Vừa mở cửa ra Tần Lãng liền đem cặp xách ném đại một chổ, đảo mắt nhìn quanh, trong nhà hiện tại ngay cả một bóng người cũng không có. Cậu lục lọi ngăn kéo trong phòng Tần Tư Thanh, tìm ví tiền của hắn.
Không về thì không về, một mình ông đây cũng có thể tự xoay sở. (*`н´*)
Tần Lãng lập tức gọi điện rũ bọn Phó Tư Bác và Tào Đông Đông, ba người đi nhà hàng Nhật ăn trưa.
Phó Tư Bác cười nói: “Đây là lần đầu cậu mời cơm tôi đó nghen, bộ có chuyện gì vui hẻ?”
“Ăn phần của cậu đi, nói gì mà nói lắm thế!?” Tần Lãng tà tà liếc hắn một cái.
Tào Đông Đông thì vùi đầu buồn bã ngồi ăn ở một bên.
“Hồi nãy ở nhà tớ cóăn trước rồi. Ba của cậu đâu? Sao không đến cùng cậu? Đi có một mình thôi hả?”
“Ừ.”
“Cậu không sợ bị no chết à, mới vừa ăn một đống cơm ở nhà xong.”Đang nói với Tần Lãng, Phó Tư Bác lại quay sang mắng Tào Đông Đông một câu như thế.
Tào Đông Đông xấu hổđem đũa buông xuống: “Thì, còn nhiều như vậy, không ăn sẽ rất lãng phí a......” Phó Tư Bác đột nhiên đưa tay thò xuống phía dưới, ở trên bụng Tào Đông Đông sờ sờ vài cái, Tào Đông Đông nhất thời đỏ mặt, đẩy tay hắn ra: “Cậu, cậu làm cái gì vậy!??”
“Xem cậu rốt cục đãăn no chưa.” Phó Tư Bác kéo áo của Tào Đông Đông xuống, rồi nhìn cậu với một vẻ mặt đầy quái dị, “Dạ dày của cậu rốt cuộc là làm từ cái gì? Đãăn nhiều như vậy mà vẫn còn có thể chứa tiếp.” (Thik cặp phụ nài lém nha =]] PTB zậy chứ rất là ôn nhu hehe~)
Tào Đông Đông quẫn bách đỏ bừng mặt, nói không thành lời.
Tần Lãng nhìn phương thức ở chung kì dị giữa hai người họ nhất thời trong đầu bính ra bốn chữ: liếc mắt đưa tình.
Phi! Điều này làm sao hợp để chỉ bọn họ cơ chứ, hai thằng đực rựa mà như vậy thì thật là kì muốn chết. Tần Lãng âm thầm lau một giọt mồ hôi.
Cơm nước xong, cả bọn đi chơi một lát rồi mới chuyển hướng về trường học.
Khi đến trước cổng trường, Tần Lãng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc nhà mình đang đậu ởđó, từ ngoài cửa sổ xe có thể nhìn thấy mặt Tần Tư Thanh. Mà ngồi bên cạnh hắn lúc này lại là một người phụ nữ.
“Tần Lãng, kia không phải ba cậu sao?” Phó Tư Bác nói.
“Tinh mắt quá ha!?”Đến cửa hàng tạp hoá mua bình nước xong, Tần Lãng liền đi tới phòng học.
Vừa đặt mông ngồi xuống chưa tới một phút đồng hồ, liền nghe thấy có người gọi cậu. Ngẩng đầu vừa thấy, là Hạ Hiểu Lê, lưng đeo cặp xách đứng ở trước cửa lớp, hướng cậu kêu to: “Tần Lãng.”
Hạ Hiểu Lêđến đây cũng chỉ vì muốn gặp Tần Lãng một chút, hai người đứng ở trên hành lang nói chuyện trong chốc lát thì cô liền về lớp. Tần Lãng trở vào phòng thì cũng vừa ngay chuông reng vào tiết.
Lúc này, một chân Phó Tư Bác đang nghênh ngang gác lên đùi Tào Đông Đông, để cho cậu cằm sách giáo khoa quạt mát cho hắn, còn chính mình thì vùi đầu chơi game đến bất diệc nhạc hồ(làm việc gì đó mải mê đến nỗi quên cả trời đất). Tần Lãng ghé vào trên bàn nhìn hai người bọn họ, trong đầu lại nhớ tới ba ba.
Người phụ nữ ngồi trên xe của ba vừa rồi là ai? Tại sao lại ngồi trên xe của ba cậu chứ? Trông giống như hai người họ vừa cùng nhau đi tới trường học, giữa trưa ba ba không trở về nhà thực ra là vì cái gì? perfect two haehyuk
Sau mấy tiết học ngày hôm nay lại đặc biệt dài như vậy!? Tần Lãng nằm bẹp trên bàn hết ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ tiếp, bị thầy giáo kêu tên vài lần rồi lại hùa với bọn Phó Tư Bác đem bài ra chơi mới cuối cùng đợi đến được giờ tan học.
Phó Tư Bác dĩ nhiên sẽđi cùng với Tào Đông Đông nhà hắn, Tần Lãng vốn cũng muốn đi cùng, nhưng thấy xe hơi nhà mình còn đậu trong bãi nên liền đứng lại chờ.
Cùng bọn Phó Tư Bác nói lời tạm biệt xong, Tần Lãng cứ thếđứng ở bên cạnh xe màđợi, di động bị cậu đập hư nên giờ không có cách nào để liên lạc với Tần Tư Thanh cả.
Hơn nửa giờ sau cũng không thấy bóng dáng Tần Tư Thanh xuống lầu, Tần Lãng sửa tướng ngồi xổm dưới tàng cây bên cạnh xe tiếp tục chờ.
Nếu lát nữa ba ba đến đây cũng không thểđể cho ổng sắc mặt hoà nhãđược, Tần Lãng trong lòng tính toán như vậy.
“Thầy Tần, cảm ơn anh, hôm nay nếu không có anh thì con gái tôi đã xảy ra chuyện rồi.” Một cô giáo trẻ tuổi đang không ngừng nói lời cảm tạ Tần Tư Thanh.
Mà hắn chỉ thản nhiên cười cười: “Không có việc gì, đứa bé không có sao là tốt rồi. Mai mốt cô nên nhờ ai đóở nhà chăm sóc cho cháu thì hơn.”
Thực ra mọi chuyện là như vầy, nữ giáo viên này lúc sáng có nhận được điện thoại nói con gái của cô thiếu chút nữa đã trúng độc khí ga, kêu cô mau chóng về nhà nhìn đứa bé.
Chồng cô bình thường cũng bận rộn với công việc làm ăn, bản thân cô lại phải lên lớp dạy học hằng ngày, con gái hiện tại cũng đã hơn mười tuổi theo lý thuyết cũng đã hiểu một chút thường thức, một mình ở nhà cũng không sao. Nhưng ai ngờ cô nhóc lại nổi hứng đi tới phòng bếp định làm cái gìđóđểăn, rồi không biết thế nào lại làm rò rỉ khí gas, khiến cô bé trúng độc ngất xỉu. Sự tình cứ như vậy phát sinh. May mắn thay, thấy giáo mới tới này là một người rất tốt, vừa nghe cô nói thế liền xin nghỉ tiết chở cô về nhà, lại cùng côđưa con gái vào bệnh viện, sau khi xác nhận đứa bé vô sự mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Người này thật sựđã giúp cô một đại ân vô cùng to lớn.
Tần Tư Thanh đem vật dụng thu dọn gọn gàng liền nhanh chóng xuống lầu, từ xa đã thấy bảo bối của hắn đang ngồi xổm dưới tàng cây dùng nhánh cây trạc trạc cái gìđó.
Trong lòng hắn cảm thấy rất buồn cười, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Đi đến bên cạnh xe, Tần Tư Thanh cốý ho nhẹ một tiếng, Tần Lãng ngẩng đầu lên, thấy là Tần Tư Thanh thì lại bắt đầu rối trí, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Tần Tư Thanh mở cửa xe ra, ngồi xuống. Tần Lãng cũng đứng lên ngồi vào ghế sau, cậu cố kéo chiếc mũ xuống thật thấp, che khuất mặt.
Tần Tư Thanh không nói chuyện, Tần Lãng cũng không nhiều lời với hắn, cậu cũng không muốn hai người lại cãi nhau.
“Có muốn ăn cơm chưa?” Tần Tư Thanh hỏi.
Tần Lãng không lên tiếng.
Cậu dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh của Tần Tư Thanh, ai biết Tần Tư Thanh cũng không nói tiếp nữa, ngay cả một tiếng vang cũng không có.
Tần Lãng vụng trộm đem mũ nâng lên một chút, từ trên gương chiếu hậu chỉ thấy Tần Tư Thanh đang chuyên chú lái xe, không có bất kì biểu tình gì.
Do dự một hồi Tần Lãng mới cốý hung tợn nói: “Ăn!”
“Ừ.” Tần Tư Thanh bình thản lên tiếng. Đến đèn đỏ phía trước, hắn dừng xe lại, tiếp điện thoại.
Chỉ nghe thấy Tần Tư Thanh ôn hòa cười cười: “Không có việc gì, loại việc nhỏ thế này không cần cảm tạ như thế làm gì, ăn một bữa cơm làđược rồi.”
Ba đang nói chuyện với ai mà lại cười ngọt ngào như vậy? Trong khi mỗi lần đối đãi với cậu lại dùng cái thái độ lạnh như băng ấy. Mặt Tần Lãng mặt lập tức biến đen đến không thểđen hơn. Cậu lại đem mũđè xuống, nhắm mắt làm ngơ.
Đại khái nói được vài phút, Tần Tư Thanh mới cúp máy, hai người cứ thế im lặng suốt đoạn đường về nhà.
Tần Tư Thanh đậu xe xong, Tần Lãng liền mở cửa đi vào sảnh tòa nhà, còn cốý như vô tình thả chậm cước bộ. Lúc tiến vào tháng máy Tần Tư Thanh cũng không nói nói lời nào, chỉ là nâng tay nhéo nhéo sống mũi, đem kính mắt lấy xuống.
Đến ăn chiều lại gọi thức ăn nhanh ở ngoài mang tới, Tần Lãng nén giận nhai nhai nuốt nuốt, bình thường kiểu này cậu khẳng định đã hướng Tần Tư Thanh phát hỏa. Nhưng thấy Tần Tư Thanh đột nhiên như vậy lại như vậy, trong lòng cậu kỳ thật lại có chút sợ hãi. Ăn đến một miệng đầy nhốc cậu lúc này có muốn nói thì cũng không thể a.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Tần Tư Thanh nói với cậu: “Buổi tối nhớđi đến lớp học thêm.”
Tần Lãng lập tức phản kháng, “Con không muốn đi.”
“Tùy con.” Tần Tư Thanh mặc áo khoác vào, cầm lấy chìa khóa xe, thoạt nhìn là biết muốn đi ngoài rồi!
Tần Lãng cũng nhanh chóng đứng lên, nhịn không được hỏi: “Ba định đi đâu vậy?”
“Lên lớp.” Tần Tư Thanh ngắn gọn trả lời.
Tần Tư Thanh ra khỏi cửa, Tần Lãng chân mang một đôi dép lê lẻo đẻo theo sau, đợi tới lúc Tần Tư Thanh sắp bước vào thang máy, cậu lại cởi một chiếc dép ra ném thẳng vào Tần Tư Thanh. Chiếc dép cứ thế một đường bay tới đập ngay giữa lưng hắn, còn cậu thì một bên chân trần quay trở về phòng.
Cậu vốn muốn cùng Tần Tư Thanh cuồng loạn ồn ào một phen, muốn hắn mắng cậu vài câu, nếu không thì hai cha con đánh nhau một trận, như thế cũng tốt hơn so với hiện tại rất nhiều.
Tần Lãng nghĩ không ra đã chọc giận Tần Tư Thanh điều gì, rõ ràng người phạm sai lầm căn bản không phải cậu.
Cửa chỉ chốc lát sau liền mở ra lần thứ hai, Tần Tư Thanh mặt không chút thay đổi cầm chiếc dép trong tay, “Con đang làm cái gì vậy hả?”
“Lão tử muốn ném ông đó!” Tần Lãng mạnh mẽ nhảy dựng lên quay đầu trừng hắn, không thể phủ nhận có một nửa nguyên nhân là vìâm thanh bất thình lình kia dọa cho hết hồn.
Tần Tư Thanh đem dép lê thả xuống, hướng Tần Lãng đi qua, “Con lại hồ nháo cái gì nữa đây?”
Âm thanh nghe thế nào cũng thấy thật lạnh lùng, Tần Lãng càng nghĩ lại càng sinh khí, “Ông là vương bát đản! Cùng với nữ nhân đi lêu lổng không thèm quan tâm đến sống chết của con trai! Không đúng! Tôi căn bản là không phải con của ông!”
Tần Lãng nhảy xuống sô pha đẩy Tần Tư Thanh ra, căm giận chạy một mạch vào phòng.
Không đợi Tần Lãng đóng sầm cửa, một tay Tần Tư Thanh đã nhanh chóng ngăn cậu lại.
Tần Tư Thanh lãnh mặt, bất ngờđem Tần Lãng vác lên, hung hăng ném cậu xuống giường.
“Vậy con nói đi, con muốn như thế nào?”
Tần Lãng bịánh mắt của Tần Tư Thanh dọa cho một trận, cứ tưởng là hắn sẽđánh mình chứ, nghĩ như thế nhưng cậu lại làm như không sợ chết vẫn mạnh miệng nói: “Ông hôm qua đã hôn con trai của mình mà còn tỏ ra thái độ như vậy với tôi là sao!? Nãi nãi ở dưới suối vàng mà có nhìn thấy những hành động này của ông, chắc chắn sẽ bị chọc đến sinh khí chết không nhắm mắt! Đây là loạn luân! Ông ngay cả cầm thú cũng không bằng! Ai lại đối thân sinh nhi tử của mình làm những chuyện như vậy chứ!?”
Lời không nên nói toàn bộđều đã thốt ra.
Tần Lãng hung hăng trừng Tần Tư Thanh, hận không thể tại trên mặt hắn trừng ra hai cái lỗ thủng.
Tần Tư Thanh nhìn cậu một hồi rồi đột nhiên nhấc lên khóe miệng cười lạnh một tiếng: “Xem ra cũng biết không ít.”
Tần Lãng mở miệng muốn nói nhưng nhất thời không thể phát ra tiếng, trong lòng một trận chột dạ, ánh mắt bắt đầu có chút né tránh người trước mặt.
Cậu cũng không phải ngốc tử, cậu biết sẽ không có người cha nào đối với con mình làm ra những chuyện như thế. Cậu cũng đã lên mạng tìm kiếm, kết quả mà cậu thấy được chính làđồng tính luyến ái cùng loạn luân.
Cậu không nói ra chẳng qua là sợ quan hệ của hai người sẽ càng trở nên căng thẳng hơn. Cậu không dám tưởng tượng sau này hai người họ sẽ trở thành cái dạng gì đây. Cậu càng sợ sẽđánh vỡ những ngày tháng yên bình ở hiện tại, nên cậu mới giả bộ như cái gì cũng đều không hiểu mới làđiều tốt nhất.
“Con biết rõ cái gì?” Tần Tư Thanh tới gần Tần Lãng hơn, “Trách ta không đểý tới con sao?” Hắn đột nhiên thô bạo áp chế cơ thể của cậu, đem thân mình hướng tới miệng Tần Lãng, Tần Lãng sợ tới mức giãy dụa lung tung, “Ông buông tôi ra! Ông buông tôi ra! Ông này vương bát đản! Ông mau buông tôi ra!”
Tần Tư Thanh đè chặt hai tay đang loạn vung của Tần Lãng, đem cậu đè dưới thân, lột quần của cậu xuống, lúc kéo tới quần lót thì Tần Lãng lại đột nhiên buông tay ngừng giãy dụa, khóc thành tiếng.
Động tác trên tay Tần Tư Thanh cũng dừng lại.
Tần Lãng trương miệng khóc lớn, sợ tới mức toàn thân không ngừng phát run.
Tần Tư Thanh nhìn cậu, trầm mặc một hồi mới thở dài, “Đừng có mà trách ba ba không đểý tới con nữa, cứ như vậy là tốt rồi. Không phải con nói đã biết hết sao?”
Hắn nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi vươn trên trán của Tần Lãng, đem quần áo từng cái từng cái mặc vào cho cậu, vuốt phẳng lại. Sau đó mang theo áo khoác rời khỏi nhà.
Ngay cả khi Tần Tư Thanh đãđi mất, Tần Lãng vẫn như cũ khóc thất thanh, cậu thật sự rất sợ hãi. Cậu cứ nghĩ là Tần Tư Thanh sẽđối với cậu làm những chuyện rất tàn nhẫn, nhưđánh cậu, hoặc là giết cậu, biểu tình kia thật sự rất khủng bố, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như thế của ba ba.
Tần Tư Thanh đi vào bãi đỗ xe, gặp Sở Hải vừa lúc trở về. Sở Hải đối hắn đánh thanh tiếp đón, “Chào thầy.” Tần Tư Thanh cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái liền chui vào xe, khởi động máy, rời khỏi.
Kéo dãn caravat, Tần Tư Thanh lúc này phun ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi may mà hắn không xuống tay với bảo bối nếu không kế hoạch về sau muốn tiếp tục sẽ gặp rất nhiều khó khăn. (a âm mưu cmn hết rồi =.=!)
Hắn luôn không thích ép buộc người khác, hắn muốn Tần Lãng toàn tâm toàn ý yêu hắn. Mặc kệ phân tình cảm bên trong kia có bao nhiêu là tình yêu, bao nhiêu là tình thân, hắn đều sẽ không đểý. Chỉ cần khiến Tần Lãng biết bản thân cậu không thể rời khỏi hắn, miễn là cậu có thể nhận ra điều này, cả một đời này cậu tất yếu chỉ có thểở bên cạnh hắn, đây mới là kết quả tốt nhất mà hắn muốn đạt được.
Nhớ tới vừa rồi, con trai đỏ mặt thốt ra những lời đó với hắn, Tần Tư Thanh nhịn không được gợi lên nụ cười ở khóe miệng. Con trai của hắn đối với chuyện cảm tình thực sự rất trìđộn, đợi cho đến khi cậu có thể hiểu thấu phổng chừng còn không biết phải bắt hắn đợi đến lúc nào nữa đây.