• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ sau khi rửa mặt xong, Liễu Hân Linh rốt cục được nằm trên giường, toàn thân lười biếng, không khỏi phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Đột nhiên một bên giường hơi trầm xuống, một cỗ thân thể tiến đến gần nàng, Liễu Hân Linh mở to mắt, chỉ thấy Sở Khiếu Thiên ngồi ở bên giường, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, vươn tay đem những lọn tóc trên trán nàng vén ra, lộ ra vết thương đỏ hồng.

Thật ra mà nói cũng không hẳn là vết thương, bởi vì cái này là do lúc trước ở trong xe ngựa bị đụng phải nên mới có, không có chảy máu, chỉ là sưng lên một khối nho nhỏ thôi, bị sưng đỏ nên lộ ra chút ứ huyết ở bên trong. Da của nàng trắng nõn nên nhìn khối ứ huyết này có vẻ nghiêm trọng một chút.

Ngón tay mang theo ấm áp chạm lên khối u đó, làm cho Liễu Hân Linh đau quá phát ra tiếng kêu.

”Đau quá...”

Liễu Hân Linh kêu một tiếng, đau xót như vậy, ánh mắt rất nhanh có phản ứng, nước mắt mông lung, ngay cả sắc mặt cũng giống như trắng bệt thêm vài phần, Sở Khiếu Thiên nhìn thấy liền một trận đau lòng, quả thực hận không thể thay nàng chịu đau.

”Nương tử, ta giúp nàng bôi thuốc. Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ, sẽ không làm đau nàng.”

Sở Khiếu Thiên cho nha hoàn lui ra, chính mình tới bôi thuốc cho nàng.

Sở Khiếu Thiên ngồi bên giường tiếp nhận bình thuốc bằng bạch ngọc từ tay nha hoàn, không đợi nàng cự tuyệt, đổ ra một ít thuốc màu trắng đục vẽ loạn lên trán nàng. Lại nhìn thấy nàng nhíu mày lại, tròng mắt rưng rưng, một bộ dáng đau vô cùng, Sở Khiếu Thiên nhất thời hiểu được thể chất nương tử nhà mình chắc là rất sợ đau, không khỏi nhớ tới ngày động phòng hôm đó, nàng cũng bởi vì đau mà đem giường làm sập... Orz...

Nhớ tới chuyện đó, Sở Khiếu Thiên khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, ở trong lòng quyết định, về sau tuyệt đối không làm đau nàng, miễn cho giường bị làm sập nữa, lỡ như mình bị ngộ thương nàng liền ôm mình đi tìm thái y, loại chuyện này……. Cho nên, tuyệt đối không thể làm cho việc này xẩy ra.

”Được chưa?” Liễu Hân Linh cố gắng đem hơi nước trong mắt chùi chùi. Nàng thật sự không muốn bày ra bộ dáng nước mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu gì đó, giống như nàng không thể chịu được một chút đau gì hết. Trên thực tế, là do khối thân thể này phản ứng như thế, đối với cảm xúc bên ngoài rất mẫn cảm, trước khi nàng kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng trước rồi. Vì thế làm cho người ta cảm thấy nàng rất mảnh mai yếu đuối.

Cho nên, bề ngoài nàng mảnh mai như một đóa hoa, bên trong lại cực kỳ kiên cường bưu hãn, là một bá vương long sức mạnh kinh người. Kết luận này làm cho nàng có chút khó chịu.

Sở Khiếu Thiên biết rõ nàng mạnh vô cùng, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng bày ra bộ dạng nhu nhược, đầu óc hắn như đình trệ lại, tự động xem nhẹ khí lực của nàng, chỉ còn cảm giác thương tiếc muốn che chở của nam nhân đối với nữ nhân.

Liễu Hân Linh rất hiểu điểm ấy, cảm thấy như vậy cũng tốt, nam nhân cùng nữ nhân trong lúc ở chung với nhau, hình thức thiên kì bách quái( Mọi chuyện) gì đều có. Mà nàng cùng Sở Khiếu Thiên, hình thức ở chung như thế cũng không tệ.

Thanh âm Liễu Hân Linh vang lên làm cho Sở Khiếu Thiên hoàn hồn, nhanh chóng thu hồi bàn tay, nói: “Tốt lắm, qua vài ngày thì vết bầm sẽ tan. Ân, nương tử nàng có thể ngủ, bất quá khi ngủ, nàng phải cẩn thận một chút, đừng đụng tới miệng vết thương.”

Nghe Sở Khiếu Thiên dặn dò, Liễu Hân Linh vẻ mặt hắc tuyến. Nàng tự nhận tư thế ngủ của chính mình thập phần đoan chính, có thể bảo trì đến hừng đông không đổi tư thế. Chính là nam nhân này ngủ không thành thật, giống như hóa thân thành động vật, tay chân như bạch tuộc ôm lấy nàng. Khiến cho nàng mỗi buổi sáng khi tình dậy liền nhìn thấy nửa thân người của bản thân bị hắn đè ở phía dưới.

Sở Khiếu Thiên đi rửa tay, sau khi thổi tắt nến, cũng leo lên trên giường, trực tiếp đem Liễu Hân Linh ôm vào trong lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng, nhịn không được sờ sờ mặt của nàng, như là muốn xác nhận cái gì.

Liễu Hân Linh mệt mỏi một ngày, cũng mặc kệ hắn, thẳng tắp đi ngủ.

Trời tờ mờ sáng, Sở Khiếu Thiên liền tỉnh.

Sở Khiếu Thiên mở mắt nhìn thấy cô gái nửa thân người bị mình đè phía dưới, có chút chột dạ, nhanh chóng xem xét mặt nàng, thấy đầu nàng an an phận phận gối trên gối đầu chưa mảy may di động, liền nhẹ nhàng thở ra. Sở Khiếu Thiên không nghĩ rời giường nhanh như vậy, lấy khuỷu tay chống lên giường làm cho thân thể chính mình khẽ nâng, để chính mình có thể dễ dàng nhìn thấy hết toàn bộ khuôn mặt nàng.

Sở Khiếu Thiên si ngốc nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, mới cẩn thận đứng dậy xuống giường, cũng không gọi người tiến vào hầu hạ, chính mình lấy đến bộ quần áo đã chuẩn bị tốt để một bên, mặc vào liền tiến ra ngoài ngoại thất.

Bên ngoài nha hoàn nghe được thanh âm đã sớm chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, khi Sở Khiếu Thiên lên tiếng gọi người tiến vào, nha hoàn một đường trật tự tiến vào, động tác cực nhẹ. Bởi vì Sở Khiếu Thiên cũng không phải thiện nam tín nữ gì, khi tâm tình không tốt, xảy ra việc đá chết người cũng có, những nha hoàn ma ma hầu hạ hắn trong Lãm Tâm viện đều thông minh, tuyệt đối làm đúng bổn phận không dám lỗ mảng.

Sở Khiếu Thiên chỉnh trang lại bản thân xong, nói với nha hoàn: “Thế tử phi còn đang ngủ, các ngươi đừng ầm ỹ nàng, để cho nàng ngủ đến khi tự tỉnh lại.”

Nhóm hha hoàn nhóm cung kính trả lời:’Dạ”.

Sở Khiếu Thiên tiếp nhận ngọc bội An Thuận đưa qua giắt ở bên hông, đi nhanh ra cửa.

Lâm triều qua đi, Sùng Đức hoàng đế lưu lại An Dương vương, hỏi việc ngày hôm qua con của trưởng công chúa cùng An Dương thế tử phi bị bắt.

An Dương vương vẻ mặt áy náy, “Hoàng thượng, lúc này còn trong lúc thẩm vấn, thần còn chưa thẩm vấn được bọn họ là do ai sai khiến, chỉ biết kế hoạch của bọn họ là muốn bắt Tạ Cẩm Lan để uy hiếp trưởng công chúa, mà con dâu Liễu thị của thần trùng hợp lúc ấy cũng có mặt, cho nên vô tội bị liên lụy đến thôi.”

Sùng Đức hoàng đế lấy tay gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ sâu xa một lát, liền nói: “Tam ca, việc này trẫm giao cho ngươi tra xét, ngươi đem chuyện này đều tra rõ ràng, cấp cho trưởng công chúa một câu trả lời.”

”Thần tuân chỉ.” An Dương vương hiểu được đây là hoàng đế cho hắn và trưởng công chúa mặt mũi, đem toàn bộ việc này để hắn phụ trách, cũng làm cho bọn họ có cái nơi để trút giận.

Quân thần sau khi trình tấu một ít việc, Sùng Đức hoàng đế phất tay để cho An Dương vương lui xuống.

An Dương vương mới vừa đi không lâu, một tên thái giám tiến vào, nói: “Hoàng thượng, An Dương vương thế tử cầu kiến.”

Sùng Đức hoàng đế vừa nghe, mi hơi giựt giựt một chút, trong mắt đã có ý cười, để cho người ta tuyên An Dương vương thế tử tiến vào.

Sở Khiếu Thiên sau khi tiến vào hành lễ với Sùng Đức hoàng đế xong, cười hì hì nói: “Hoàng thúc, con tới để trả lệnh bài cho người. Ám vệ của người dùng tốt lắm, ít nhiều vì có bọn họ, con hôm qua mới có thể nhanh như vậy tìm được người.” vỗ mông ngựa một chút.

Tổng quản thái giám hoàng cung Lưu công công tiến lên tiếp nhận lệnh bài trên tay Sở Khiếu Thiên trình lên cho Sùng Đức hoàng đế, Sùng Đức đế nhìn thoáng qua, liền đem nó phóng tới một bên, nói: “Đó là đương nhiên, trẫm chính là đem những ám vệ am hiểu nhất việc truy tìm dấu vết cho ngươi mượn. Ha ha, trẫm nghe nói lúc các người tìm được chỗ giấu người, thê tử ngươi cùng con của trưởng công chúa đã không thấy đâu, sau đó cũng là ngươi dẫn người đi tìm bọn họ. À,vết thương của những người đó, nghe nói có vẻ giống như bị người dùng gậy với sức mạnh kinh người đập trúng, có phải hay không?”

”Hoàng thúc,việc này người không phải đã biết rõ hay sao còn hỏi thần.” Sở Khiếu Thiên gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng nói: “nàng dâu của thần nàng... Chính là khí lực có mạnh một chút, kỳ thật rất yếu, thần dùng một ngón tay cũng có thể làm nàng bị thương.”

”Chính là khí lực có mạnh một chút?” Sùng Đức hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt không tin.

”Hoàng thúc~~~~!” Sở Khiếu Thiên kéo dài thanh âm.

Sùng Đức hoàng đế cười ha ha đứng lên, chỉ vào hắn nói: “Ngươi đừng nghĩ đến trẫm không biết tâm tư này của ngươi! Không phải là muốn che lấp việc vợ ngươi có quái lực hay sao, chuyện này cũng không có gì là không thể cho ai biết, ngươi đã không muốn để cho người khác biết, trẫm sẽ làm bọn họ câm miệng. Bất quá, nữ nhân có được quái lực lớn này, thật sự là...” Nói xong, Sùng Đức hoàng đế vẻ mặt đồng tình nhìn Sở Khiếu Thiên, trong lòng đột nhiên có một chút áy náy không điều tra rõ ràng liền đem nữ nhân như vậy tứ hôn cho Sở Khiếu Thiên.

Sùng Đức đế tuy rằng không có đem lời nói hết, nhưng mọi người ở đây đều hiểu được ý của hắn.

Sở Khiếu Thiên lại không để ý, hắc hắc cười nói: “Hoàng thúc, thần cảm thấy nàng rất tốt, mặc kệ nàng khí lực có bao nhiêu lớn, nàng đều rất yếu, thần vừa nhìn thấy nàng, liền cảm thấy nàng cần được bảo hộ, che chở.”

Trong Tử Thần điện, trừ bỏ Sùng Đức đế cùng Sở Khiếu Thiên, cũng chỉ còn lại một mình Lưu công công hầu hạ. Lưu công công đối với hình thức ở chung của hai người này đã thấy nhưng không thể trách, Sùng Đức hoàng đế quả thật như người bên ngoài đồn đãi, rất tin tưởng Sở Khiếu Thiên, so với một ít hoàng tử trong cung còn muốn dung túng sủng ái hơn, Sở Khiếu Thiên này ở trước mặt hắn luôn luôn là dáng vẻ tùy ý. Lưu công công nhìn nhiều năm như vậy, trong lòng loáng thoáng có chút hiểu được tâm tư Sùng Đức hoàng đế, Sở Khiếu Thiên này, cũng không biết làm sao chạm được điểm đến đặc biệt trong lòng hoàng thượng, Sở Khiếu Thiên tồn tại, giống như để bù lại sự thiếu hụt thời niên thiếu của Sùng Đức đế. Nói như vậy, chỉ cần cả đời này của Sở Khiếu Thiên không mưu phản, hoàng thượng thậm chí nguyện ý cho hắn sự vinh sủng đến già.

Hai người sau khi trò chuyện một lát, đề tài liền chuyển tới trên người bọn cướp ngày hôm qua.

”Hoàng thúc, thần nghe thế tử phi nhà thần nói, bọn cướp này từng nói qua,mục đích của bọn họ là An Dương vương. Lấy ý kiến của thần, bọn họ lúc trước muốn bắt Tạ Cẩm Lan, chỉ sợ là muốn dùng hắn để uy hiếp - trưởng công chúa, sau đó mượn tay trưởng công chúa để đối phó cha thần, hoặc là muốn lấy lần này để làm giao dịch, muốn cha ta làm cái gì đó...” Sở Khiếu Thiên vừa nói vừa hồi tưởng chuyện tình ngày hôm qua, còn có những việc tối hôm qua trước khi ngủ Liễu Hân Linh kể với hắn. Liền cảm thấy sự tình không đơn giản, cho nên chờ tới hừng đông Sở Khiếu Thiên liền tiến cung.

Sùng Đức đế nghe hắn phân tích, ánh mắt trở nên thâm thúy, chờ sau khi Sở Khiếu Thiên nói xong, vẻ mặt nhìn về phía hắn, liền nói: “Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, bất quá việc này còn chưa được điều tra rõ rãng, hết thảy đều có khả năng. Tốt lắm, chuyện này trẫm giao cho cha ngươi xử lý, ngươi không cần quá mức chú ý.”

Sở Khiếu Thiên nhất thời không vui, “Hoàng thúc, bọn họ bắt thê tử của thần, thần...”

”Ngươi muốn thế nào?” Sùng Đức hoàng đế thấy mắt hắn hiển lộ sát khí, một bộ dáng muốn để cho bọn cướp có kết cục không hay ho, không khỏi cười đánh gãy lời nói của hắn, “Ngươi không phải từng nói với trẫm, ước nguyện của ngươi là muốn ăn chơi trác táng suốt đời hay sao? nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Ngươi nếu muốn cả đời ăn chơi trác táng, trẫm cũng có thể bảo hộ ngươi đến già.”

Nói đến việc này, Sở Khiếu Thiên nhất thời có chút ngượng ngùng nhức đầu, lắp bắp nói: “Hoàng thượng, người có thể hay không đừng nhắc tới ý tưởng ngây thơ ngày trước của thần hay không? Từ khi thập thất hoàng thúc chỉnh thần, thần hiểu được rất nhiều, cũng không muốn giống như trước kia vậy. Huống hồ hiện tại thần đã có thê tử, phải có trách nhiệm với gia đình: cha, nương, thê nhi, không thể làm xằng làm bậy giống như trước kia vậy.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Sùng Đức hoàng đế nhất thời nhớ tới sự tình hai năm trước. Khi đó Sở Khiếu Thiên chính là tên hỗn đản khiến cho người người đều muốn đập chết, chuyện xấu gì đều có thể làm được, chưa bao giờ để ý tới hậu quả, không biết làm cho bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp làm cho An Dương vương từ nay về sau tuyệt hậu. Thẳng đến một ngày hai năm trước đây, Sở Khiếu Thiên ở Bạch Mã chọc tới Túc vương phi, bị Túc vương bắt ngay tại trận, vì thế bước ngoặc trong nhân sinh của hắn liền bắt đầu. Sở Khiếu Thiên khi đó cũng không chỉ bị Túc vương phi làm bị thương nam căn nam nhân, sau đó còn bị Túc vương ra tay sửa chữa. Sùng Đức hoàng đế nhớ đến việc lúc đó Túc vương thẳng tay sửa chữa Sở Khiếu Thiên, nhất thời xấu hổ, đồng thời cũng đối với đứa cháu bị Túc vương ép buộc sữa chữa thãm như vậy mà không chết, sinh ra cảm giác kính nể.

Có thể nói,bất luận kẻ nào từng bị Túc vương sửa chữa qua không chỉ tinh thần uể oải không phấn chấn, nhân sinh từ nay về sau cũng bắt đầu hắc ám, ngược lại Sở Khiếu Thiên lại tỉnh ngộ, từ nay về sau quyết tâm đi trên con đường chính đạo. Chỉ có Sở Khiếu Thiên có suy nghĩ khác người thường mới làm được như thế, hướng một phương hướng tốt đẹp để phát triển.

”Ha ha, xem ra hoàng đệ trẫm đã dạy dỗ ngươi vô cùng tốt.” Nói đến Túc vương đang ở Đồng Thành,ý cười trên mặt Sùng Đức hoàng đế liền đình chỉ không được.

Sở Khiếu Thiên thế nào lại không biết địa vị của thập thất hoàng thúc trong lòng của Sùng Đức đế, chỉ sợ ở trong lòng hoàng đế, ngay cả lão nương lão bà thêm mấy đứa con nữa cũng kém một ngón tay của Túc vương. Cho nên đối với Túc vương, hắn tới bây giờ đều sinh ra một loại cảm giác kính sợ, chưa bao giờ dám trêu đến hắn. Một lần ở Bạch Mã tự hai năm trước, Túc vương thật sự là làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là cảm giác sống không bằng chết, cũng hoàn toàn làm hắn không dám xằng bậy như lúc trước.

Thật sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a!

”Hoàng thúc, Khiếu Thiên tuy rằng bất tài, bất quá những gì thập thất hoàng thúc chỉ dạy thần đều nhớ kỹ a. Thần về sau cũng sẽ hướng thập thất hoàng thúc học tập, vì ngài chia sẻ chính vụ.” Sở Khiếu Thiên vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm.

Sùng Đức hoàng đế vừa nghe, liên tục nói “hảo”, bất quá đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt cương cứng lại, nói: “Cách hành xử cùng phẩm tính của Túc vương ngươi có thể học, nhưng mà đừng học cách đối đãi của hắn với nữ nhân. Cha ngươi An Dương vương còn ngóng trông ngươi nạp thêm mấy phòng mỹ thiếp để sinh cho hắn mấy người tôn tử.”

Sở Khiếu Thiên vẻ mặt hắc tuyến nhìn hắn, “Hoàng thượng, ánh mắt của người đang cười.” Cho nên đừng tưởng rằng banh cái mặt ra thì hắn không biết người đang cười trộm.

Trong kinh thành ai không biết Túc vương cưới một đố phụ, thành thân vài năm, toàn bộ túc Vương phủ, trừ bỏ một mình Túc vương phi, bên người Túc vương ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có, làm cho người ta nhìn rồi chê cười. Mà Thái hậu ban cung nữ cho Túc vương, trừ bỏ một người không rõ lý do vì sao đã chết kia, những người còn lại nếu không bị Túc vương trả về, thì cũng bị đuổi ra khỏi phủ. Đến tận bây giờ, Túc vương phủ chỉ có một Túc vương phi, Túc vương phi ngay cả Túc vương đi Đồng thành, cũng có thể bỏ được vinh hoa phú quý ở kinh thành chạy tới nơi khỉ ho cò gáy, cũng chỉ vì muốn bên cạnh trượng phu, không để cho bất kỳ nữ nhân nào có cơ hội tiếp cận.

Đều nói Túc vương khắc thê tuyệt tử, những nữ nhân cùng Túc vương có dính chút quan hệ đều chết oan chết uổng. Chỉ có Túc vương phi hiện tại không chỉ vui vẻ còn sống, cuối năm trước còn bình an sinh hạ một nữ nhi, làm cho rất nhiều đổ phường trong kinh thành thiếu chút nữa phá sản. Cho nên, khi người trong kinh thành bàn về Túc vương phi, lời tốt lời xấu gì đều có.

”Trẫm không cười.” Sùng Đức hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc, “Túc vương là tên bướng bỉnh, lời nói của trẫm hắn chưa bao giờ nghe, cho nên ngươi đừng học hắn cùng trẫm tranh luận, cũng đừng học theo hắn đem nữ nhân sủng lên trời.”

”Hoàng thúc yên tâm, thần sẽ nghe lời người nói.” Sở Khiếu Thiên nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc cam đoan, trong lòng vụng trộm nói: nương tử nhà hắn ôn nhu săn sóc như vậy, cho dù hắn đem nàng sủng lên trời, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện tình quá mức gì. Ừ, cho nên hắn đem nàng sủng lên trời cũng không sao.

Hai người mặt nghiêm túc nói chuyện trong chốc lát, Sở Khiếu Thiên đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, da mặt dày nói: “Đúng rồi, hoàng thúc, thần nghĩ muốn hướng người xin một người. Người có thể hay không đem một tên thị vệ võ công cao cường ban cho thần.”

Sùng Đức hoàng đế nhíu mày, “Ngươi muốn thị vệ làm gì? Chẳng lẽ trẫm đưa cho ngươi mười tên thị vệ kia còn chưa đủ?” bên người Sở Khiếu Thiên có mười tên thị vệ lấy danh hào từ Sở Nhất đến Sở Thập,đều là khi Sở Khiếu Thiên mười tám tuổi làm lễ đội mũ được Sùng Đức hoàng đế ban cho, đã trở thành tâm phúc thị vệ của hắn.

”Hoàng thượng, thần muốn học võ. Tự nhiên muốn cùng sư phó có võ công giỏi nhất học tập.” Sở Khiếu Thiên đúng lý hợp tình nói.

Nghe hắn nói như vậy, Sùng Đức hoàng đế rốt cục nghiêm mặt không được, cười ha ha, vừa cười vừa nói: “Trẫm đã biết, ngươi là đánh không lại thê tử ngươi, cho nên muốn học chút võ công để bản thân có chút lợi thế đi? Ha ha, tiểu tử ngươi cũng có hôm nay a...”

Sở Khiếu Thiên bị hắn cười đến vẻ mặt đỏ bừng, nhưng lại phản bác không được, chỉ có thể đứng đỏ mặt cho hoàng đế cười đủ. Nếu là người khác dám cười hắn như vậy, hắn đã sớm tiến lên trực tiếp đánh nhau, đánh cho hắn không cười được nửa mới thôi, nhưng người nọ là hoàng đế a,cho dù hoàng đế dung túng hắn như thế nào, hắn cũng không dám làm càn như vậy.

”Hoàng thúc, có thể hay không đừng cười...” Sở Khiếu Thiên nhỏ giọng nói, biểu tình trên mặt thập phần xấu hổ.

Sùng Đức hoàng đế cười một trận, rốt cục sinh lòng từ bi nói: “Tốt lắm, trẫm không cười. Ngươi muốn người trẫm sẽ cho ngươi, một lát Trẫm sẽ kêu hắn đi An Dương Vương phủ tìm ngươi.”

”Đa tạ hoàng thượng.” Sở Khiếu Thiên thế này mới mang theo vẻ mặt cao hứng quỳ xuống tạ ơn.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Sùng Đức hoàng đế lại nhịn không được mà cười.

Thúc điệt hai người còn nói thêm một lát, mục đích Sở Khiếu Thiên đã đạt thành, rốt cục cáo từ ly khai.

Chờ sau khi hắn rời đi, Sùng Đức hoàng đế buông lỏng, xoa xoa hai bên thái dương, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói: “Tiểu tử này, căn bản không có đem lời nói của trẫm để vào trong lòng.”

Lưu công công cẩn thận trộm dò xét nhìn hắn một cái, trong nội tâm nói hắn biến thành như vậy còn phải do người sủng mà thành? Có thể nói là so với lão cha nhà người ta còn sủng hơn,người không hiểu rõ chuyện tình có khi còn tưởng rằng Sở Khiếu Thiên kỳ thật mới là con hoàng đế.

”Ai, lưu công công, ngươi nói, trẫm như thế nào cảm thấy nếu cứ theo chiều hướng này đi xuống, An Dương vương thế tử có lẽ sẽ như Túc vương vậy, về sau chỉ cần một nữ nhân là đủ?” Sùng Đức hoàng đế có chút lo lắng hỏi.

”Này...” Lưu công công mồ hôi đều thi nhau chảy xuống, cẩn thận nói: “Nô tài cũng không biết, bất quá xem biểu hiện ngày hôm qua của An Dương vương thế tử, tựa hồ rất coi trọng vị thế tử phi kia...”

Sùng Đức hoàng đế cũng nhớ tới ngày hôm qua Sở Khiếu Thiên mang một thân sát khí tiến cung tìm hắn mượn người, nhất thời cảm thấy khả năng chủ ý lần này của An Dương vương đã nhầm rồi. An Dương vương nguyên bản vì con cầu thân nữ nhi của một tiểu quan viên, là vì hậu nhân sau này, lại không nghĩ rằng người con dâu này có thể là ma chướng của con hắn, về sau chắc sẽ hiểu được.

Khi Liễu Hân Linh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân mỏi mệt, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

”Tiểu thư, ngài tỉnh?” Một bàn tay đem mạn giường vén ra, thanh âm Mặc Châu vang lên.

Liễu Hân Linh trả lời, híp mắt vươn tay để cho Mặc Châu đem nàng nâng dậy, hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”

”Đã là buổi trưa.” Mặc Châu đáp, lấy quần áo thay nàng mặc vào.”Thế tử buổi sáng khi xuất môn đã phân phó chúng ta không cần ầm ỹ ngài, để cho ngài ngủ.”

Liễu Hân Linh lắp bắp kinh hãi. Bất quá nghe được lời nói của Mặc Châu, lại yên lòng. Dù sao mẹ chồng nàng tối hôm qua cũng phân phó nàng mấy ngày nay không cần đi thỉnh an, ngủ dậy trễ chút cũng không quan hệ.

Mặc Châu vừa hầu hạ Liễu Hân Linh rửa mặt chải đầu vừa nói: “Tiểu thư, thế tử gia thực quan tâm ngươi. Ngày hôm qua phát hiện không thấy người, biểu tình của thế tử gia thật đáng sợ, nô tỳ nhìn đến muốn phát run. Tiểu thư, kỳ thật thế tử gia rất để ý ngài, cũng không giống như những lời nói bên ngoài.”

Liễu Hân Linh nghe Mặc Châu nói, nhớ tới lời nói của Sở Khiếu Thiên đêm qua tại gian nhà nông đơn sơ kia, trong lòng khẽ rung động, trầm ngâm không nói.

Mặc Châu vì nàng buôc tóc tốt, liền đi ra ngoài kêu mang đồ ăn lên, không bao lâu, Lục Y cùng đám người nha hoàn đã dọn tốt ngọ thiện.

Liễu Hân Linh vừa ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa, liền gặp Sở Khiếu Thiên mặc một thân triều phục tiến vào, đi theo phía sau còn có gã sai vặt An Thuận.

”Nương tử, nàng như thế nào lại không nghỉ ngơi nhiều vào?” Sở Khiếu Thiên vừa vào cửa liền hỏi.

Đại khái là nhớ tới chuyện tình đêm qua tại nông gia kia, Liễu Hân Linh tâm tình rất tốt, hướng hắn ôn nhu dịu dàng cười, “Thiếp cũng vừa tỉnh dậy. Phu quân đã dùng bữa chưa?”

”Chưa đâu.”

Sở Khiếu Thiên nói xong ngồi xuống, nha hoàn nhanh chóng đem một bộ bát đũa sạch sẽ mang lên.

Hai người im lặng cùng nhau dùng xong ngọ thiện, Sở Khiếu Thiên sai người lấy thuốc đến vừa bôi lên vết thương trên trán Liễu Hân Linh vừa nói: “Hai ngày này nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, qua hai ngày này, kỳ nghỉ của ta cũng hết, không thể ở nhà cùng nàng.”

”Nga, đã biết.”

Liễu Hân Linh đối với việc có hắn bồi bên cạnh hay không cũng không có việc gì, bất quá thấy hai mắt hắn phát sáng trông suốt nhìn chằm chằm nàng, có chút không được tự nhiên nghiên người né tránh, không biết phải nói cái gì.

Sở Khiếu Thiên bởi vì có thể cùng nàng nghỉ ngơi hai ngày, trong đầu lại nóng lên, không khỏi nắm lấy bàn tay nàng tinh tế vuốt ve, ngay cả ánh mắt cũng trở nên thâm thúy nóng rực.

Liễu Hân Linh bị hắn nhìn chăm chú cảm thấy không được tự nhiên, mặt đã muốn nóng lên vài phần. Đang lúc nàng muốn rút tay về, đã thấy Sở Khiếu Thiên trực tiếp cúi đầu, đem tay nàng đưa lên môi hôn, thậm chí giống như một con chó nhỏ, đem ngón tay nàng từng ngón từng ngón liếm lấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK