Nhưng cũng không biết đây có phải bình yên trước ngày bão táp tới không?
Ngự hoa viên
“Làm càn! Ngươi tên nô tài này lại dám một vốn một lời với công tử nói năng lỗ mãng? Tiểu An tử, hung hăng vả vào mồm cho ta. “
Hiên Viên Nghệ ngẫu nhiên đi ra tản bộ, mới vừa bước vào ngự hoa viên chỉ thấy Nam Cung Ân này bình thường thích ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng mà kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại đang ở nơi nào kêu gào.
Cái gọi là thái giám Tiểu An tử kia tiến lên từng bước, đang muốn hướng cung nữ quỳ trên mặt đất cho một cái vả vào mồm.
“Chậm đã” một nữ nhân xinh đẹp đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
“Ân công tử, nô tài bản cung thì bản cung sẽ xử phạt, cũng không nhọc đến ngươi phí tâm.” Nam Cung Ân trước mắt này là người bên cạnh hoàng thượng được sủng ái nhất, chính mình mặc dù thân là hậu cung phi tử cũng phải nhường hắn ba phần.
Hừ, nghĩ muốn bao che khuyết điểm? Bản công tử hôm nay liền Không cho ngươi như nguyện “Tiểu An tử ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau tát vào miệng cho ta.”
“Ân công tử, ngươi đây là ý gì? Bản cung nói, nô tài của bản cung thì bản cung sẽ xử phạt. Cũng không khiến ngươi đây lo lắng.” tuy rằng ta không muốn đắc tội ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta sợ ngươi.
“Hừ, thân là chủ tử ngươi quản giáo không nghiêm, người đâu ngay cả nàng đồng thời vả vào mồm.” Nam Cung Ân nhất quyết không buông tha, giọng nói khí thế bức người.
“Lớn mật! Bản cung đường đường là phi tử của Hoàng Thượng há có thể để ngươi nói đánh là đánh.” gặp nam sủng thân phận đê tiện này thế nhưng ngang ngược muốn tát mình, vị tần phi này cũng không nhượng bộ hai người lập tức giằng co.
Chứng kiến những thứ này, nhóm nô tài động cũng không dám động, Nam Cung Ân tức giận đến đỏ mặt tía tai, hô: “Còn không mau động thủ? Chẳng lẽ muốn bổn công tử tự mình đến sao?”
Lần này lại làm khó nhóm nô tài này, một người là công tử bên người của hoàng đế rất được sủng ái, người kia là hậu cung phi tử của Hoàng Thượng. Người này không thể đánh, lời nói của người kia lại không dám cãi lời. Ngươi nói, đây nên làm thế nào cho phải?
“Hắc hắc, mới sáng sớm. Các ngươi đây là đang trình diễn tuồng nào a?” Mang theo một chút giọng điệu trêu đùa, bỗng nhiên từ phía sau nhóm người này vang lên.
“Nô tài khấu kiến thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” hèn mọn mà quỳ trên mặt đất, kính cẩn hành lễ.
“Nam Cung Ân ra mắt thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” chính là qua loa có lệ cúi nửa người xuống.
“Mai phi ra mắt thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” ngữ khí ôn nhu văn nhã, cử chỉ tuyệt đẹp hào phóng.
“Ân, miễn lễ” một câu trước là đối với mọi người nói “Đều đứng lên đi” một câu sau là đối với nhóm nô tài còn lại quỳ trên mặt đất này nói.
“Ha hả ~~ vừa rồi các ngươi là đang làm gì thế nhỉ?” Hiên Viên Nghệ giả vờ ngây ngốc, biết rõ còn cố hỏi.
“Hồi thái tử điện hạ, Nam Cung công tử vừa rồi chỉ là đang dậy dỗ một người nô tài phạm thượng mà thôi.” có chủ nhân như vậy chính là nô tài cũng là cái dạng gì cẩu. Bình thường Nam Cung Ân cực kỳ kiêu ngạo làm càn, nên thái giám bên người cũng đã như thế.
“Làm càn! Ngươi này cẩu thái giám dám đem bản cung cũng cho là nô tài?” Mai phi mắt hạnh trừng trừng, nổi giận đùng đùng quát.
“Khởi bẩm nương nương, nô tài không dám.” lời này nói ra rất lễ phép, nếu có thể đem vẻ mặt khinh thường kia dấu đi, chỉ sợ độ chân thật có thể tăng lên rất nhiều.
“Ngươi......” Nhìn thấy thái giám này đối chính mình làm càn như thế, Mai phi tức giận phát run. Trừng mắt biểu tình hoàn toàn như muốn cẩu nô tài này chết ngay tức khắc.
Từ lúc đến Đông Diệu quốc, Nam Cung Ân hắn chỉ biết Hoàng Thượng sủng nhất chính là vị thái tử điện hạ này, nói lại lần trước, thái tử này sau khi từ nước láng giềng trở về Hoàng Thượng liền chuẩn chính mình không được ra vào tẩm cung của người, nói là sẽ quấy rầy thái tử nghỉ ngơi làm Nam Cung ân đối với vị thái tử này lòng mang khúc mắc. Lần thứ hai, chính là ngày đó ban đêm Hoàng Thượng cư nhiên cũng là bởi vì thái tử mà bỏ lại mình, nghênh ngang mà đi. ( tuy rằng là sau mới biết vì sao Hoàng thượng rời đi) Này hết thảy đủ để chứng minh rằng thái tử là người được Hoàng Thượng quan tâm sủng ái nhất, làm cho chính mình đối với vị thái tử này bắt đầu sinh ra ghen tỵ cùng địch ý.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt đã bị khí phách của hắn dọa trụ, nhưng nói như thế nào dù sao chính mình cũng là hoàng tử Bắc Kềnh quốc, luận về đảm lượng hòa khí thế lại há có thể so với người bình thường?
Chính là có câu một núi không thể dung hai hổ, Tình nhi trong mắt không chấp nhận được một sa. Cho dù hắn là con Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối hắn sủng ái so với mình bất đồng ( tác giả: đó là ngươi không biết chân tướng mà thôi.) nhưng là trong lòng Hoàng Thượng hắn cũng nhiều ít chiếm một vị trí, chỉ bằng điểm này liền đủ để khiến Nam Cung ân cho rằng Hiên Viên Nghệ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Nhưng mà hôm nay vị thái tử điện hạ này lại ngoài ý muốn đến quấy rầy kế hoạch mà Nam Cung Ân hắn muốn ở hậu cung hiển lộ địa vị, hắn cảm nhận được Hiên Viên Nghệ kia cuồng ngạo không kềm chế được khí thế vương giả.
Thầm nghĩ: ‘nếu mình so với hắn càng vĩ đại càng sặc sỡ loá mắt hơn như vậy trong lòng Hoàng Thượng có phải hay không sẽ quan trọng hơn? ’
“Sớm nghe nói thái tử điện hạ võ nghệ cao cường, không biết Nam Cung Ân có vinh hạnh có thể cùng ngươi lãnh giáo một phen?” Một nam sủng nho nhỏ cư nhiên dám hướng đương kim thái tử đưa ra khiêu chiến, này đủ để chứng minh cái gì?
“Ha hả ~~ ngươi còn có thể đánh võ? Tốt, bản thái tử liền cùng ngươi ngoạn ngoạn.” học võ công vài năm, Hiên Viên Nghệ đã sớm muốn thử xem năng lực chính mình.
Bình thường ảnh vệ không dám phạm thượng cho nên Hiên Viên Nghệ vẫn không có người giao thủ. Đối tượng duy nhất cũng chỉ có Hiên Viên Dạ, nhưng là mỗi lần đều bị hắn thoải mái thắng được, điểm ấy khiến cho Hiên Viên Nghệ rất buồn bực. Lần này thật vất vả mới có người chủ động khiêu chiến, cơ hội thí nghiệm nhỏ nhoi sao có thể bỏ qua?
Khiển lui mọi người, nhìn Mai phi rời đi, bọn họ mới bắt đầu ở ngự hoa viên chuẩn bị.
......
Một canh giờ sau, hai người thủy chung tương xứng, điều này làm cho Nam Cung Ân càng phát ra ý cừu địch với Hiên Viên Nghệ.
Vì cái gì? Vì cái gì hắn có khuôn mặt xinh đẹp? Vì cái gì hắn lại có một thân võ công kinh người? Vì cái gì hắn có tư cách làm thái tử? Vì cái gì Hoàng Thượng đối với hắn yêu thương như vậy? Ông trời thật sự là bất công, đem tất cả hết thảy đều cho người trước mắt này, đắp nặn ra hắn hoàn mỹ không sứt mẻ!
Càng nghĩ càng sinh khí, Nam Cung Ân xuống tay một lần so với một lần tàn nhẫn hơn. Dưới tình huống đánh ngang tay, hắn dứt khoát sử dụng nội lực một chưởng đánh về phía Hiên Viên Nghệ.
Dù sao Nam Cung Ân là người tập võ từ nhỏ trong khi Hiên Viên Nghệ mới tập võ hai năm, luận chiêu thức hai người có thể đánh cái ngang tay nhưng là luận nội công Hiên Viên Nghệ xa còn không kịp hắn.
Cảm giác được một chưởng này bao hàm nội lực, Hiên Viên Nghệ dưới tình thế cấp bách đành phải sử dụng nội lực nghênh tiếp hắn một chưởng.
“Ba ~~” song phương đột nhiên rút lui vài bước, bất quá kỳ quái chính là Nam Cung Ân cư nhiên té xỉu trên mặt đất.
“Người tới, mang Nam Cung công tử quay về Tử Ân các, thuận tiện kêu thái y tới nhìn hắn một cái.” phiêu liếc mắt nhìn người đang té xỉu trên mặt đất, Hiên Viên Nghệ lập tức đạm mạc nói.
“Ha hả ~~ Viêm, đến đưa chủ nhân ngươi quay về tẩm cung.” Hiên Viên Nghệ vừa rồi lạnh lùng nháy mắt biến mất, ngược lại đối Viêm cợt nhả.
Viêm đã muốn quen với làm ‘bảo mẫu’ của hắn như vậy, cho nên liền không do dự đưa hắn cõng trên lưng hướng tẩm cung đi.
“Chủ nhân, hắn dùng ám khí.” Ha hả ~ không hổ là thủ hạ do Hiên Viên Dạ bồi dưỡng, vừa thấy liền biết.
“Ân, bất quá đều bị ta bắt được.” vừa rồi nếu mình không sử dụng ma pháp chặn kịch độc từ ám khí âm hàn này lại thì hậu quả có thể nghĩ.
“Nhưng là chủ nhân, ngươi bị thương.” Viêm trên mặt không chút biểu tình, ngữ khí lại mang theo rét lạnh trước nay chưa có.
“Ân, không có việc gì, ta không có gì trở ngại.” cố gắng ngăn chặn bụm máu trong cổ họng không phun ra, bình tĩnh trả lời.
Hiên Viên Nghệ thấy bọn họ đã tới Minh Diệu cung, vì thế nói: “Viêm, phóng ta xuống dưới, ta tự mình đi vào là được.”
“Vâng” nhìn thấy Hiên Viên Nghệ chậm rãi tiêu sái tiến vào nội cung, Viêm xoay người chạy tới ngự thư phòng.