• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đào Sindy

Tô Đường, Khương Trì và Lăng Lang cùng nhau đi ra cửa trường, Lăng Lang còn chưa hết hi vọng quấn lấy Khương Trì, mài hỏng mồm mép để Khương Trì dẫn anh ta đi cùng. Đang lúc Lăng Lang năn nỉ ỉ ôi Khương Trì thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi ngạc nhiên:"Đại ca! Nhị ca!"

Tô Đường vô ý nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa đứng một nữ sinh mặc váy lụa trắng lộ vai, từng tầng nhuỵ hoa màu hồng phấn tô điểm trên váy, khiến cả người cô ta lộ ra thanh thuần động lòng người. Tóc cô ta dài tung bay, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua điềm đạm nho nhã lại thanh tao lịch sự, giờ phút này, nữ sinh này đang chạy chậm đến chỗ bọn họ.

"Đại ca, Nhị ca." Nữ sinh đứng cách bọn họ mấy bước, ánh mắt phức tạp khó tả mà nhìn chằm chằm vào Khương Trì, trong giọng nói mang theo chờ đợi lại có chút khẩn trương kêu to.

"Cô là ai? Ai là Nhị ca của cô?" Lăng Lang đứng ở một bên nhịn không được hừ lạnh một tiếng, giọng khó chịu nói.

Trên mặt nữ sinh đang cười chợt biến mất không thấy, khuôn mặt cô ta đau thương, muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng. Cô ta lấy một bao lì xì từ túi áo ra, nói: "Đại ca, em nghe nói mẹ Tam ca nhập viện rồi, đây là tiền em để dành được, tiền bên trong không nhiều, nhưng ít ra đây là chút lòng thành của em. Anh thay Tam ca nhận đi."

Khương Trì không nhận lấy, hai tay vẫn cắm trong túi quần, ngay cả ý muốn đụng một cái cũng không có.

Lăng Lang cười lạnh ha ha hai tiếng: "Không cần cô giả bộ có ý tốt."

Nữ sinh nghe vậy, miễn cưỡng cười, đem ánh mắt chuyển tới trên người Lăng Lang: "Nhị ca, em thật tâm đấy."

Khương Trì và Lăng Lang đều không trả lời cô ta, xem cô ta không tồn tại.

Nữ sinh nhịn không được tiến lên mấy bước, cô ta nhìn Khương Trì, giọng điệu đau thương: "Đại ca, trước kia anh đối với em tốt nhất mà, bây giờ anh còn giận em sao?"

Trên mặt Khương Trì mang ý bất cần đời, giọng anh thong dong mà đạm mạc, giờ phút này, anh không nhanh không chậm nói: "Tôi không phải Đại ca của cô."

Nữ sinh nghe vậy khiếp sợ trợn to mắt, giọng nói của cô ta có chút vội vàng nói với Khương Trì: "Anh chính là của Đại ca của em, em là Tứ muội của anh, trước kia không phải chúng ta đã nói rồi sao? Em là em gái nhỏ nhất của các anh, các anh sẽ đốt tốt với em."

Lăng Lang ở một bên nhịn không được lên tiếng giễu cợt: "Cô phản bội chúng tôi, còn muốn chúng tôi tốt với cô?"

Nữ sinh nghe vậy, điên cuồng lắc đầu nói: " Không phải như vậy, không phải như thế."

"Vậy thì thế nào?" Lăng Lang xem kịch vui nhìn chằm chằm vào nữ sinh, muốn nghe cô ta nói thế nào. Nhưng lúc này nữ sinh lại trầm mặc. Lăng Lang lộ ra một nụ cười tất vọng.

Khương Trì hoàn toàn không có tính nhẫn nại tiếp tục nghe cô ta nói nữa, anh nói với Tô Đường một tiếng "đi thôi" liền nhanh chân rời đi.

"Đại ca!" Nữ sinh nhịn không được la lớn với bóng lưng Khương Trì, nhưng Khương Trì hoàn toàn không để ý đến cô ta, bước chân kế tiếp đi không ngừng. Máu trên mặt nữ sinh mất hết, cô ta đột nhiên tóm chặt lấy tay Lăng Lang, giọng run rẩy hỏi: "Nữ sinh kia, là ai?"

Trong nháy mắt Lăng Lang liền biết cô ta chỉ người nào, anh ta cố ý kéo dài giọng, ồ một tiếng, sau đó không chút hoang mang nói: "Cô nói người đó à? Đó là Tứ muội của chúng ta!"

"Tại sao lại như vậy? Tứ muội của mấy anh không phải em sao?" Nữ sinh không thể tin hỏi.

Lăng Lang không tim không phổi cười hì hì: "Tô Nguyệt Nha, cô từ lâu đã không còn chút liên quan gì đến chúng tôi rồi." Lăng Lang còn nhấn mạnh chữ "Không chút liên quan", nói xong anh ta liền gật gù đắc ý rời đi. Để lại Tô Nguyệt Nha một mình đứng nguyên chỗ.

Sau khi Tô Đường và Khương Trì lên xe, Tô Đường nhìn bên mặt của Khương Trì, nhịn không được hỏi: "Nữ sinh vừa rồi, là Tứ muội trước kia của các anh sao?"

"Ừm." Khương Trì trả lời có chút hững hờ.

"Sao đó cô ấy..." Tô Đường muốn hỏi tại sao sau này cô ấy không còn là Tứ muội của họ. Nếu như thế, thì cô phải xếp thứ năm rồi.

Nhưng lúc này, đột nhiên Khương Trì nhích tới gần Tô Đường, nhìn và mắt cô, dù cô không hỏi cũng biết cô hỏi gì thế là trả lời: "Sau này chỉ có em."

Lần này, lái xe không có trực tiếp chở họ về nhà họ Khương, mà dẫn họ đến cổng câu lạc bộ HAC. Tô Đường cũng không hiểu rõ HAC, cho nên cô không biết HAC là câu lạc bộ xe thể thao đỉnh cấp trâu nhất Hoa quốc, cũng không biết tất cả thành viên câu lạc bộ chỉ có chín cái tên, bảy cái trong đó đều là phú nhị đại, mà hai cái tên khác, cả Khương Trì đều là quân nhị đại.

Mặc dù Tô Đường không biết về HAC, nhưng sau khi vào câu lạc bộ, cô thấy một dải xe thể thao đỉnh cấp vọt đến trước mắt, trong mấy chục chiếc xe thể thao, kém nhất cũng là Porsche Carrera GT, báo giá 1 200 000 trở lên.

Khương Trì đi đến trước một chiếc Bugatti Veyron, mở ra vị trí lái phụ, sau đó một tay chống trên cửa xe, vừa chờ Tô Đường ngồi lên ghế phụ, anh đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng ngồi lên ghế lái. Lúc Khương Trì giúp Tô Đường gài dây an toàn, anh nói khẽ bên tai cô một câu: "Đêm nay anh dẫn em đi thể nghiệm cảm giác-nhanh-mạnh-vô cùng. Em, chuẩn bị xong chưa?"

Tô Đường chậm hai giây mới phản ứng được ý của câu nói này, cô vừa định hỏi Khương Trì không tới mười tám, có bằng lái chưa, nhưng cô chưa kịp mở miệng, Khương Trì đã khởi động động cơ, một cước đạp chân ga, sau đó cả chiếc xe không báo trước chút nào lập tức xông ra ngoài.

Câu lạc bộ HAC cực kỳ lớn, bên trong có đường băng chuyên dùng cho xe đua, động tác Khương Trì thành thạo lái xe thể thao lên đường băng, sau đó lại một lần thêm đại mã lực.

Tô Đường thậm chí có chút thấy không rõ cảnh vật trước mắt, tốc độ xe cực cao khiến cô nhịn không được kêu lên sợ hãi, cô vững vàng nắm lấy dây an toàn, sau đó trơ mắt nhìn đường rẽ trước mắt càng ngày càng gần, gần đến không quẹo thì muốn xông ra đường chạy, cô nghẹn ngào kêu sợ hãi nói: " Khương Trì!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Trì chuyển ngoặt xinh đẹp, động tác gọn gàng qua đường rẽ, lại lái đến trên đường thẳng.

Khương Trì không biết lượn vài vòng trên làn xe, cũng không biết khoe khoang kỹ thuật lái xe, chờ lúc anh ngừng lại Tô Đường đã thét đến uống họng muốn câm rồi. Khương Trì tắt máy xong, cả người dựa vào Tô Đường, chống một tay bên cạnh Tô Đường, giọng điệu anh vui vẻ, mang theo chút ranh mãnh: "Thấy tuyệt vời không? Hả?"

Hốc mắt Tô Đường đỏ lên, nước mắt bị dọa nhanh rớt xuống, cô khàn giọng run rẩy nói: "Khương Trì, anh làm em sợ muốn chết."

Nói xong, một giọt nước lăn xuống từ khóe mắt xuống mặt cô.

Khương Trì sững sờ, nhất thời có chút không kịp phản ứng, sau đó khóe mắt Tô Đường rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt xuống đất, anh mới phản ứng được, dùng tay trống kia lau nước mắt cho Tô Đường: "Đừng khóc."

"Khương Trì, em sắp bị anh hù chết." Tô Đường lại nói một lần, sau đó hoàn toàn khống chế không nổi mình nhỏ giọng khóc thút thít lên tiếng.

Lần trước, mặc dù Khương Trì cũng đua xe máy, nhưng vì là xe máy, Khương Trì cũng thu lại hơn, cho nên tốc độ lần kia tuyệt đối không nhanh như hôm nay. Nhưng hôm nay, anh mở ra siêu tốc độ, toàn thân đều giống như cởi ra tất cả trói buộc, ở trên đường chạy tùy ý tung hoành, cực tốc thế này, Tô Đường chưa bao giờ thể nghiệm qua, cho tới giờ khắc này, cô còn có cảm giác một giây sau trái tim muốn nhảy ra lồng ngực vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

Khương Trì vốn muốn dẫn Tô Đường đến thư giãn một tí, coi như thưởng cô thi đạt Top1, nhưng anh không nghĩ tới, anh bỏ công như vậy, cuối cùng thế mà làm người ta khóc.

Khương Trì bất đắc dĩ ôm Tô Đường đang khóc thút thít vào trong ngực: "Bánh bao, là anh không tốt, đừng khóc."

Tô Đường khóc như thế, lộ ra rất đáng thương, làm Khương Trì không tự chủ ôm cô vào trong ngực.

Nước mắt Tô Đường vẫn không dừng được. Trong chớp mắt vừa rồi, cô cho là mình sắp chết. Loại cảm giác tim đập nhanh, sợ hãi, hiện tại không tiêu tán.

"Được rồi, bánh bao, đừng khóc." Khương Trì động tác vụng về êm ái vỗ nhẹ lưng Tô Đường, từng chút từng chút trấn an cô.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Tô Đường mới từ từ bình phục.

"Khóc xong rồi?"

Tô Đường mở to hai mắt mắt mông lung sương mù, sau đó chậm rãi, ngượng ngùng nhẹ gật đầu.

"Lần này là anh không tốt." Khương Trì xin lỗi vô cùng thành tâm thành ý.

Tô Đường lắc đầu, khàn giọng: "Không sao."

Vừa mới khóc một trận, giờ phút này hai mắt Tô Đường lộ ra trong suốt, lông mi thật dài khẽ run, như biết nói chuyện, phối thêm đôi môi phấn nộn như cánh hoa, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

Khương Trì không để ý đến trong lòng vô thức nổi lên chút khác thường, anh sờ đầu Tô Đường: "Chúng ta về nhà."

"Được." Tô Đường khàn khàn nhẹ nói nói.

Ngày hôm sau, khi Tô Đường đến phòng học, giọng vẫn câm nín. Cô ngồi xuống chỗ, không bao lâu sau Địch Lộ cũng hấp tấp vào phòng học, cô để túi xách xuống, liền vội vã nói với Tô Đường: "Tô Đường, à Đường Đường, bài thi số học hôm qua cho tớ mượn chép mấy bài đi, tớ vẫn chưa làm!"

Tô Đường do dự một chút, vẫn nói thật: "Tớ cũng chưa làm."

"Cậu cũng chưa làm? Không phải chứ, Đường học phách của tôi ơi, sao cậu còn chưa làm?" Địch Lộ nói tới chỗ này, đột nhiên kịp phản ứng ra, cô vỗ đầu của mình, à một tiếng, giọng điệu mập mờ nhìn Tô Đường nói: "Tô Đường, cậu nói thật với tớ, tối hôm qua cậu đã làm gì, giọng đã khan như vậy."

Tối hôm qua Tô Đường vừa la vừa khóc, cho nên cuống họng khàn khàn cho tới hôm nay còn chưa hết, nghe Địch Lộ nói như vậy, đương nhiên cô không dám nói thật, chỉ có thể tùy tiện nói đại một lí do: "Có thể là bị cảm rồi."

"Ồ..." Địch Lộ nhịn không được kéo dài giọng, trong giọng nói tràn đầy không tin.

Lúc này, Lăng Lang cũng nghe Tô Đường trả lời. Anh ta lập tức nhảy tới bên cạnh Tô Đường, giọng lo lắng nói: "Tứ muội, em bị cảm sao? Uống thuốc chưa?"

Nhìn thấy Nhị ca Lăng Lang quan tâm mình như vậy, Tô Đường vì nói dối mà sắc mặt hơi đỏ lên, cô lắc đầu, nhẹ nói: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là được."

"Tứ muội, học tập đừng cố gắng quá, chú ý nghỉ ngơi."

Tô Đường cúi thấp đầu, nhẹ gật đầu.

Lúc này, lớp trưởng đi đến trước mặt Tô Đường, hạ mắt kính của mình, nói đâu ra đấy với Tô Đường: "Tô Đường, chủ nhiệm lớp gọi cậu sang." Tô Đường nghe vậy, nhịn không được lòng buông lỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK