• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Nha

Beta: Tiểu Tuyền

Sắc trời đã tối lại, sẹo đen và tộc nhân của hắn ngồi dưới đất, vừa oán trách mình bị thương còn phải gác đêm, vừa thấp giọng nghị luận người phụ tù binh mấy ngày hôm trước mới bắt được.

“Nhìn không ra cái móng vuốt của con sói nhỏ kia lại lợi hại như vậy, cổ họng vững chắc cũng bị đâm ra thành lỗ lớn. Nhất định là hắn không quản được trứng chim của mình, trúng kế của con sói nhỏ kia. Cương Đột hiện giờ một cái tay đã không thể cử động, buổi tối còn muốn cậy mạnh đi ngủ cùng con sói cái kia, không biết sáng mai trứng ở phía dưới còn hay không. . . . . .”

Sẹo đen vừa nói, vừa cùng đồng bạn hèn mọn cười phá lên.

Trong rừng rậm chết người là chuyện thường xảy ra. Hắn cũng không cảm thấy ít tộc nhân đi thì có gì là khổ sở. Lúc trước thời điểm vào mùa đông, đói bụng không nhịn được, bọn họ thậm chí xé xác thi thể đồng bạn đã chết để ăn bởi vì chống cự không nổi trời đông giá rét.

Tiếng cười vang lên không nghỉ, trong bụi cây phía sau truyền đến loạt một âm thanh sột sột soạt soạt. Hôm nay Sẹo Đen bị thương trên đùi nên thúc dục đồng bọn đi qua xem. Qua hồi lâu cũng không thấy trở lại, hắn bất đắc dĩ chỉ đành phải tự mình đứng dậy, vừa dùng cột mâu trong tay chống xuống đất, vừa hùng hùng hổ hổ đi qua thăm dò nhìn xem, thấy cũng không có gì khác thường, chẳng qua là đồng bọn kia lại không thấy đâu. Trong lòng hắn hơi có chút thấp thỏm, quay đầu lại đang muốn đi tìm người gọi tới nữa, thì nơi cổ họng đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo. Hắn thậm chí còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, thì đã ngã trên mặt đất, máu từ trên cổ họng bị cắt thành lỗ hổng dài nhỏ ồ ồ chảy ra.

Ly Mang nhìn cũng chưa từng nhìn hắn cái nào, lập tức hướng về phía có ánh lửa mơ hồ trước mặt lẻn đi trong âm thầm kín đáo.

Thân hình của hắn cao lớn, song động tác lúc này lại nhạy bén giống như một con báo.

Ban ngày từ bên trong rừng đi ra không bao xa, hắn liền dừng bước. Đạt Ô và các tộc nhân của hắn đều cố gắng phản đối. Nhưng không ai có thể dao động được quyết định của hắn, Đạt Ô cũng không được. Lúc trước hắn hết mình trung thành và tận trách nhiệm đối với thủ lĩnh, hiện tại hắn nhất định phải vì tim mình mà hành động. Cuối cùng bọn họ thì tiếp tục đi về phía trước, còn một mình hắn quay lại trở lại núp ở nơi này, lẳng lặng chờ bóng đêm phủ xuống.

Đang trong thời gian chờ đợi buồn tẻ, hắn biết mình hẳn nên thừa dịp này mà nghỉ ngơi trước khi bắt đầu chiến đấu, cũng để khôi phục thể lực mấy ngày hôm trước bởi vì vô cùng luống cuống bất an và lặn lội đường xa mà hắn đã tiêu hao hết. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong óc của hắn đã không ngừng hiện ra tên, cùng bộ dạng của Mộc Thanh, người phụ nữ của hắn.

Trước đây thật lâu cô bị đào ra trong cạm bẫy mà hắn và đồng bạn đã thiết lập. Lúc ấy hắn đang săn thú ở phụ cận, nhớ tới miệng bẫy rập kia thật lâu rồi không có đi nhìn, cho nên đi xem vận khí ra sao, muốn nhìn một chút bên trong có con mồi nào trượt chân rơi xuống hay không. Không nghĩ tới lại lấy được một phụ nữ.

Lúc ấy cô nằm rạp trên mặt đất và ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực độ kinh ngạc mà nhìn mình, thật ra thì ngay lúc đó hắn cũng kinh ngạc không thua kém gì cô. Cô thật không giống với các phụ nữ hắn nhìn quen lúc trước, đầu tóc, màu da, ánh mắt, còn có vật kỳ quái bao lấy che đậy thân thể cô. Ngay lúc đó thậm chí phản ứng đầu tiên của hắn là muốn giật ra vật che đậy trên thân cô, nhìn xem ngực của cô có hai cái nhũ giống phụ nữ khác hay không? Nếu không tại sao lại che dấu như vậy? Nhưng hắn vẫn nhịn được. Cho đến buổi tối ngày thứ hai, hắn mới làm như vậy thật.

Thời điểm lộ ra thân thể cô, hắn cảm giác mình khẽ thở phào nhẹ nhỏm. Cô không có gì khác biệt với phụ nữ khác. Nhưng là. . . . quả thật cũng có chút khác. Thời điểm đưa tay qua nhéo ngực cô, cảm thấy rất là mềm nhẵn cùng hình dáng xinh đẹp của nó mà hắn chưa từng nhìn thấy. Hắn thấy rất thích.

Hiện tại nhớ lại, hắn còn vì hành vi thô bạo của mình lúc đó mà cảm thấy hối hận. Lúc ấy nhất định là cô rất sợ, nhưng lại giả ra một bộ dạng trấn định nhìn mình, trong miệng vừa nói lời hắn nghe không hiểu. Lúc ấy hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại thì hắn biết rồi, lấy tính tình Tinh Linh cổ quái của cô như vậy, cô nhất định là đang chửi hắn.

Mắng thì cứ mắng chửi đi. Bị cô mắng mấy câu hắn hoàn toàn không để ý. Thậm chí chỉ cần cô cao hứng, hắn cũng thích để cho cô đá đánh vài cái, cắn mấy cái. Sau lại chung đụng cùng cô trong cuộc sống, mỗi khi nhìn cô đối với mình khẽ trừng mắt, bĩu môi, cũng như thời điểm tức giận hoặc như lúc làm nũng, hắn đã cảm thấy từ trong đáy lòng bắt đầu như nhũn ra, mềm đến không có chút lực chống đỡ nào, so với ở dưới ánh mặt trời chói chan khốc nhiệt hoặc lúc nhảy vào sâu trong suối bơi lội, toàn thân còn muốn thoải mái hơn. Đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, hắn thích loại thể nghiệm này, thậm chí có khi vì cố ý muốn thấy cô như vậy mà đi chọc cho cô tức giận.

Hắn từng một mực nghĩ trong vòng vài ngày, tại sao lại đem cô mang về bộ lạc, vì dựa theo quy củ trong bộ lạc, thì phải đem cô hiến tặng cho Đạt Ô, nhưng sau đó chính mình tâm thần lại có chút không tập trung, thậm chí mượn cớ đến gần Đạt Ô, đưa ông ấy trở lại phòng, sau đó còn mượn bóng đêm lặng lẽ ở bốn phía bồi hồi không muốn rời đi? Hiện tại hắn đã biết rồi, đó là bởi vì lực hấp dẫn đến từ chính cô, loại hấp dẫn này khi hắn cùng cô chung đụng trong vòng vài ngày, đã từ từ tiến vào và sanh ra trong thân thể của hắn, từ đó thì không cách nào dứt bỏ được nữa.

Đây đối với hắn mà nói là một loại khoái cảm hoàn toàn mới. Hắn trầm mê trong cảm giác cô mang đến cho mình, dần dần có chút không cách nào tự kềm chế.

Lúc ban đầu hắn đã cảm thấy cô là phụ nữ thần bí, vô luận là trên người cô hay là các loại đồ ly kỳ trong cái túi kia, hoặc là cảm thụ do chính cô mang đến cho hắn. Mới vừa rồi hắn cắt đứt cổ họng của người kia, cũng dùng chính cây đao của cô. Trước kia hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có công cụ lấy đi tính mạng như vậy, lạnh băng, sắc bén, kiên cố lại linh xảo. Dùng để cắt vỡ cổ họng con mồi vô cùng thuận tay .

Hắn không biết cô từ nơi nào xuất hiện. Có đôi khi hắn hoài nghi cô chính là lễ vật tốt nhất mà thần ở trên trời ban cho hắn. Thời điểm cô cười lên lộ ra hàm răng trắng noãn, ánh mắt cong cong như vầng trăng đầu tháng trên bầu trời, hắn nhìn thấy vậy sẽ ngẩn người, thậm chí có cảm thấy tự ti mặc cảm vì mình; lúc tâm tình cô tốt nằm ở trong khuỷu tay hắn, sẽ thấp giọng ngâm nga một loại làn điệu mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng qua, mặc dù hắn không biết cô hát cái gì, nhưng lại cảm thấy ưu mỹ lại êm tai, hi vọng cô sẽ hát tiếp; cô biết đủ loại nút buộc mới lạ, và dạy rất nhiều trò chơi cho hài tử trong bộ lạc, cũng nghĩ ra nhiều phương pháp công cụ dùng để thu hoạch, gần đây hắn thậm chí biết cô có một loại phương pháp tính toán mới, được cho là so với bất luận kẻ nào trong bộ lạc cũng mau hơn, ngay cả Đạt Ô thông minh nhất trong bộ lạc cũng hướng cô thỉnh giáo. Hắn cảm thấy cô quả thực là không gì làm không được. Cô như vậy lại có thể trở thành người phụ nữ chỉ thuộc về hắn, ban đêm nằm ở bên cạnh để cho hắn ôm ấp vuốt ve, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô cao hứng. Tựa như móng tay của hắn, thiếu nó, hắn leo cây có chút chậm, nhưng cô thoạt nhìn không thích nó, hơn nữa hắn cũng sợ mình nhất thời vô ý lại làm xước bị thương thân thể mềm mại của cô, cho nên thời điểm cô muốn hắn cắt đứt móng tay, mặc dù hắn có chút không muốn, nhưng vẫn thuận theo.

“Phụ nữ là dùng để kéo dài huyết mạch. Gần gũi chỉ vì để các cô ấy có thể vì con mà sinh sôi nảy nở đời sau. Hãy đem tất cả tinh lực còn dư lại của con đều quăng đến trong rừng rậm, nó vĩnh viễn sẽ không phản bội con.”

Làm thợ săn tốt nhất trong rừng rậm, làm chiến sĩ anh dũng nhất, là mơ ước từ nhỏ đã có của hắn. Cho nên hắn vững vàng nhớ lấy lời cha dạy khi còn bé. Cho dù sau này hắn có Nao Nao, hắn cũng chưa từng có vượt qua quá một bước. Hắn luôn có thể ước thúc chính mình rất tốt. Đây cũng là lý vì sao khi hắn biết chuyện giữa Nao Nao và Dĩ Gia, tức giận ngắn ngủi rất nhanh liền tan thành mây khói.

Phụ thân nói rất đúng, chỉ có rừng rậm mới sẽ không phản bội hắn, vĩnh viễn lẳng lặng yên tĩnh chờ đợi tại đó.

Nhưng hết thảy đến trước mặt cô, đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn chẳng những vốn nên đưa dòng giống vào thân thể ấm áp của cô thì lại cho ra bên ngoài, thậm chí không chịu được hấp dẫn của cô, ở ban đêm của mấy ngày không phải là cơ hội thụ thai cũng cùng cô làm loại chuyện tình đó. Mỗi một buổi sáng khi tỉnh lại, có khi hắn sẽ hối hận, cảm giác mình đã phản bội lời cha dạy. Nhưng cái sợ tơ hối hận hoàn toàn đánh không lại cảm giác cô mang đến cho hắn … cảm thấy vui sướng tột cùng, đến đêm kế tiếp, hắn lại không thể chờ đợi được mà sa vào ở trong đó rồi.

Hắn nghĩ hắn đã sa đọa rồi. Nhưng mà hắn cam tâm tình nguyện. Tiếc nuối duy nhất chính là, cô thoạt nhìn vẫn có chút không muốn sanh con cho hắn.

Nhưng hiện tại, chuyện này đã không quan trọng nữa. Trải qua mấy ngày không có cô lúc trước, hắn cơ hồ là ngày đêm không ngủ không nghỉ. Hiện tại chỉ cần cô có thể bình an trở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định cũng sẽ không bắt buộc cô.

Ngày đó khi hắn trở về, đến trước nhà lều kêu tên cô, hắn cho là cô sẽ như bình thường mỉm cười vén rèm cửa lên đi ra ngoài phụ giúp, rồi bắt mình đi rửa mặt rửa tay trước.

Nhưng không có gì cả. Không thấy cô.

Tìm toàn bộ khu quần cư cùng phụ cận phía sau chỗ cô có khả năng đi, vẫn không có bóng dáng cô. Na Đóa nói sáng sớm đã không thấy tăm hơi của cô, cô ta cũng đã tìm cô rất lâu.

Hắn cảm giác máu mình cứng lại. Phản ứng đầu tiên chính là cô lại đào tẩu, khi hắn đã đem cô bỏ vào ngực mình.

Trong nháy mắt đó hắn tức giận cơ hồ không thể tự chủ.

Nhưng rất nhanh, hắn cũng biết ngay cả Đạt Ô cũng không thấy.

Cơ hồ là xuất động tất cả mọi người trong bộ lạc, đốt đuốc tìm suốt một đêm.

Nhưng không có chút thu hoạch nào.

Thời điểm hừng sáng, hắn mỏi mệt không chịu nổi phải trở lại phòng của mình, liếc mắt liền thấy được trên da thú là cái gối lẻ loi trơ trọi. Đó là do chính cô bện, rồi đút hoa cỏ phơi khô vào bên trong làm ra.

Ban đầu hắn còn ngầm cười cô nhiều chuyện. Nhưng hiện tại, một món đồ nho nhỏ như vậy cô vật lưu lại, cũng có thể làm cho hắn cảm thấy vô lực.

Hắn ngửa mặt nằm xuống, đem gối cô làm ra đặt thật chặt ở trên mặt mình, cố gắng tìm kiếm một luồng hương thơm cô lưu lại .

Mã tấu từ bên trong lỗ hổng rớt ra ngoài.

Hắn phát hiện hai mảnh vải được nhét ở bên trong gấp thật chỉnh tề.

Hắn lập tức hủy bỏ ý nghĩ đầu tiên của mình .

Cô không muốn chạy trốn cách xa hắn.

Nếu như cô muốn chạy trốn, cô ít nhất sẽ mang theo hai thứ đồ này. Sau đó hắn mới chú ý tới giày của cô vẫn thật chỉnh tề đặt ở một góc phòng.

Cô không phải tự mình rời đi, như vậy, cô chính là bị buộc rời đi ?

Liên tưởng đến Đạt Ô cùng nhau mất tích. Mặc dù còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng là máu của hắn đột nhiên lại di chuyển tăng nhanh, thoáng cái lòng như lửa đốt.

Người canh gác cơ hồ thở không ra hơi chạy tới đây thông báo Cương Đột phái người truyền lời tới, đưa lỗ tai vẫn còn lây dính vết máu của Đạt Ô qua.

Bọn họ không có nói tới cô.

Nhưng mà việc này cũng làm hắn dấy lên một ngọn lửa hi vọng. Tựa như người vốn đang hãm thân trong bốn bề bóng tối thấy được một tia ánh lửa phía trước, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn là một tia hy vọng.

Huống chi hắn có một loại trực giác, cô mất tích nhất định có liên quan đến Đạt Ô.

Hắn lập tức chuẩn bị đầy đủ đồ ngươi Cương Đột muốn, tuyển trong bộ lạc hai mươi người đàn ông cường tráng nhất , ngày đêm đi gấp mà hướng phía này chạy tới.

Cô quả nhiên cũng rơi vào trong tay Cương Đột.

Tất cả chuyện xảy ra vào ban ngày hết thảy xẹt qua trong đầu óc của hắn.

Lúc hắn ở dùng Cương Đột ở trong tay đổi lại Đạt Ô lần thứ hai, trong nháy mắt đó hắn đột nhiên có một loại cảm giác phẫn hận .

Đây là phẫn hận mình không cách nào tùy tâm, lại chỉ có thể nghe theo trách nhiệm sai sử.

Thời điểm hắn xoay người rời đi, đã không ngừng quay đầu lại nhìn về cô ở phía nơi xa, hi vọng cô có thể nhìn lại ánh mắt của mình, đọc hiểu lời hắn muốn nói cho cô biết…, hắn sẽ rất nhanh trở lại cứu cô ra ngoài.

Nhưng cô vẫn chỉ cúi thấp đầu. Hắn nghĩ lúc ấy cô nhất định rất hận hắn.

Lần này, chờ hắn đoạt lại người phụ nữ của mình, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa, vĩnh viễn, vô luận là cái giá phải trả lớn thế nào.

Trong mắt Ly Mang hiện lên một tia sáng gần như lãnh khốc.

Hắn bí mật hướng huyệt phòng Cương Đột mà đi.

Trên đường hắn chế phục được một người mà mình gặp phải, hỏi chỗ ở của Cương Đột, sau đó giết chết tên kia.

Lúc trước hắn tận lực không giết người, cho dù là lúc phát sinh xung đột với bộ lạc khác.

Nhưng hiện tại nhất định phải như vậy. Càng sớm diệt trừ một người thì hi vọng có thể cứu người phụ nữ của hắn ra càng lớn hơn.

Một khắc trước, khi nằm ở sau rừng cây nghe được hai người canh gác nói chuyện hèn mọn kia, hắn trừ tức giận ra còn dư lại duy nhất chính là cảm giác thống hận sự bất lực của mình,vì đã không có bảo vệ cô cho tốt. Phải là tình huống như thế nào, mới có thể làm cho người phụ nữ bình thường mềm mại yếu ớt như cô mà cũng phải giết người.

Mộc Thanh bị một tay của Cương Đột nắm lấy giơ lên cao, rồi thô bạo vứt xuống trên mặt đất. Phía sau lưng cô đụng vào mặt đất nhấp nhô, đau đến như muốn đứt gãy.

Thuận theo hắn thì trong thời gian ngắn tánh mạng cô không đáng ngại.

Phản kháng hắn thì cho dù hiện tại, mình tay không tấc sắt mà một cánh tay hắn không thể nhúc nhích, thì cũng không nhất định có thể đánh lại hắn .

Trong miệng truyền đến một mùi vị mặn tanh, lúc này cô mới giật mình là chính mình đã đem bờ môi cắn nát.

Cô nuốt máu trong miệng xuống, hít vào một hơi thật dài.

Cương Đột cũng chưa cho cô cơ hội trì hoãn, trừng con mắt màu đỏ đang muốn đánh tới cô lần nữa, thì phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK