• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tại Trấn Yêu Cung Si Cuồng đi vào viện của trưởng lão Đan Băng Vân.

Ngồi ở phòng khách chờ thật lâu Đan Băng Vân mới xuất hiện. Cả người ả từ trong ra ngoài tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Chiếc áo khoác ngoài trễ cổ lộ ra một góc yếm đỏ bên trong chọc muốn mù mắt của Si Cuồng. Lão quay đi nhìn ra nơi khác.

Lão rất thích nữ sắc nhưng phải là loại mềm mại ngọt ngào chứ không phải kiểu phụ nữ lẳng lơ diêm dúa hung tợn giống con cọp cái Đan Băng Vân này.

Đan Băng Vân chẳng biết lão già Si Cuồng đang âm thầm chê bai mình vẫn uyển chuyển đi đến ngồi vào ghế. Tóc xoăn từng lọn xõa xuống bờ vai bóng nhoáng, trên cổ là vài dấu vết vẫn còn ửng đỏ. Vậy mà ả không hề thấy gì làm ngượng ngùng hay mắc cỡ. Trông thấy Si Cuồng vừa liếc mình liền quay đi chỗ khác Đan Băng Vân cười khúc khích chọc ghẹo.

"Ôi! Trưởng lão Si Cuồng quanh năm mặt không đổi sắc mà cũng biết ngại sao? Tưởng ta không biết đêm nào ông cũng chìm ngập trong ôn hương nhuyễn ngọc hả?"

Si Cuồng vội đổi đề tài chẳng muốn dây dưa với ả nữ nhân không biết liêm sỉ này nữa.

"Việc lúc trước ta nói ngươi quyết định xong chưa? Dứt khoát một lần đi ta không muốn ngươi cứ ậm ừ nước đôi nữa."

Móng tay sơn đỏ của Đan Băng Vân nhẹ nhàng vân vê lọn tóc xoăn của mình.

"Nghe nói cung chủ bị Trang Bạch Tế đánh lén trúng độc rồi, thuốc giải ở đâu?"

Trưởng lão Si Cuồng xòe bàn tay trống không của mình ra.

"Ở đây!"

Môi đỏ của Đan Băng Vân cười lên như sắc quỷ vừa chui ra từ địa ngục.

"Ngươi dám tiêu hủy thuốc giải của cung chủ. Không sợ vài ngày nữa y khỏe lên sẽ tìm ngươi tính sổ?"

Không thể nào chịu nổi tính khí dong dài của ả Si Cuồng bực bội đấm lên bàn.

"Ta hỏi một lần cuối ngươi theo hay không?"

Đan Băng Vân trưng ra nụ cười hút hồn.

"Dĩ nhiên là theo ngươi rồi. Nhưng mà ta có một điều kiện."

Si Cuồng đã mơ ước chiếc ghế cung chủ từ lâu rồi, ngay khi Đồng Ấn vừa dưới vực lên toàn thân đều là máu tươi thì lão đã định ra tay. Nhưng chưa kịp động thủ thì một trưởng lão trung thành với Phó Vọng Lư đã xông tới báo thù cho chủ cũ.

Nhưng mà còn chưa kịp đến gần Đồng Ấn thì đã bị đánh cho đương trường chết ngay tại chỗ. Bởi vì trông thấy bài học sờ sờ trước mắt nên Si Cuồng mới cam chịu ẩn nhẫn nhiều năm. Bây giờ cơ hội đã đến lão không thể chờ đợi nữa.

"Nói nhanh!"

Đan Băng Vân liếm bờ môi thoa son đỏ đậm của mình ánh mắt đung đưa qua lại.

"Ta muốn sau khi xong chuyện ngươi giao Đồng Ấn cho ta."

Câu nói của ả ta làm cho lão già da mặt muôn năm không đổi như Si Cuồng cũng phải cười khanh khách.

"Thì ra ngươi nhắm vào Đồng Ấn, không sợ khi gỡ mặt nạ ra hắn là một kẻ già khọm xấu xí?"

Nghe thế Đan Băng Vân liền che miệng cười khúc khích.

"Già khọm? Ta có thể cam đoan hắn không hề già. Gương mặt xấu cũng chẳng sao. Ngươi không thấy chân hắn rất dài hả? Trông cứ như thư sinh mềm yếu mà hễ động tay là sát khí cuồng cuộn. Ta muốn thử xem người như hắn và nam nhân ta từng dùng khác nhau ở điểm nào."

Si Cuồng không nén nổi thích thú trào lên khóe mắt.

"Hèn gì trong viện của ngươi toàn là loại nam nhân cao lớn. Thì ra ngươi chọn lựa đồ chơi mô phỏng theo hình dáng của Đồng Ấn. Thật ra là ngươi mê mẩn hắn từ rất lâu rồi đúng không?"

Thẹn quá hóa giận móng tay đỏ chót của Đan Băng Vân cấu lên cạnh bàn.

"Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta không hề thích hắn chỉ muốn biến hắn thành vật sở hữu của ta thôi."

Si Cuồng đã ghét bản mặt cao cao tại thượng của Đồng Ấn từ lâu. Nếu có thể đưa y cho Đan Băng Vân chà đạp vậy còn gì có thể tốt hơn. Đối với nam nhân như Đồng Ấn lọt vào tay Đan Băng Vân để cho ả từ từ hành hạ thì đích xác là hơn cả bị hành hình ở địa ngục.

"Ta đồng ý! Ta cũng muốn xem cung chủ của chúng ta sẽ thế nào khi trở thành một món đồ chơi trong tay ngươi! Nhân tiện cho Đoan Phỉ xem mà học hỏi."

Kế hoạch làm phản lần này Si Cuồng đã định thủ tiêu Đoan Phỉ trước, bởi vì lão thừa biết Đoan Phỉ si tình với Đồng Ấn cho nên không thể nào lôi kéo được. Nhưng may mắn vài ngày trước Đồng Ấn đã phái Đoan Phỉ đi khiêu chiến với chưởng môn phái Hán Dương.

Vì thế đợi đến khi cô nàng về thì mọi chuyện đã rành rành khi đó chỉ chờ Đoan Phỉ lựa chọn hoặc là yên ổn làm trưởng lão của mình, hoặc là chết. Thật ra Si Cuồng cũng không nỡ giết Đoan Phỉ bởi lẽ cô nàng là mỹ nhân mà. Sau này lão làm cung chủ có một trưởng lão vẻ ngoài đẹp đẽ như Đoan Phỉ, nhìn cũng thuận mắt hơn ả Đan Băng Vân này rất nhiều lần.

Giao dịch xong Đan Băng Vân chuyển sang vấn đề quan trọng nhất là giải quyết Hắc Vô Thường. Ở nơi này ngoài Bạch Vô Thường thỉnh thoảng còn ra tay giết người thì chưa ai thấy được giới hạn võ công của Hắc Vô Thường. Vì thế cả hai người không dám mạo hiểm. Tình thế đến mức này nếu để Đồng Ấn lật lại, ắt hẳn bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn. Đan Băng Vân hỏi Si Cuồng.

"Ngươi có kế hoạch gì chưa?"

"Vẫn chưa!"

Đan Băng Vân nghiêm túc suy nghĩ.

"Ta có cách này có thể dụ Hắc Vô Thường rời đi một thời gian ngắn, đủ để ông xông vào Động Băng Hồn bắt Đồng Ấn."

"Cách gì?"

"Chỗ ta có một tên vẻ ngoài hơi giống Đồng Ấn. Ta sẽ mang mặt nạ sửa soạn cho hắn sau đó đưa vào núi Lĩnh Hà. Ngươi cho một nhóm thuộc hạ giả thành thích khách tấn công. Lúc đó Hắc Vô Thường sẽ buộc phải ra tay. Nhưng mà nhất định phải cử những người giỏi nhất."

Si Cuồng nghe rõ từng lời của Đan Băng Vân.

"Võ công Hắc Vô Thường rất cao, không chắc chắn có thể giết được hắn. Nhưng cầm chân thời gian ngắn hẳn là được."

Cũng chỉ có cách này.

Hai ngày sau lão làm đúng như kế hoạch. Cung chủ giả vừa vào núi Lĩnh Hà thì bị một nhóm người vây quanh muốn hành thích, Hắc Vô Thường lập tức xuất hiện. Nhóm người này sử dụng công pháp vô cùng tà môn. Đánh một lát mới phát hiện người mình đang bảo vệ không phải là cung chủ, nhưng bọn chúng từng người ngã xuống đều liều chết quyết giữ chân Hắc Vô Thường khiến cho y chẳng thể thoát thân.

Ngay lúc này phía Phục Hy vẫn canh giữ bên ngoài động Băng Hồn, mấy ngày nay chẳng có ai đến quấy rầy. Tâm vừa buông lỏng đôi chút bỗng dưng trưởng lão Si Cuồng, trưởng lão Đan Băng Vân cùng Hạo Thiên và Đông Hoàng xuất hiện. Sau lưng còn dẫn theo một nhóm thuộc hạ thân tín do Si Cuồng đích thân huấn luyện. Một nhóm hùng hổ đông đảo đi tới. Si Cuồng dẫn đầu kiên quyết phải vào trong động gặp cho được Đồng Ấn.

Từ ngày Đồng Ấn trúng độc Phục Hy đã bắt đầu nghi ngờ nhóm người Si Cuồng. Nhưng vạn lần y cũng không nghĩ đến Đan Băng Vân cũng tham gia vào chuyện này. Phục Hy chắn ở bên ngoài hùng hổ nói với nhóm người trước mặt mình.

"Muốn vào bên trong trừ phi bước qua xác của ta!"

Mắt Si cuồng lóe lên.

"Lần trước đã để ngươi thành công bỏ chạy hôm nay ta sẽ kết liễu ngươi tại đây."

Phục Hy tức giận tay nắm chặt thành quyền.

"Thì ra nhóm người phục kích ta trong núi Lĩnh Hà là ngươi!"

Si Cuồng cười khà khà.

"Không chỉ có ta còn có Hạo Thiên. Ta thừa biết con chó canh cửa ngươi rất trung thành nên phải ra tay với ngươi trước. Ai ngờ ngươi vậy mà được cứu, mạng của ngươi đến đây cũng nên chấm dứt rồi."

Nói xong lão làm như chợt nhớ ra cười hắc hắc.

"Cung chủ có biết kẻ cứu ngươi trong núi là Bàn Cổ không? Ngươi bắt tay với ả làm phản, thừa lúc cung chủ trúng độc của Trang Bạch Tế hợp tác thích sát cung chủ. Toàn bộ thuộc hạ Trấn Yêu Cung sẽ biết ta vì cung chủ ra tay thanh lý phản đồ."

Lúc này rồi Phục Hy rốt cuộc rõ ràng Si Cuồng đã lập mưu từ trước giết cung chủ rồi vu cho y và Bàn Cổ. Nhưng hắn không có chút hoảng hốt nào trên gương mặt ngây thơ là nụ cười tàn nhẫn.

"Vậy phải xem lão già chó chết ngươi còn mạng không đã."

Chưa dứt câu một chưởng của Phục Hy đã thẳng tắp về phía Si Cuồng. Nhưng luận về võ công Phục Hy còn lâu mới sánh bằng. Lão dễ dàng tránh được liền thấy thuộc hạ Phục Hy từng nhóm xuất hiện lăm lăm vũ khí sẵng sàng hy sinh để bảo vệ Đồng Ấn.

Si Cuồng bật cười nói với Hạo Thiên.

"Liều mình cứu chủ, ngươi thấy hắn trung thành không?"

Hạo Thiên không ưa Phục Hy từ rất lâu rồi. Cớ gì trong nhóm hộ pháp mỗi lần y không hoàn thành nhiệm vụ đều bị Đồng Ấn xử phạt nặng nề, còn Phục Hy chưa bao giờ Đồng Ấn động đến. Nếu có tức giận chỉ la mắng vài câu không hề dùng ánh mắt giết người để nhìn Phục Hy. Vì vậy Hạo Thiên mới bắt tay với trưởng lão Si Cuồng đánh lén Phục Hy trên núi Lĩnh Hà. Nhưng không ngờ Cố Tịch Lam trà trộn trong đám thuộc hạ vô tình cứu được Phục Hy. Bây giờ cơ hội bày ra trước mắt Hạo Thiên quyết không tha cho Phục Hy.

"Trưởng lão để ta giải quyết hắn."

Si Cuồng gật đầu gã cũng không muốn lãng phí công lực của mình. Chuyện quan trọng là đối phó với Đồng Ấn.

Thuộc hạ của Phục Hy chỉ có vài chục người sao có thể đối đầu với một đám tử sĩ của Si Cuồng. Từng người một ngã xuống. Phục Hy và Hạo Thiên cũng đang giao thủ đến một mất một còn nên chẳng có thời gian để ngăn cản Si Cuồng và Đan Băng Vân.

