi ở tầng lớp bần cùng này, có nhà mà không thể về.



Hàn Húc cầm tập hồ sơ phẩy phẩy lấy hơi gió, hít sâu thở mạnh rồi nói, “Chúng ta đều là người thẳng thắng, giá chót, ba món!”



“Cậu nghĩ đang đi chợ mua rau hả, còn giá chót nữa chứ, không chấp nhận!” Giờ Đào Nạhc mới phát hiện tên nhóc này cũng thông minh lắm, lấy tay ra hiệu, “Hai món thôi, là cực hạn của tôi rồi đó!”



Hàn Húc sảng khoái trả lời, “Được, quyết định như thế, hết giờ làm gặp nhau!”



“Hả?” Đào Nhạc kéo cậu lại, “Tối nay?”



Hàn Húc cười gian manh, “Hiếm khi này này tôi không phải trực đêm, không có lần sau đâu, được không bà chị?”



Một tiếng ‘chị’ liền khiến người nào đó như nở gan nở ruột, vỗ ngực nói, “Được, không thành vấn đề! Năm giờ rưỡi, gặp ngay cổng viện kiểm sát.”



Xác nhận xong, tên nhóc Hàn Húc vui mừng như được cho kẹo, hét to vu vơ rồi chạy ù lên lầu. Đào Nhạc đứng một mình thật lâu, đột nhiên nhớ ra tối nay phải đến nhà Tô Dịch Văn giúp việc nhà, bữa cơm nay không biết có hồi lại không? Ây da… cũng không được, trong hợp đồng của cô có viết thời gian làm việc là tự do sắp xếp, tối nay chắc không sao đâu.



Ôm tậm trạng may mắn trong lòng, Đào Nhạc về phòng tiếp tục làm việc, thoáng cái đã đến giờ tan tầm. Trước đó Hàn Húc có gọi điện thoại qua nói, cậu ta đã về tới đồn cảnh sát bàn giao công việc, giờ đang chạy qua viện kiểm sát, vừa may hai người hẹn gặp ngay cổng.



Đào Nhạc tranh thủ chạy lên thu dọn túi xách, không quên đếm lại số tiền còn lại trong bóp, tên nhóc đó chắc không có sức ăn như sư tử đâu.



Có thể do bộ dạng gấp gáp của cô làm cho trưởng phòng Vu sinh tò mò, “Tiểu Đào, em vội vàng thế làm gì vậy hả?”



“Mời cơm ạ, là để đáp trả ân huệ.” Cô không suy nghĩ gì liền nói, đeo túi ra sau lưng rồi vụt chạy đi.



Đào Nhạc mới đặt chân ra khỏi cửa, Tô Dịch Văn ở ngay phía sau lại bước vào phòng, đương nhiên hai người không chạm mặt nhau. Tô Dịch Văn nhìn khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng ai đó, không nén được cơn tức giận, nhóc con kia lần nào cũng nhanh chân chuồn mất, uổng công ngày hôm nay anh vội vàng qua quít kết thúc công việc, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm, mượn cớ ấy để xác minh mối quan hệ giữa hai người cho rõ ràng.



“Kiểm sát Tô, tới đón tiểu Đào phải không?” Trưởng phòng bước ra đã thấy ngay Tô Dịch Văn đang đứng cạnh cửa, đại thể thì bây giờ trong phòng ai cũng biết vị kiểm sát viên này có thái độ rất bất thường với Đào Nhạc.



“Cô ấy đâu rồi?” Tô Dịch Văn hỏi.



“Nói là mời người ta ăn cơm, vừa mới đi thôi.”



“Mời ai?”Tô Dịch Văn lập tức cảnh giác.



“Làm sao tôi biết, nói không chừng cậu đi đến cổng có khi gặp được đấy.”



Vừa dứt lời, liền cảm thấy như có một cơn lốc cuốn qua, bóng dáng người đàn ông nào đó đã biến mất ngay cửa, trưởng phòng Vu cứ trợn tròn mắt nhìn mãi.



Quả thực Tô Dịch Văn gặp được Đào Nhạc, chỉ là bên cạnh cô còn có một người khác, đó chính là Hàn Húc. Cách xa nhưng anh vẫn có thể thấy được nụ cười trên gương mặt cô, thì ra cảnh cô đứng cùng cậu ta lại đẹp tới mắt chói mắt. Mà hai người giống như là bạn tốt của nhau, nói chuyện với vẻ rất thân quen.



Tô Dịch Văn chỉ biết đứng ngay tại chỗ, nhìn bọn họ lên xe Taxi, từ từ khuất khỏi tầm mắt.



Trong phút chốc, anh đột nhiên nghĩ có lẽ mình đã quá tự tin rồi, luôn cho rằng cô nhất định chỉ thuộc về anh…



(*) Nguyên văn là: 萝卜青菜各有所爱, tớ đã cố tra từ điển, Baidu, hỏi chị tớ nhưng vẫn không rõ nghĩa câu này, tớ để câu theo âm Hán Việt, tạm dịch theo như tớ biết thì ý nói: Mỗi người có cách yêu khác nhau, khi nào có thêm thông tin tớ update sau vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK