Đến rồi mới thấy, ca vũ chẳng có gì thú vị, còn không thoải mái bằng ở nhà nằm ngủ, cũng chẳng thống khoái bằng ra ngoài giết người, Lâu Duẫn ngáp một cái, có chút buồn ngủ.
Trương Kiền giơ chén rượu tiến lên: "Thế tử, người đã buồn ngủ rồi sao? Người thấy Vạn Kiều Kiều đang đứng đầu bảng Vạn Xuân Lâu kia không, ta thật vất vả mới mời được đấy, tốn vài ngàn lượng bạc chứ không ít."
Lâu Duẫn liếc mắt nhìn vũ cơ đầu bảng kia, có thể đứng đầu Vạn Xuân Lâu, bộ dáng đương nhiên cũng rất tốt, nhìn lại nhìn cũng không thấy có khuyết điểm gì.
Nhưng nhìn thêm vài lần, lại thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Lai Bảo bóc một quả nho đút cho Lâu Duẫn.
Trương Kiền thấy hắn không hứng thú, dùng vẻ mặt "ta hiểu" nhìn Lâu Duẫn, trong mắt có thêm vài phần không đứng đắn, hắn nói: "Thế tử đã có trong tay thứ tốt nhất, những thứ khác, đương nhiên không vừa mắt rồi!" Lời này rơi vào tai mấy công tử ăn chơi trác táng khác, Tam công tử Văn gia Văn Dục cười nói: "Trương nhị, Thế tử cưới ai ngươi không biết sao? Đó là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành Liễu Ngân Tuyết đó nha, có Liễu Ngân Tuyết, Thế tử sao nhìn nổi mấy thứ dung chi tục phấn này. Nếu ta là Thế tử, sợ là còn chẳng muốn ra cửa, cả ngày ở nhà ôm kiều nương thôi!"
Văn Dục vừa dứt lời, sắc mặt Lâu Duẫn bỗng dưng trầm xuống.
Văn Dục bị sắc mặt thay đổi đột biến của Lâu Duẫn dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, cười làm lành nói: "Ta lắm mồm rồi, mong Thế tử thứ tội."
Đúng lúc này Triệu Nam Tùng đột nhiên hỏi: "Mọi người có nghe tiếng gì không?
Văn Dục hỏi lại: "Tiếng gì?"
Trương Kiền lập tức giơ tay: "Dừng dừng dừng, đừng hát nữa, đừng gõ nữa, im nào!"
Trên thuyền lập tức im lặng, từ bên ngoài âm thanh rõ ràng truyền vào lỗ tai mọi người, đó là tiếng đàn, khi thì cao vút lúc lại trầm thấp, như lên núi xuống biển, như cuồng phong thổi qua, vang lên từ biển sâu, lướt qua sông nước, gột rửa tai của mọi người.
Trên thuyền ngoài nhạc sư, còn có Trương Kiền khá am hiểu âm luật, hắn nghe xong một lát, lộ ra ánh mắt tán thưởng: "Khúc《 Băng qua sơn hà》này rất khó diễn tấu, ai có thể tấu khúc 《 Băng qua sơn hà》sâu sắc đến thế này nhỉ? Cầm nghệ thế này chắc cũng phải rất nổi danh, nhanh, đổi hướng thuyền đi, chạy đến hướng tiếng đàn kia, ta muốn xem rốt cuộc là ai đàn."
Trên miệng vẫn không ngừng tán thưởng: "Nghe xong tiếng đàn này, mấy thứ trên thuyền này không có gì lọt tai nữa!"
Văn Dục nói: "Nghe nói Lam tiểu thư hôm nay tổ chức xuân yến trên hồ Bích Khê, có rất nhiều quý nữ tới, có lẽ là một quý nữ nào đó đang diễn tấu."
Triệu Nam Tùng cười cười: "Đi xem chẳng phải sẽ biết hay sao."
Trong lúc mọi người nói chuyện, thuyền đã đổi hướng, đã có thể nghe rõ tiếng đàn nên chắc hẳn cách thuyền hoa kia không còn xa.
Liễu Ngân Tuyết tấu xong một khúc 《 Băng qua sơn hà》, mọi người lâm vào yên tĩnh, một lát sau, Vân Thiển Thiển là người đầu tiên cảm thán: "Ôi! Biểu tẩu, tẩu thật sự lợi hại nha, sao có thể đàn hay như thế chứ?"
Liễu Ngân Tuyết mượn lời Lạc Âm Phàm nói: "Luyện nhiều là có thể đàn thôi."
Vân Thiển Thiển: "Hồi phủ muội sẽ nói với mẫu thân, muội cũng muốn học đàn."
Liễu Ngân Tuyết cười cười, không nói gì.
Các quý nữ mỗi người một biểu tình nhìn Liễu Ngân Tuyết, Lạc Âm Phàm khen: "Cầm nghệ của Thế tử quả thực không khiến người ta thất vọng, có thể nói là xuất chúng."
"Đa tạ Thái tử phi, có thể được Thái tử phi khen, là phúc khí của Ngân Tuyết." Liễu Ngân Tuyết hành lễ.
Có nha hoàn tiến vào nói: "Có một chiếc thuyền dừng ở cạnh thuyền chúng ta, trên đó có vài công tử, họ hỏi chúng nô tỳ xem ai vừa đàn, nô tỳ không dám nhiều lời, vẫn chưa đáp lại ạ."
Lam Văn Phương là người quảng giao, cũng quen biết không ít công tử trẻ tuổi, nói: "Để ta ra xem."
Các cô nương còn lại cũng rất tò mò, đi theo ra ngoài.
Liễu Ngân Tuyết hỏi Lạc Âm Phàm: "Thái tử phi không ra xem sao?"
Lạc Âm Phàm được nha hoàn nâng lên, mỉm cười nói: "Thế tử phi cũng đi cùng đi, tiện ngắm cảnh sắc bên ngoài luôn."
Hai người một trước một sau, còn chưa ra đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng nam tử từ trên thuyền đối diện: "Lam tiểu thư, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt ở đây, nghe nói hôm nay Lam tiểu thư tổ chức xuân yến, mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Lam Văn Phương hành lễ: "Thì ra là Trương công tử, Văn công tử và Triệu công tử, chào mấy vị công tử, xuân yến hết thảy đều thuận lợi, đa tạ các công tử quan tâm."
Trương Kiền nói: "Vừa rồi có nghe thấy tiếng đàn, không biết là cô nương nào diễn tấu, có thể đàn ra diệu âm như vậy, tại hạ thật sự bội phục, Lam cô nương không ngại giới thiệu chứ?"
Lam Văn Phương trước nay không có hảo cảm với đám Trương Kiền ăn chơi trác táng, nói: "Thật ra cũng không cần giới thiệu, vị cô nương kia tài hoa khắp thành Biện Kinh không ai không biết. Các cô nương còn có việc khác, mời các vị công tử đi thong thả."
"Đừng mà!" Triệu Nam Tùng đột nhiên từ bên kia nhảy sang thuyền của Lam Văn Phương, hành động này khiến các cô nương giật mình, đồng thời lui về sau, Trương Kiền với Văn Dục cũng nhảy theo.
Lam Văn Phương nghiêm mặt nói: "Các công tử làm gì vậy?"
Văn Dục đè thấp âm thanh: "Thì ra tiếng đàn đó là do Liễu Ngân Tuyết tấu, cũng không có gì lạ, nhưng sao không thấy nàng đâu?"
Liễu Ngân Tuyết vừa ra ngoài liền nghe thấy có người nhắc tên mình, lập tức nhíu mày, mà đám Trương Kiền cũng đã thấy nàng, không tránh được, tuy rằng hôm nay nàng đã cố tình trang điểm, ăn mặc thật bình thường, nhưng vẫn như hạc giữa bầy gà, bước ra một cái là rực rỡ lóa mắt.
Sau đó bọn họ mới chú ý thấy phía sau Liễu Ngân Tuyết là Lạc Âm Phàm.
Những vị công tử chắp tay hành lễ: "Bái kiến Thái tử phi."
Lạc Âm Phàm gật gật đầu: "Các công tử không cần đa lễ, chỉ là ở đây đều là nữ quyến, thật sự các công tử không nên ở lâu, thỉnh các vị về cho."
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Triệu Nam Tùng bỗng nhiên hướng về phía Liễu Ngân Tuyết, nói: "Thế tử phi, Thế tử cũng đang ở trên thuyền của chúng ta."
"Lâu Duẫn?" Liễu Ngân Tuyết ngoài ý muốn.
Mắt Văn Dục sáng lên: "Đúng vậy, Thế tử phi không đi gặp Thế tử sao?"
Đi cùng đám Trương Kiền, Lâu Duẫn rốt cuộc cũng là dạng ăn chơi trác táng, chưa khỏe hẳn đã theo thói xấu, Liễu Ngân Tuyết bình tĩnh lại: "Không cần, mọi người cứ chơi đi."
Triệu Nam Tùng đang muốn nói gì đó, Cổ Mộng Thư lại ngạc nhiên nói: "Thế tử đã tới, sao không ra ngoài cùng mọi người?"
Quý nữ bên cạnh Cổ Mộng Thư hích tay nàng, hạ trọng nói: "Thế tử Kỳ vương diện mạo xấu xí, sao có thể ra ngoài? Sau này ngươi đừng hỏi mấy chuyện này nữa."
Cổ Mộng Thư dường như lúc này mới nhớ tới mấy lời đồn liền quan đến Lâu Duẫn, tức khắc có chút đồng tình nhìn Liễu Ngân Tuyết, cũng thấp giọng đáp lại: "Bảo sao Thế tử phi cũng không muốn đi gặp Thế tử, ta thế mà quên mất."
Các nàng nói nhỏ, nhưng không gian trên thuyền không lớn, lại không có gì cách âm, mọi người đều nghe thấy rõ ràng, cùng lúc, những quý nữ chưa từng gặp Lâu Duẫn đều nhìn Liễu Ngân Tuyết với ánh mắt thương cảm.
Những cũng không ít người thấy trong lòng thật thống khoái, các nàng vừa rồi ghen tị với cầm nghệ của Liễu Ngân Tuyết bao nhiêu, hiện tại liền thấy vui vẻ bấy nhiêu.
Cầm kỳ thi họa tinh thông thì sao?
Vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành thì sao?
Không phải là cuối cùng vẫn phải gả cho một nam nhân xấu đến mức không ra ngoài gặp người khác sao, hơn nữa còn là ác ma cuồng sát, các nàng dùng ngón chân cũng hiểu được cuộc sống của Liễu Ngân Tuyết của Kỳ vương phủ bi tham đến mức nào.
Liễu Ngân Tuyết đỡ trán, cảm thấy mình thân là Thế tử phi, cũng nên đính chính một chút thanh danh cho Lâu Duẫn, nàng đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy mọi người đứng cạnh cùng nhau thốt ra thanh âm kinh ngạc.
Có người nhỏ giọng nói: "Kia là ai? Sao chưa thấy bao giờ?"
Liễu Ngân Tuyết nhìn về hướng thuyền bên kia, thấy Lâu Duẫn mặc một thân bạch nguyệt, bên hông đeo ngọc bội long văn, thẳng lưng đứng trên thuyền, đôi mắt sâu như hồ nước đang nhìn về hướng bọn họ.
Lạc Âm Phàm cũng chú ý tới Lâu Duẫn, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
Lâu Duẫn nhẹ xoay người, thân thể cao lớn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Liễu Ngân Tuyết, hắn nhìn Lạc Âm Phàm, rồi cúi đầu hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Xuân yến kết thúc chưa?"
Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng trả lời: "Còn chưa kết thúc."
Lạc Âm Phàm mở miệng: "Thế tử, lại gặp mặt rồi, chúc Thế tử bình an."
Giọng nàng nhẹ nhàng như gió xuân, lọt vào tai lại phá lệ ôn nhu, không giống như ban đầu trong ôn nhu có ẩn chứa vài phần kiêu căng, Liễu Ngân Tuyết ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Giao tình giữa Lạc Âm Phàm với Lâu Duẫn chắc chắn không nhẹ."
Lâu Duẫn nhếch nhếch khóe môi: "Không dám."
Vài phần trào phúng, vài phần mất mát, ngữ khí này, Liễu Ngân Tuyết nghe xong có chút run rẩy.
"Thế tử đã tới, không bằng chúng ta cùng thưởng xuân được không? Xuân yến Lam tiểu thư chuẩn bị rất thú vị, các cô nương cũng đang cần vài khán giả." Lạc Âm Phàm ôn thanh tế ngữ nói.
Liễu Ngân Tuyết vốn tưởng rằng Lâu Duẫn sẽ cự tuyệt, nhưng lại nghe Lâu Duẫn trả lời: "Từ chối thì bất kính."
Đám người Trương Kiền mượn danh Lâu Duẫn cũng thuận lợi ở lại, nhưng rốt cuộc nam nữ cần phân biệt, Lam Văn Phương đành phải sai nha hoàn đặt một phiến bình phong trên thuyền, ngăn cách nam nữ hai bên.
Liễu Ngân Tuyết đang ngồi bỗng nghe được bên cạnh có người thấp giọng nghị luận.
"Kia thật sự là Thế tử Kỳ vương sao? Không phải đều nói hắn tướng mạo xấu xí, ác ma giết người không nương tay sao? Sao khác với lời đồn quá vậy?"
"Hắn mà tướng mạo xấu xí, các nam nhân khác chắc phải nhảy sông rồi."
"Sao Liễu Ngân Tuyết có thể gả cho nam nhân tuấn mỹ như vậy chứ? Nàng thật là mệnh hảo?"
Danh Sách Chương: