Cũng trong ngày hoả táng của Jiro, chánh thanh tra sở cảnh sát Tokyo cũng có mặt. Ông ta vốn là bạn của cha Jiro, nên hôm nay đến chia buồn cùng gia đình.
"Ý ông là sao hả ngài thanh tra?" Cha Jiro lấy khăn tay ra lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán mình.
"Ngay ngày cháu nhà mất, ông có nhớ lúc đó tôi là người đến chia buồn đầu tiên không?" Ngài thanh tra châm lửa điếu thuốc, rồi nói tiếp "Hôm ấy tôi uống cà phê bên ngoài hành lang, thuận tay vứt xuống thùng rác kế bên, đồng thời mắt cũng vô tình nhìn vào đó. Ông biết tôi thấy gì không?"
"Thấy gì?"
"Một lọ Penicillin G."
"Penicillin G sao? Không thể nào, rõ ràng trong lí lịch của Jiro, tôi có ghi rõ nó bị dị ứng với loại đó mà?" Cha Jiro kinh ngạc thấy rõ, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
"Ừm, tôi biết!" Ngài thanh tra thở ra làn khói đục "Nhưng chẳng có y tá bác sĩ nào lại đi vứt một lọ thuốc thuỷ tinh vào thùng rác như vậy. Thông thường những lọ ấy sẽ được rửa sạch để tiếp tục đựng thuốc vào. Tại sao lại phải vứt đi? Vả lại, hôm ấy tôi có hỏi bác sĩ phụ trách điều trị cho cháu, ông ta nói chưa từng sử dụng loại thuốc ấy, vì ông ta biết rõ bệnh nhân của mình như thế nào."
"Ý ông là... Có người muốn hại con tôi? Không phải chứ? Nó là đứa ngoan ngoãn và hiền lành, làm sao người ta có thể hận nó đến mức muốn giết nó được?"
"Tôi nghĩ chuyện này chắc chắn không hề đơn giản là bị sốc phản vệ. Bên tổ pháp chứng đang tiến hành điều tra cái lọ thuỷ tinh ấy, để xem có dấu vân tay nào không. Tôi cũng cần phải lấy vân tay của những người đã từng ra vào phòng của cháu để kiểm tra đối chiếu."
"Để tôi nói chuyện với vợ và con gái mình. Cả hai tinh thần vẫn chưa ổn định, nên tôi nghĩ rằng ông nên đợi khoảng một, hai tuần nữa được không?" Cha Jiro thoáng trầm ngâm, hạ thấp giọng xuống.
"Tôi hiểu mà! Tôi không vội kiểm tra, cứ để cho tinh thần vững vàng đã, rồi hãy nói chuyện." Nói rồi, ngài thanh tra vỗ vai ông bạn của mình thay cho lời động viên.
Gin đứng cách đó không xa đã nghe được tất cả. Thật sự, ngay ngày Jiro mất, anh có kiểm tra xung quanh xem nguyên nhân là gì. Căn phòng chỉ có một cái li chứa nước lọc, ngoài ra không có gì khác. Nhưng điều đáng nói, ở đáy li, anh lại phát hiện ra cặn thuốc Penicillin G. Rõ ràng li nước này đã được pha thuốc, nhưng lại không tìm ra lọ thuốc trong phòng. Lí lịch bệnh nhân lại ghi rõ rằng anh bị dị ứng với thuốc này. Các y tá không thể lấy nhầm, vì thuốc trong bệnh viện đều được phân loại rất kĩ càng. Anh ra ngoài kiểm tra, lại phát hiện trong thùng rác có một lọ thuỷ tinh nhỏ không nhãn mác, không cần nhặt lên cũng biết đó chính là lọ đã đựng Penicillin G. Sẽ chẳng có ai vứt một lọ thuốc xài rồi vào thùng rác như thế này, trừ khi, hung thủ đang tỏ ra hoảng loạn, không biết làm sao nên đành vứt đại vào đây.
Nhưng một lọ thuỷ tinh thì chẳng thể nào truy tìm hung thủ được. Huống hồ, có lẽ hắn đã cẩn thận mang bao tay khi đang hành sự.
Bảo Anh bước ra khỏi xe hơi để hít thở khí trời sau khi cơn đau đầu đi qua. Thấy tên Gin bình thường rắc rối đủ trò mà hôm nay lại đứng suy tư trông ngầu lòi ra phết! Đang suy nghĩ gì vậy nhỉ? Cô tự hỏi. Chắc là mơ tưởng tới em nào, hay là đang nghĩ mình có giặt sạch áo cho cậu ta hay không?
"Ê!" Bảo Anh bước lại, đập vai anh một cái khiến anh hoàn hồn "Tôi đã hứa là sẽ giặt áo cho cậu rồi, cần gì mà suy nghĩ dữ vậy?"
Gin nhìn cô, quay mặt đi chỗ khác cười một tiếng, rồi lại nhìn cô tiếp tục! Gì đây? Bộ cô nói gì mắc cười lắm hay sao?
"Làm gì mà cười nhăn nhở như khỉ vậy?" Cô nhíu mày hỏi dồn.
"Yêu đời lại rồi đó hả?" Gin chẳng thèm trả lời hai câu hỏi trước, hỏi ngược lại Bảo Anh.
"Hỏi gì tôi không hiểu? Yêu đời gì chứ hả?" Bảo Anh phồng má, đấm một phát vào bụng Gin "Đồ điên!"
"Yêu đời giống bây giờ này!" Gin xoa đầu cô. Ôi trời ơi!!! Cô phải thức dậy sớm để thắt bím đuôi sam, bây giờ thì bị cậu ta làm rối hết trơn rồi!!
"Cái tên này! Cậu làm rối tóc tôi rồi!!" Cô la lên oai oái.
"Đã vậy thì tháo ra luôn cho tôi dễ xoa." Gin tỉnh ruồi phán một câu.
Cô day day hai thái dương của mình. Vừa mới hết cơn nhức đầu mà lại phải lên cơn với cái tên ôn thần này. Phải công nhận cậu ta vừa giúp mình, nhưng chỉ mấy phút sau lại trở về bản tính trời đánh như thuở sơ khai!
"Nói chuyện một hồi nữa chắc tôi lên tăng xông với cậu luôn quá! Thôi bỏ đi cho lành." Cô thở dài, lắc đầu ra vẻ đáng thương.
"Sao vậy? Không nói lại được xem như là đồng ý tháo tóc ra. Hay muốn tôi tháo giùm?" Gin khoanh tay lại, nhởn nhơ nở một nụ cười.
"Không!!!" Bảo Anh chỉ cần chỉnh âm lượng giọng lên chút nữa thì sẽ hét banh cả khu rừng "Đồ đần!"
Nói rồi, cô hậm hực bỏ lại chỗ của Ayane và Akiko, kể lể đủ điều về cái tên khó ưa kia. Ayane đang ảo não cũng phải bật cười vì lời phàn nàn của Bảo Anh. Bảo Anh và Akiko vô cùng ngạc nhiên, cứ nhìn cô nàng trẻ con kia trân trối.
"Sao vậy? Chii - chan, Aki - chan!" Ayane huơ huơ tay trước mặt hai người, thắc mắc.
"Từ bữa đến giờ, đây là lần đầu tớ thấy cậu cười." Akiko ôm lấy cô bạn mình, giọng vui lên thấy rõ.
"Chỉ tại... Chii - chan và Shinakawa buồn cười quá!!" Ayane thành thật khai báo "Với lại... thấy Chii - chan đã vui lại được phần nào, tớ cũng thấy vui. Cậu có thể phủ đi nỗi buồn, thì tớ cũng có thể làm được!"
Bảo Anh mỉm cười, đặt tay lên vai Ayane, "Nỗi đau nào đến, rồi cũng sẽ phải phai nhạt dần. Chỉ là chính cậu muốn nó in đậm trong tim cậu bao lâu thôi!"
"Ừm..." Ayane lại khóc, nhưng cô biết, nó không phải là sự dày vò đau đớn nữa, mà là những giọt nước mắt đẩy lùi sự đau buồn ra khỏi người cô. Sau cùng, cô mỉm cười "Tớ nghĩ... anh hai cũng sẽ không muốn thấy tớ như vậy. Vì anh ấy không thích thấy tớ khóc. Mỗi lần tớ khóc là anh ấy lại cuống lên, chẳng biết làm gì! Cho nên là... tớ sẽ không khóc vì anh ấy nữa, sẽ để cho nỗi đau phai nhạt như cậu đã nói, sẽ luôn cười tươi để anh tớ thấy rằng, tớ cũng là một người mạnh mẽ."
"Này Aya!!" Đột nhiên, Akiko đẩy người Ayane ra, nói to lên khiến Bảo Anh và Ayane giật mình.
"Gì vậy??" Cô nàng Ayane chớp chớp đôi mắt còn đọng lại vài giọt nước long lanh, đầy ngạc nhiên.
Akiko cười tươi trông thấy, ôm chặt cô hơn nữa, lộ rõ vẻ vui sướng.
"Cậu thật sự đã trưởng thành hơn rồi."
Rốt cuộc, mùa hè này sẽ mang theo niềm vui hay nỗi buồn nhiều hơn đây?
Trời xế chiều, mọi người bắt đầu ra về. Xe nối xe ra khỏi cánh rừng, ra khỏi nơi mà Jiro an nghỉ. Bảo Anh tựa đầu vào cửa kính xe, đôi mắt bâng quơ nhìn ra ngoài trời bắt gặp vài hạt mưa rơi bám víu trên cửa. Mới nãy trời còn nắng như đổ lửa, vậy mà chiều lại có mưa rồi! Đúng là thời tiết thất thường hết sức!
Akiko ngồi ghế trên, trò chuyện với bác tài xế rôm rả không dứt, còn ghế sau, Bảo Anh và Gin thì im phăng phắc, chẳng nói câu nào! Thường ngày Gin hay làm trò để gợi chuyện, nhưng hôm nay cô lại thấy anh im lặng đến khác thường, hệt như lúc nãy, anh đang suy tư chuyện gì đó.
Bảo Anh vẫn đang ôm chiếc áo của anh. Cô hy vọng giặt giũ đẹp đẽ xong, đem trả sẽ không bị cậu ta ném cho cái nhìn đầy kì quặc. Lúc nào cũng như chó với mèo, chẳng ai ngờ một ngày con mèo lại đi giặt đồ cho con chó, sau này không biết sẽ còn chuyện gì phát sinh trong tương lai nữa hay không?
Nhưng phải công nhận, mùi hương trên áo của Gin thật đặc biệt. Chắc có lẽ là mùi nước hoa, nhưng mùi nước hoa nào mà lại đặc trưng như vậy được? Hay là trên người anh vốn đã có mùi này sẵn, nên dù là mặc đồ gì, đồng phục trường hay mặc vest, đều có mùi như vậy...
Bất giác, cô đưa chiếc áo đến gần mũi, hít hà lấy mùi hương đó. Đột nhiên cô cảm thấy hơi sờ sợ. Cô sợ nếu mình giặt, thì mùi của nước xả vải sẽ lấn át đi mùi hương này mất thôi!
"Nếu mê quá thì cho cô luôn cái áo đó đó." Gin lên tiếng làm Bảo Anh giật bắn người, vội bỏ cái áo xuống. Trời đất ơi!! Trời đất ơi!!! Cô nàng tự hỏi mình vừa làm cái quái gì vậy chứ?? Sao lại có thể đi ngửi áo của một tên con trai như thế này? Ôi cha mẹ ơi, thần thánh ơi... hãy cứu con khỏi cái tình thế khốn cùng này đi...
Gin bật cười khi nhìn thấy sắc mặt đơ như chưa từng được đơ của Bảo Anh. Cô nàng này đúng là làm cho người ta phải đau đầu.
"Sao hả? Thích chứ gì? Muốn hít thêm thì chui vào đây." Gin giang hai tay ra, cười híp mắt. Bảo Anh trừng mắt nhìn cái nụ cười nguy hiểm đểu cáng đó, giơ chân qua đá vào chân anh một cú.
"Tên biến thái!!! Ai lại thèm thích cái mùi trên người cậu chứ hả??" Lại thêm một cú đá nữa vào bắp chân của Gin. Anh dựa người ra sau ghế, lấy tay che nửa phần mặt phía trên, mắc cười đến nỗi cười không thể thành tiếng.
Akiko ngồi đằng trước cũng phải bật cười khiến cô nàng ngồi phía sau mặt đỏ lựng như cà chua.
"Có cần cười vậy không hả hai cái người này!!" Bảo Anh hét ầm cả xe.
"Xin lỗi, xin lỗi." Gin và Akiko cùng đồng thanh.
Cô nàng bị chọc hậm hực quay đầu ra ngoài cửa sổ. Còn hơn một tiếng nữa mới về tới nội thành, cô phải chịu đựng cái tên trời đánh này đến hơn sáu mươi phút nữa hay sao? Nghĩ đến thôi đã muốn đâm đầu xuống xe đội mưa đi về.
Không buồn nói chuyện nữa, nàng Bảo Anh dựa đầu vào ghế, đánh một giấc để khỏi phải bị chọc tiếp.
Mới hôm qua thôi, cô còn hi vọng, sẽ được gặp bóng hình của Jiro trong mơ để thoả nỗi nhớ của mình. Sáng nay, cô lại bắt gặp anh trong phút chốc. Anh bên cô gần như nửa mùa xuân, rồi rời xa cô mãi mãi vào một ngày đầu hè, để cô phải lạc lõng giữa sự đau buồn mơ hồ không xác định được. Vậy, giấc ngủ lần này, liệu cô có mơ thấy anh nữa không?
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu Bảo Anh, thì mùi hương kia lại thoang thoảng nơi sống mũi, khiến cô, dù rất muốn vùng dậy để gạt bỏ nó, cũng không còn sức lực để làm.
Cô lại mơ. Và cô mơ thấy Jiro.
Cô thấy anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, không nói gì cả. Cô cũng cười. Cô hiểu, Jiro không muốn ai đau buồn vì mình cả. Anh ấy có một tuổi thanh xuân tràn ngập ấm áp, và anh ấy cũng đem đến ấm áp cho người khác. Anh ấy sẽ không thể nào ra đi được khi nhìn thấy mọi người khóc chỉ vì anh.
Dường như thấy nụ cười của cô, Jiro buông tay, quay người và nhẹ nhàng bước đi.
Lần đầu tiên, khi nhìn thấy Jiro rời khỏi mình, Bảo Anh lại nở nụ cười. Cô biết rằng, anh vẫn sẽ mãi là một phần kí ức mà cô trân trọng, anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở bên cô, trong những kỉ niệm của cô.
Bảo Anh lại thấy mùi hương lúc nãy vương vấn nơi cánh mũi.
Gin nhìn cô ngủ say sưa, lại còn cười tươi trong khi mơ nữa chứ! Mới nãy bị chọc đỏ mặt tía tai vì giận, bây giờ thì nhìn dịu dàng đến khó tả.
Bất giác, anh cũng thấy lòng mình thật sự rất bình yên.
33333W7T2
Đọc nhanh tại Vietwriter.com