Hô hấp của Hà Châu càng lúc càng nặng, hôn lên vành tai của người gỗ rồi hôn xuống cằm người gỗ, động tác vừa chậm vừa nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu Tôn Hồi và cũng sợ quấy nhiễu chính mình.
Qua một lúc lâu mà căng trướng vẫn không thấy lắng xuống, Hà Châu dần dần đỏ mắt. Đôi con người dán chặt vào khuôn ngực lộ một nửa ra ngoài của Tôn Hồi, yết hầu bất giác trượt trượt, tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng bất chợt vang lên giữa phòng ngủ im ắng.
Giây tiếp theo, quỷ khóc sói chu, đất rung núi chuyển.
Tôn Hồi bảo vệ được ngực thì không bảo vệ được miệng, bảo vệ được miệng lại không thể bảo vệ mông. Trên giường chưa thấy mây mưa, chỉ thấy vật lộn. Tôn Hồi trần nửa thân chạy từ đầu giường trốn đến cuối giường, suýt thì ngã cắm đầu xuống đất, lại bị Hà Châu túm lấy cổ chân kéo lấy, vừa giãy dụa vừa la hét: "Anh, mặt người dạ thú! Anh bắt nạt kẻ yếu, anh mượn rượu hành hung. Á...."
Sau khi khàn giọng gào một hơi, cô cũng chẳng còn sức lực nữa, nằm bò ở cuối giường, và bị Hà Châu đè chặt dưới thân.
Hà Châu thở hổn hển thăm dò giữa đùi cô, vừa dùng tay đụng vào một cái thì cảm nhận được toàn thân Tôn Hồi cứng ngắc ngay lập tức. Anh chạm phát nữa, Tôn Hồi liền run rẩy, chạm phát nữa, Tôn Hồi khẽ kêu một tiếng. Mắt Hà Châu đỏ ngầu, phủ lên nửa tấm lưng trần trụi của cô, cúi đầu hôn một cái, Tôn Hồi chấn động mạnh mẽ, từng sợi lông măng dường như dựng đứng cả lên, chỉ là từ đầu chí cuối cô đều nhắm mắt, nằm im lìm trên giường.
Bàn tay to lớn của Hà Châu không ngừng quanh quẩn chỗ đùi Tôn Hồi, mấy lần ngập ngừng rút lui, mấy lần tiến công thăm dò. Cuối cùng anh lột bỏ quần lót đưa ngón tay vào. Rốt cuộc cô giật bắn, kẹp chặt hai chân, dáng vẻ anh dũng hy sinh, mồ hôi chảy dọc theo trán. Cô nghiến răng run lẩy bẩy khiến Hà Châu tiến thoái lưỡng nan.
Anh ghé sát sườn má cô, hôn liên tục, thở mấy hơi cuối cùng rút ngón tay ra, nâng cằm Tôn Hồi lên, cứ thế ngậm chặt lấy môi cô. Hai tay anh vẫn không nhịn nổi mà khua loạn. Áo ngủ của Tôn Hồi đã có hay không cũng chẳng quan trọng. Sau cùng hai người thở dốc quay về đầu giường. Hà Châu ôm cô trong vòng tay, gác cằm lên đỉnh đầu cô và thấp giọng nói: "Lần sau vẫn lấy tủ đầu giường chặn cửa đi, kẻo anh không nhịn nổi đâu!"
Tôn Hồi khép chặt đôi vai, phí công che giấu ngực, thứ dưới mông cứng rắn đến phát hoảng. Cô đỏ mặt tức tối: "Em chặn tủ nhưng ban ngày anh vẫn sẽ bắt nạt em!"
Điều này là sự thực, hai người có vẻ không biết mệt với trò chơi này.
Một lúc lâu sau, Tôn Hồi mới vùng thoát, đem bản thân cuộn kín mít không kẽ hở trong tấm chăn mỏng. Hà Châu ôm luôn cả người lẫn chăn, nhẹ giọng: "Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, kiếm được tiền rồi!"
Tôn Hồi vốn hơi buồn ngủ, nghe xong hai mắt lóe sáng: "Anh kiếm được bao nhiêu?"
Bộ dạng mê tiền nhỏ bé này chọc Hà Châu bật cười: "Kiếm được rất nhiều, đủ để em học xong đại học, còn có thể ăn uống tử tế trong lúc học, muốn mua hàng hiệu cũng được!"
Tôn Hồi nhíu mày, lẩm bẩm: "Cái gì gọi là đủ để em học xong đại học, ăn uống tử tế. Đây là tiền của anh mà."
"Ừ!" Hà Châu cười khẽ: "Kiếm tiền không có chỗ tiêu thì kiếm làm gì? Em giúp anh tiêu được rồi!"
Tôn Hồi cụp mắt không nói gì. Nửa ngày mới mở chăn mỏng ra, đắp cả cho Hà Châu, lại nằm bò trước ngực anh mà cọ cọ. Cô khép mắt khẽ hừ một tiếng, Hà Châu hôn lên trán cô, cuối cùng tắt đèn đi ngủ.
Một đêm này đúng là khó vượt qua, Tôn Hồi ngủ đến không tim không phổi, nhưng Hà Châu cứ chăm chăm nhìn trần nhà. Sau nửa đêm, anh khẽ khàng trở về phòng ngủ phụ, lột xột loạt xoạt một trận bên trong, rồi mới yên tĩnh lại. Mãi tới tận trước khi trời sáng, anh mới quay về phòng ngủ chính, để Tôn Hồi vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy anh.
Ngày đầu tiên khai giảng, mặt trời ghé sát cửa sổ, ánh nắng vàng ấm ấp chiếu vào phòng ngủ chính. Tôn Hồi trông thấy đầu tiên trên thế giới này là Hà Châu, câu đầu tiên nghe thấy là "Hồi Hồi!", lời đầu tiên cô mở miệng ra là "Hi, Châu..." Còn chưa nói xong, thứ ăn vào miệng đầu tiên chính là lưỡi của Hà Châu.
Cuối cùng, Tôn Hồi hết sức phấn khởi trở lại trường học.
Trong trường, cô chính là một cái lốp xe, lăn từ phòng học tới ký túc xá, lăn từ phòng ký túc xá này sang phòng ký túc xá kia, tiện thể dẫn những bạn học nữ khác lăn qua lăn lại. Sau khi lăn một ngày, cơ bản cô cũng đã gặp mặt một lượt các bạn học cả lớp. Nhưng cô còn chưa lăn xong thì phải lăn đến siêu thị trái cây hỏi thăm ông chủ.
Tạ Kiều Kiều ném cho cô một quả táo, day day thái dương bảo: "Mày không mệt thì tao cũng mệt rồi. Trước, ăn tạm chút đã! Ngày mai lại cùng mày đi mua hoa quả!" Còn thuận miệng nói tiếp: "Lần này sao không mang hoa quả từ nhà đi! À, phải, mày làm gì mà vô duyên vô cớ đổi số điện thoại thế?"
Tôn Hồi nhai táo, cười đáp: "Thầy bói bảo số điện thoại mới khá may mắn!"
Tạ Kiều Kiều "Xùy" một tiếng rồi hứng chí bừng bừng lôi kéo cô buôn chuyện về chuyến du lịch dạo chơi khắp cả nước của mình.
Trong trường học, Tôn Hồi vui vẻ lên lớp, cũng không lơi lỏng công việc gia sư. Gia đình trước cách quá xa, nên cô tìm một gia đình mới ở gần. Đứa trẻ đã học lớp sáu, vẫn học kém môn Toán. Tôn Hồi dạt dào lòng tin cầm lấy vở bài tập của cô bé. Sau khi xem xong đề bài, cô bắt đầu bứt tóc.
Học trò nhỏ phồng má hỏi: "Cô giáo Hồi Hồi ơi, chị cũng không biết làm à?"
Tôn Hồi ngẩng đẩu ưỡn ngực: "Loại câu hỏi này sao có thể làm khó chị? Cho chị ít thời gian!"
Lúc cô vùi đầu khổ sở thì Hà Châu đang ngồi hút thuốc trong phòng khách vắng teo.
Căn nhà tám mươi mét vuông, thời gian lúc đầu thuê lại anh còn lo hơi nhỏ. Tôn Hồi chạy tới chạy lui chỗ này, anh luôn cảm thấy không chứa nổi tiếng cười nói vui vẻ của cô. Song, hiện tại lại có phần trống trải, dường như chuyện trò đều có thể nghe thấy
tiếng vang.
Hà Châu quay lại những ngày tháng ăn cơm một mình, đi ngủ một mình, sáng sớm sáu giờ rời giường, ngây người ở Hằng Phúc một ngày, thỉnh thoảng theo Lê Thu Sinh ra ngoài dự tiệc. Hầu hết thời gian anh đều về nhà đúng giờ, nấu tạm cái gì đó để ăn.
Có hai đêm, phòng khách luôn tắt đèn, Hà Châu ngồi hút thuốc trong bóng tối. Di động im lặng, danh bạ điện thoại chỉ có mấy cái tên ít ỏi. Trong tin tức buổi tối đang phát các trường học tại những thành thị lớn nhỏ trên toàn quốc sôi nổi khai giảng, huấn luyện quân sự cũng trở thành chủ đề hấp dẫn, ùn ùn các tin tức thú vị của những trường cao đẳng và đại học. Hà Châu gọi điện thoại hỏi Tôn Hồi. Cô cười hì hì đáp: "Trường tụi em còn tốt chán, sinh viên năm nhất không phải vậy. Phải cái, chỗ ngồi trong nhà ăn không đủ, đám sinh viên năm nhất kia đói như thể quỷ đói đầu thai ấy!"
Hà Châu cười, sau khi cúp điện thoại, anh xem hết tin tức rồi mới tắm rửa đi nghỉ.
Cuối cùng chịu đựng được đến thứ sáu, Tôn Hồi vẫn không gọi điện thoại.
Theo thường lệ, Hà Châu ra khỏi cửa từ sớm, buổi sáng cùng Lê Thu Sinh đi họp. Công ty mới sắp khai trương vào cuối tháng, việc tuyển dụng đội ngũ nhân viên đã triển khai rùm beng. Phòng giao dịch bất động sản-miếng thịt béo này thực sự hấp dẫn người ta. Lê Thu Sinh tiếp tục tính toán. Buổi chiều ông ta bảo Hà Châu liên lạc với đồng nghiệp ở Hải Châu bên kia, một lô thùng hàng mới cũng đã nhập kho hàng, mấy ngày gần đây chia ra tiến vào nội địa. Hà Châu phụ trách sắp xếp tiến độ.
Sắc Trời dần tối. Trên đường về, Hà Châu mua mấy phần thức ăn chín và chọn mấy miếng bánh trứng. Lúc đi đến dưới cầu thang, anh thoáng dừng chân, qua một chốc mới bước lên tầng.
Mở cửa ra, trong phòng ánh sáng lờ mờ, tất cả bày trí chẳng mảy may xê dịch. Hà Châu để túi ni lông xuống bàn trà. Anh mím môi, sắc mặt hơi sa sầm. Vừa rút di động ra, đột nhiên trong phòng ngủ chính truyền tới một loạt tiếng bước chân. Tôn Hồi mặc quần short và áo thun nhào về phía anh, hét toáng: "Sao giờ anh mới về, muộn một tiếng rồi nhá!"
Hà Châu phút chốc bật cười, anh giang rộng cánh tay ôm lấy cô. Cơ thể mềm mại không chút thay đổi. Hà Châu hôn cô một cái thật kêu rồi bảo: "Anh mua cơm cho em đấy!"
Có Tôn Hồi thì nơi này không thể thiếu tiếng nói. Cả ngày cô ríu rít giống một chiếc radio mãi mãi sẽ không hỏng, tùy ý chuyển bất cứ kênh nào cũng có thể nghe được chương trình đặc sắc.
Lần này Tôn Hồi nhớ kỹ. Buổi tối, lúc đi ngủ cô lại đem tủ đầu giường chẹn cửa. Hà Châu đập cửa mấy lần kêu cô mở ra nhưng Tôn Hồi chống nạnh từ chối: "Anh nhanh về ngủ đi! Ngoan ngoãn chút!"
Không biết làm thế nào, Hà Châu chỉ có thể buồn bực trở lại phòng ngủ nằm xuống.
Nhoáng cái hai ngày đã trôi qua, tủ đầu giường quay về vị trí, Tôn Hồi lại về trường.
Đợt này, Hà Châu bắt đầu bận rộn với việc kinh doanh bất động sản quy mô lớn đang bàn bạc chuyện mua bán với Lê Thu Sinh. Hà Châu phân tích tin tức tổng hợp được rồi chuyển lời cho Da Đen dặn cậu ấy để ý.
Da Đen hỏi: "Em cũng nghe bảo bên kia hình như muốn làm tòa nhà bách hóa gì à? Nghe nói con phố ấy sắp được mở thành quảng trường mua sắm!"
Những điều này toàn là tin tức vỉa hè. Hà Châu lắc đầu cười đáp: "Ai quan tâm nó làm thành cái gì, chúng ta chỉ lo kiếm tiền, không thể bị ép giá thấp thôi! Nhớ lấy!"
Giờ phút này người phiền muộn nhất là bố Tôn và mẹ Tôn.
Họ nuốt không trôi cơm, đêm không ngủ nổi, mặc dù lãi suất vay nặng lãi đã giảm, nhưng vẫn khó để họ giữ được tiền vốn.
Mẹ Tôn cau mày tính toán một món trên giấy, gắt gỏng: "Số tiền còn lại bảo cuối tháng thanh toán hết, nhưng ông thử tính xem, tiền chúng ta vay nặng lãi lãi suất bao nhiêu chứ? Kéo đến cuối tháng rồi chúng ta thật sự phải trả đấy!"
Đây là một khoản mơ hồ, họ vốn tính rõ ràng, tối đa một tháng thì có thể đem nhà nghỉ bán ra với giá cao, ai ngờ biến cố bất thình lình, lơ mơ liền kéo dài tới hai tháng. Lãi chồng lãi với tốc độ lăn của quả cầu tuyết khiến họ kinh ngạc.
Mấy ngày sau, lúc người cho vay nặng lãi lại tới cửa đòi nợ, bố Tôn hét lên một tiếng:
"Đến đại học Giang!"
Hôm nay, Tôn Hồi như thường lệ, sau khi ngủ thẳng cẳng tự thức dậy thì lên lớp, ào ào lao ra khỏi phòng học, đang định chạy tới nhà ăn, bỗng bị bạn học gọi lại: "Tôn Hồi, phụ đạo viên bảo tớ tới tìm bạn, bố mẹ bạn đang ở văn phòng kìa!"
Trong văn phòng, bố Tôn và mẹ Tôn đang chuyện trò rôm rả với phụ đạo viên: "Chúng tôi cũng không biết Hồi Hồi ở ký túc xá nào. Con bé này, cái gì cũng không nói với bố mẹ, đành phải đến làm phiền thầy!"
Phụ đạo viên pha cho họ hai chén trà, cười đáp: "Không phiền đâu!"
Chưa đầy một lát, Tôn Hồi liền xuất hiện. Cô đứng ở cửa thăm dò, nhỏ giọng chào:
"Thầy ạ!"
Phụ đạo viên vẫy tay: "Hồi Hồi vào đi em!", tiếp đó chỉ vào bố mẹ Tôn đang ngồi trên
sô pha: "Bố mẹ em này!"
Hai ông bà cười hề hề kéo Tôn Hồi cảm ơn phụ đạo viên rồi nói trong nhà có việc, xin cho cô nghỉ hai ngày. Đương nhiên phụ đạo viên đồng ý. Cứ thế, Tôn Hồi bị bố mẹ lôi về nhà.
Trên đường cô luôn cúi đầu im lặng, mẹ Tôn thở ngắn thở dài, nắm tay cô vỗ vỗ, liếc mắt nhìn bố Tôn đang ngồi hàng ghế trước trên xe bus, bà nhỏ giọng nói với Tôn Hồi: "Con chạy đi như vậy rõ thật khiến bố con tức giận. Con coi bố mẹ ác độc thế sao? Phải, trong nhà thực sự thiếu tiền, đầu bố con bị kẹp cửa mới có thể làm ra loại chuyện này, nhưng mẹ làm sao bằng lòng để con nhỏ vậy đã gả cho Tiểu Trương kia chứ? Cơ mà Hồi Hồi à, bố mẹ nuôi con lớn chẳng dễ dàng, lúc con vừa từ quê ra cũng thấy tình hình nhà mình đấy, một ngày ba bữa chỉ có thể ăn rau ăn dưa, nhưng bố mẹ để con thiệt thòi chưa? Bố mẹ vẫn cho con ăn học như thường. Sau này chị con kiếm được tiền mới là nó nuôi cho con."
Tôn Hồi mím môi lặng thinh. Trên xe ồn ào, mẹ Tôn thấp giọng nói chuyện, có những câu mơ mơ hồ hồ.
"Chuyện này là bố mẹ làm không đúng, không nên chưa nghĩ rõ ràng thì đã vay nặng lãi mua nhà nghỉ. Lãi suất thực sự quá kinh khủng. Số tiền này nhất định phải trả một phần mới được!", bà che miệng thì thào: "Con cứ giả vờ đồng ý chuyện cưới hỏi, bố mẹ lấy tiền sính lễ trả trước đã. Đợi đến lúc người mua nhà nghỉ của chúng ta trả nốt
tiền, bố mẹ nhất định thoái hôn cho con, không thể để con gả cho Tiểu Trương. Nhiều nhất cũng một tháng thôi!"
Tôn Hồi nghe mà kinh ngạc, nhìn sang mẹ Tôn với ánh mắt chẳng dám tin.
Nửa tiếng trước, Hà Châu nhận được tin nhắn của Tôn Hồi, vẻn vẹn một câu "Bố mẹ em tới tìm em!"
Ra ra vào vào phòng bao của sòng bài toàn là người. Tóc Vàng vừa kiểm kê hàng hóa vừa nói tiếp: "Làm bộ làm tịch đi đòi tiền hai lần, anh bảo đừng ép gắt quá thì em không ép. Sao mà như thể chơi đồ hàng thế?"
Hà Châu giơ tay cắt ngang lời Tóc Vàng.