Trong động Đồng Ấn không phải ngồi nhắm mắt vận công mà y đang đứng chắp tay sau lưng, âm u đối mắt với hai người Si Cuồng và Đan Băng Vân. Bị ánh mắt rét lạnh của Đồng Ấn nhìn đến khiến cho tim của Đan Băng Vân nhảy dựng lên hoảng sợ, Si Cuồng cũng lùi về sau hai bước tay nắm chặt thành quyền. Dù kinh hoàng nhưng đến nước này không liều không được.

"Chịu chết đi Đồng Ấn! Ngươi đã trúng độc không thể đấu lại hai người bọn ta đâu."

Đồng Ấn tiến một bước thì Si Cuồng lùi hai bước, rõ ràng khí thế không bằng. Giọng nói của Đồng Ấn trầm trầm vang khắp hang động lạnh lẽo, càng thêm uy áp đến tinh thần của cả hai.

"Dám tính kế bổn tọa? Các ngươi chết!"

Si Cuồng sấn đến vung quyền vào mặt Đồng Ấn nhưng y đã nghiêng người tránh được.

"Ngươi đã bị trúng độc đừng mong hù dọa bọn ta. Đan Băng Vân ngươi còn chờ gì nữa!"

Đan Băng Vân cắn răng đè nén nỗi sợ trong lòng, tham gia vào cuộc chiến. Nhưng chỉ mười chiêu cả hai đã bị Đồng Ấn đánh cho trọng thương. Si Cuồng trúng một chưởng cả người bay đập vào tường đá khiến cho từng mảnh băng ầm ầm đổ xuống. Lưng Đan Băng Vân đã bị thương ả hộc ra một búng máu. Đồng Ấn bước từng bước dài đến trước mặt ả ta.

"Bổn tọa nghe nói ngươi muốn sở hữu bổn tọa?"

Chân y dẫm lên mu bàn tay của Đan Băng Vân kèm theo là tiếng xương gãy.

"Á! Cung chủ tha mạng thuộc hạ lỡ lời!"

"Vậy sao? Để bổn tọa bẻ gãy hết xương quăng ngươi vào thủy lao, sau đó nhốt thêm vài con cá ăn thịt vào cho ngươi tha hồ chơi thỏa thích!"

Đan Băng Vân vừa khóc vừa hoảng loạn van xin.

"Cung chủ tha mạng! Cung chủ tha mạng!"

Đồng Ấn không nhìn đến Đan Băng Vân mà tung một chưởng đánh cho Si Cuồng đang lồm cồm bò dậy hộc máu quỳ hẳn xuống đất. Sau đó y giơ chân lên cao muốn dẫm vào gương mặt của Đan Băng Vân nhưng bỗng dưng tim co rút đau nhói. Gân cốt toàn thân bắt đầu co giật.

Tiêu rồi! Không ngờ chọn đúng ngày này!

Đồng Ấn không để bọn chúng phát hiện tiếp tục giáng thêm một chưởng với mục đích giết chết Si Cuồng. Nhưng bởi vì kỳ độc lâu năm đã bắt đầu phát tán, trước khi y mất hết lý trí trở thành dã thú thì đau đớn vô cùng gần như là mất hết cả sức lực. Do đó cho dù đang bị thương nặng nhưng ý chí sinh tồn vẫn làm cho Si Cuồng tránh được.

Chưởng phong va vào hang động làm đất đá ầm ầm rơi xuống. Ấy vậy mà ánh mắt Đan Băng Vân đang nằm rạp trên mặt đất lóe lên lập tức hô to.

"Si Cuồng! Bắt hắn lại hắn vẫn còn trúng độc."

Đồng Ấn lao ra ngoài sau lưng là tiếng gào thét của Đan Băng Vân.

Không đợi ả nói hai lần, Si Cuồng lập tức phi thân đuổi theo. Bên ngoài đang giao thủ kịch liệt Phục Hy đã bị thương, Đồng Ấn bay đến túm lấy cổ áo của Phục Hy chân đạp lên vai một gã thuộc hạ dùng hết chút công lực ít ỏi của mình chạy trốn.

Đông Hoàng đã chờ từ sớm phi thân đuổi tới, giọng nói thu lại thật nhỏ.

"Cung chủ! Để thuộc hạ báo cho Trang Bạch Tế tiếp ứng."

Lúc này công lực của Đồng Ấn chẳng thể vận hành, nhưng trực giác của y vẫn tinh tường phát hiện có một toán người nấp ở xung quanh. Trong đó có một tên võ công khá cao.

"Không được! Ngươi lui ra để ta tự xử lý, nhớ rõ có chuyện gì cũng không được bứt dây động rừng. An toàn là trên hết!"

Đồng Ấn nói xong thì tung một chưởng về phía Đông Hoàng.

Khi Si Cuồng và Hạo Thiên đuổi tới thì trùng hợp thấy Đông Hoàng bị đánh dội về phía sau hộc ra một búng máu.

Hạo Thiên thấy thế liền ngừng lại trấn an.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, chúng ta có người tiếp ứng rồi."

Đông Hoàng gật đầu tỏ vẻ cảm kích, nhưng nội tâm lo lắng khôn cùng. Vì thế giả vờ ôm ngực vốn muốn lén lút đi tìm Trang Bạch Tế, nhưng vừa tới đầu cầu treo thì bị chặn lại.

Một toán người lạ mặt trùng trùng điệp điệp vây quanh y.

"Hộ pháp Đông Hoàng! Đang lúc nguy cấp ngươi không giúp Si Cuồng mà muốn đi đâu?"

Đông Hoàng không hề bị thương, tay ở bên hông nhẹ nhàng rút kiếm nhưng mặt vẫn ra vẻ bề trên cao ngạo.

"Bổn hộ pháp muốn làm gì ngươi có quyền biết sao?"

Một kiếm xuyên tim làm thủ lĩnh chết không kịp trối, nhóm thuộc hạ lập tức bao vây Đông Hoàng.

Thế là một trận hỗn chiến diễn ra trong khi Trang Bạch Tế dẫn theo nhóm người vẫn ung dung chờ tin tức ở dưới chân núi Lĩnh Hà.

Tim dâng lên từng trận co rút, máu dường như muốn đông lại Đồng Ấn đem theo Phục Hy bay về phía khu rừng khi gần sát tới bờ vực Phục Hy đã phát hiện Đồng Ấn không ổn liền giãy ra khỏi tay y.

"Cung chủ người mau chạy đi ta ở đây cản hậu cho người."

Đám người Si Cuồng nhanh như cắt đuổi đến điên cuồng cười vang.

"Cung chủ của ta ngoan ngoãn theo ta về đi thôi!"

Lúc này đây tuy trên bộ râu hai màu của lão vẫn nhuốm máu, nhưng nào đâu còn dáng vẻ thê thảm bị thương lúc nãy. Lão biết mình sắp sửa thành công nên hưng phấn vô cùng. Đôi mắt như diều hâu trông về phía chủ tớ hai người. Một kẻ thì độc phát công tâm, còn một người thì bị thương máu me đầm đìa.

Tuy nội tâm sắp không xong rồi nhưng Đồng Ấn vẫn thẳng lưng ngạo nghễ.

"Si Cuồng à! Bổn tọa tặng ngươi một hậu lễ, hy vọng ngươi có thể an ổn trên ghế cung chủ chờ đến khi bổn tọa quay lại thanh lý môn hộ."

Si Cuồng sợ nhất là nụ cười nhếch môi của Đồng Ấn. Tuy lúc này lão biết mình đang ở thế thượng phong nhưng vẫn là chim sợ cành cong, lập tức hô to.

"Còn không ra mặt thì đừng trách ta thay lòng!"

Sau tiếng nói vang vọng của Si Cuồng là một người cao lớn từ trong rừng đi tới.

Phục Hy vừa trông thấy gã này thì lập tức chắn trước Đồng Ấn tay cầm thanh roi thủ thế.

"Ngươi là kẻ nào?"

Gã này cỡ tuổi Si Cuồng, nhưng không để râu. Tóc đen gọn gàng cài kim quang được chế tác thành hình một con chim ưng đang giương cánh. Trên gương mặt lão điểm đặc biệt hơn cả chính là chiếc mũi khoằm.

Nhưng mà với ngũ quan này Phục Hy lục tung cả trí nhớ vẫn không biết đây là người của môn phái nào dám tranh thủ cháy nhà hôi của.

Phục Hy không biết thì Đồng Ấn càng chẳng tỏ. Y xưa nay lười để ý đến ai, bây giờ dù trong hiểm cảnh vẫn chẳng coi gã vừa xuất hiện tồn tại trong mắt. Nụ cười nhếch môi vẫn duy trì sau đó chỉ có một cơn gió nhẹ thổi tới.

"Ha.. ha..!"

Gã cao to cất tiếng cười rồi giơ tay lên, giữa hai ngón tay gã là một cây kim bằng bạc sáng chói.

"Cung chủ Đồng Ấn ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."

Cùng lúc đó là tiếng rên của Si Cuồng.

Hự!

Cây ngân châm không một tiếng động rẽ gió bay tới chuẩn xác cắm vào huyệt đạo trên cổ Si Cuồng sau đó chui hẳn vào trong da chẳng để lại chút dấu vết gì.

Kẻ phản bội Đồng Ấn sẽ không để chết dễ dàng, lão dám tính kế y thì chính y sẽ là người ra tay trừng trị. Nhưng trong khoảng thời gian này thì ít nhất phải cho Si Cuồng nếm thứ gọi là không tàn mà phế.

Vốn Si Cuồng muốn gọi thêm đồng bọn phòng trường hợp Đồng Ấn còn thủ chiêu cuối cùng. Đối với loại cao thủ như Đồng Ấn thì chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ san bằng ngọn núi, nhưng ngàn tính vạn tính không bằng thủ thuật phóng châm của y. Một cái để đánh lừa, châm cắm vào cổ Si Cuồng mới chính là chiêu thật.

Ngay khi gã mũi khoằm mất mặt vì biết mình bị lừa thì Đồng Ấn đã quyết đoán đánh Phục Hy văng xuống vực, còn mình thì dứt khoát nhảy theo sau.

Mới đầu khi phát hiện mình bị trúng châm, Si Cuồng kinh hoàng tột độ. Nhưng chờ mãi vẫn không hề thấy dấu hiệu độc phát, nên tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Mặt khác là vì không muốn để lộ nhược điểm trước người ngoài nên vẫn an nhiên chủ trì đại cuộc, ra lệnh cho thuộc hạ đem đuốc đến.

"Soi rõ từng gốc cây trên bìa vực cho ta. Nhất định phải tìm ra xác của Đồng Ấn!"

Tìm suốt một đêm lật tung từng nhánh cây vẫn không thấy gì Đan Băng Vân cực kỳ lo lắng. Ả biết rành Đồng Ấn âm độc có bao nhiêu thủ đoạn. Nếu lần này để sổng y quay lại báo thù thì kết cục của ả chắc chắn không hề thua kém Si Cuồng.

Tuy hiện tại tuy lão vẫn sinh long hoạt hổ nhưng một ngày, hai ngày. Ai mà biết được sẽ xảy ra tình trạng gì.

Cả Hạo Thiên cũng nghĩ như vậy, hắn sốt sắng chỉ huy thuộc hạ tìm kiếm thiếu điều nhảy xuống vực mà thôi. Vực này từ bao lâu nay ngoài Đồng Ấn và cựu cung chủ Phó Vọng Lư thì chưa từng có ai sống sót ra ngoài. Vì thế cho dù lòng sợ hãi nhưng chỉ có thể lục tung từng ngóc ngách.

Mười ngày tìm kiếm trôi qua, lúc này đây ai cũng chắc chắn rằng với một thân mang độc Đồng Ấn đã bị chôn thây dưới vực rồi. Tâm tình cả ba giãn ra quyết định dừng tìm kiếm.

Về phần Si Cuồng ngày ấy Đồng Ấn phóng châm không hề có độc. Nhưng chỉ cần lão vận công thì châm sẽ đâm vào kinh mạch đau đớn không thể nào tả nỗi. Đó mới là loại có lực không thể dùng mà Đồng Ấn mong muốn. Văn sĩ thì sinh tử với những án thơ, còn võ phu như Si Cuồng tự hào nhất là võ công của mình. Mà chiêu thức xuất ra đều phải có công lực. Bây giờ Si Cuồng bị phong bế nội công thì cho dù được làm cung chủ Trấn Yêu Cung cũng vẫn phải ngày đêm nơm nớp lo sợ sẽ có kẻ tham lam tìm cơ hội giết chết mình.

Điểm yếu này lão không dám nói với bất kỳ ai, bề ngoài lão vẫn hồng hào khỏe mạnh. Vì thế sau vài lần dò hỏi không thành cuối cùng Hạo Thiên cũng phải tin rằng Đồng Ấn đã thất thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK